Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cảm thấy, bản thân của thời điểm hiện tại là hạnh phúc nhất. Không phủ nhận bình thường Vương Nhất Bác vẫn là cái đuôi nhỏ chặt không đứt, đánh không đi của Tiêu Chiến. Nhưng so với hiện tại, thân phận đã biến đổi đi rất nhiều, một loạt hành động trước kia chưa từng nghĩ qua cũng cứ như thế mà âm thầm xuất hiện.

Làm việc xong xuôi tới buổi trưa, bụng kêu lên vì đói, anh uể oải lật đật đi ra ngoài tìm quán ăn thì đột nhiên nghĩ tới Vương Nhất Bác. Cái tên nhóc tự dưng từ trên trời rơi xuống xuất hiện đem hết thảy những món anh thích ghi nhớ vào đầu, cứ đến giờ lại như người máy đã được lập trình sẵn đem tới cho anh. Phí giao dịch là một cái thơm nhẹ vào má. Nhiều lần làm việc tới tận khuya cũng chưa xong, đem cơ thể mệt nhoài vươn vai bước ra ngoài. Vương Nhất Bác vẫn ở ngoài cửa ngoan ngoãn đợi, thấy anh liền nở nụ cười kéo anh đi ăn lẩu. Tiêu Chiến cảm thấy thật không ngờ, qua bao nhiêu chuyện như vậy, bản thân lại vui vẻ tới vô cùng hạnh phúc khi ở bên cạnh người đó.

Hôm nay lại có chút khác biệt, Vương Nhất Bác hẹn anh ở nhà hàng đối diện cục cảnh sát. Nghe đồng nghiệp nói rằng, nhà hàng này mới mở không lâu thôi nhưng lại thu hút được rất nhiều khách. Một phần vì nơi này vừa phục vụ đồ ăn lại còn hợp tác với thương hiệu nổi tiếng Starbuck, tạo thành hai dịch vụ đồ ăn và thức uống song song nhau. Một phần là bởi vì từ đầu bếp đến nhân viên đều chọn lọc người có ngoại hình tốt, đặc biệt là nam phục vụ, cứ như vậy mà chẳng mấy chốc trở thành một trong những nơi trọng điểm được lui tới nhiều nhất. Lúc nào cũng trong tình trạng không còn bàn, vậy có lẽ Vương Nhất Bác hẹn Tiêu Chiến ra, chắc chắn là phải đặt bàn từ hôm trước.

Không nghĩ rằng, khi Tiêu Chiến vừa đầy cửa bước vào, nghe thấy câu nói quen thuộc "Kính chào quý khách!" kia liền cúi đầu cảm ơn theo phép lịch sự. Lúc ngẩng lên lại bị chính người đối diện doạ sợ.

Vương Nhất Bác một thân mặc đồng phục nhân viên, màu chủ đạo là xanh lá cây kèm theo tạp dề đỏ nhìn anh mỉm cười, sau đó kéo tay anh tới cái bàn còn trống duy nhất trong nhà hàng. Vị trí khá tốt, là bàn sát cửa sổ hướng về phía vườn hoa của quán, trong lúc ăn có thể thuận tiện ngắm cảnh.

Tiêu Chiến vẫn còn chưa ngưng cười, trên tay cầm thực đơn nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt lên người kia "Cậu làm gì ở đây thế?".

Vương Nhất Bác ngồi xuống đối diện anh "Nhìn bộ dạng này, anh nghĩ em làm gì ở đây? Lần sau muốn ăn trưa thì cứ tới đây, em giữ bàn cho anh". Kèm theo đó là một cái nháy mắt mười phần chắc chắn.

"Cậu cũng đâu phải ông chủ". Tiêu Chiến thoáng thấy cổ áo đối phương bị lệch rồi, theo thói quen muốn vươn tay chỉnh lại một chút.

Vương Nhất Bác vẫn giữ vẻ mặt dương quang lấp lánh, mặc kệ anh muốn làm gì cũng được "Trước đó em nói rồi, em rất tự do. Cho nên... hắn ta là ông chủ, thì lúc nào em cũng có thể trốn việc đi chơi".

Tiêu Chiến nhìn theo theo hướng chỉ tay của Vương Nhất Bác, chợt nhận ra ở góc ngoài kia, từ lâu đã có một Uông Trác Thành cùng một Vu Bân đang vui vẻ vừa dùng bữa vừa nói chuyện.

"Bọn họ...?".

"Giống chúng ta".

"Cái tên ngốc Uông Trác Thành này, khá thật đấy". Tiêu Chiến vô thức cong môi cười, nếu Vu Bân cùng với Uông Trác Thành thật sự ở bên nhau giống hai người bọn họ thì tốt quá. Cậu ta theo đuổi cực khổ bao lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả rồi.

"Vậy quý khách, anh muốn cơm trứng thịt băm nhỏ cùng với Blackcurrant Raspberry Juiced Tea phải không?". Vương Nhất Bác vừa nói vừa ghi vào sổ tay.

Chưa kịp để Tiêu Chiến nói gì thêm, Vương Nhất Bác liền đứng dậy, cười nhẹ vỗ vai anh "Phiền quý khách đợi một chút. Phần đồ ăn đã được chuẩn bị từ trước rồi, giờ tôi sẽ đi lấy nước nhé!".

Tiêu Chiến lắc đầu cười bất lực, Vương Nhất Bác không cần đợi anh nói cũng biết hôm nay anh muốn ăn gì, nắm rõ khẩu phần ăn của Tiêu Chiến trong lòng bàn tay. Lúc này, đột nhiên anh mới phát hiện, Vương Nhất Bác hiểu rõ anh như vậy, anh lại chẳng hề hiểu gì về cậu ấy. Bình thường ngoại trừ chỉ biết cậu ấy thích ăn chua ra, cụ thể là cái gì cũng không biết.

Tiêu Chiến tâm trạng có chút rối bời, băn khoăn có phải mình đã quá vô tâm rồi hay không, liền bị giọng nói trầm ấm của người kia làm cho giật mình "Quý khách, đồ ăn tới rồi".

Vương Nhất Bác đặt đồ ăn xuống, ngồi đối diện lau thìa đưa cho anh rồi nghiêng đầu nhìn "Anh ăn thử xem, có hợp khẩu vị không?".

Tiêu Chiến gật đầu ngoan ngoãn ăn thử, lại bị mùi vị của chúng làm sặc, vừa ho vừa vội vàng uống nước. Vương Nhất Bác thấy vậy, ánh mắt có chút bất an, vươn tay lo lắng vỗ lưng giúp anh "Sao vậy?".

Tiêu Chiến khó khăn lắm mới bình thường trở lại. Anh không thể tin được một nhà hàng được mọi người khen nức khen nở, tại sao đồ ăn lại có thể tệ đến như vậy. Cơm rang chưa tới có phần nhão, trứng và thịt băm dường như là "thể độc lập" so với cơm, không hề trộn lẫn hài hòa mà khô đến tả tơi, còn có vị mặn mặn chua chua.

Thầm nghĩ sẽ trách móc tên nhóc này một chút, đột nhiên va vào tầm mắt anh là bàn tay người kia đầy vết thương dán băng cá nhân chồng chéo lên nhau. Tim anh chợt hẫng một nhịp, dấy lên cảm giác khó chịu trong lồng ngực, lời nói nơi cổ họng đã muốn thốt ra cũng không thành. Không nhịn được vươn tay muốn cầm lấy, nhưng rất nhanh bị Vương Nhất Bác giấu trong túi áo.

Tiêu Chiến dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, như xoáy sâu vào tâm can của cậu, giọng nói cũng cứng rắn hơn "Đưa tôi xem".

Vương Nhất Bác trời không sợ đất không sợ lại vì ánh mắt đó mà có chút chột dạ, cũng không thể từ chối mà đưa tay lên. Tiêu Chiến lặng người, đem những vết thương kia chạm vào thật nhẹ nhàng, sợ một chút động tác nhỏ cũng làm cậu đau.

"Cậu làm chỗ này cho tôi sao?".

Thấy Vương Nhất Bác giống hệt như đứa trẻ bị trách mắng im lặng không nói gì. Tiêu Chiến lại càng rơi vào trầm tư không lối thoát, Vương Nhất Bác này đối với Tiêu Chiến hoàn toàn là hai con người từ xa lạ trở nên thân quen. Vương Nhất Bác ngông cuồng, phá phách là bản tính từ ba năm trước của cậu. Nhưng hiện tại nhìn lại, cậu ta đã vì Tiêu Chiến mà tự thay đổi bản thân.

Vương Nhất Bác vì anh mà liều cả tính mạng đỡ đòn, bản thân bị thương đến không tiện đi lại cũng muốn cùng anh song hành. Vì anh học thuộc tất cả những món ăn anh yêu thích, đến giờ lại đem cơm cho anh, nhắc nhở anh không được bỏ bữa. Vì anh mà bỏ qua sự vụng về của bản thân, cố gắng làm một bữa cơm thật ngon, đến nỗi mười đầu ngón tay chỗ nào cũng là vết thương. Từ bao giờ, Vương Nhất Bác lại biến thành một con người khác như vậy?

Tiêu Chiến cứ cho rằng, bọn họ yêu đương sẽ cũng chỉ giống như thường ngày, chỉ là bên cạnh nhiều thêm một người, chỉ là điện thoại nhiều thêm một dòng tin nhắn quan tâm. Thực ra anh đã lầm rồi, người kia bởi vì đã xác nhận quan hệ với anh, nên càng toàn tâm toàn ý đưa hết tình cảm vào đó. Vương Nhất Bác chẳng có thứ gì, điều duy nhất mà cậu đạt được hiện tại chính là Tiêu Chiến. Do vậy, tất cả sự ôn nhu và nuông chiều đều đặt lên người anh.

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, đem toàn bộ băng cá nhân trên tay cậu tháo ra, ở trong túi áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ, cẩn thận giúp cậu xử lí "Lần sau chú ý an toàn, đừng tự làm mình bị thương như thế. Cậu nghĩ cậu đau, thì tôi không có cảm giác gì sao?".

Vì tôi đặt cậu trong tim, cho nên cậu đau, tôi cũng đau.

Vương Nhất Bác bỗng ngẩn ra một lúc "Cảnh sát Tiêu, từ bao giờ lại thích trêu chọc người khác như vậy?". Vương Nhất Bác cười nhẹ, tay còn lại sờ loạn trên ngón tay anh, trân trọng mà mân mê.

Tiêu Chiếc mỉm cười, đem chỗ cơm kia cứ thế mà ăn. Vị của nó ban đầu vốn dĩ chính là rất mặn và chua, vô cùng khó ăn. Nhưng hiện tại, từng muỗng từng muỗng đưa vào trong miệng lại cảm thấy ngon hơn bao giờ hết.

Vương Nhất Bác cũng không biết nên làm gì, bèn thuận thế cứ như vậy mà chiếm tiện nghi đem tay của hai người bọn họ đan chặt lại.

"Lần sau, tôi làm cơm cho cậu. Đừng để bản thân bị thương nữa nhé".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net