Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11:

Trời đã về chiều...

Shiho đi qua lại trong thư phòng. Nàng đã trở về, định bụng tìm Jin nhưng đám thuộc hạ kia không một ai hay biết. Chuyện này sao có thể đùa được?

Mặc kệ, dù trời có sập xuống, Jin cũng phải nể mặt hoàng thúc của mình. Shiho điềm tĩnh ngồi xuống, lại lật từng trang y thư. Nhưng ánh mắt và tâm trí lại không hướng vào những dòng chữ trên sách....

Trước đây, Shiho từng nghĩ mình đã xuyên không về quá khứ, nhưng những chữ viết ở đây nàng đều biết, đều đọc được. Tại sao lại như vậy? Chẳng có lẽ... đây là thế giới song song?

Dù là ở đâu, dù là thế giới nào... nàng cũng chỉ có một suy nghĩ: Nàng muốn ở lại! Vì nơi đây có tỷ tỷ...

Cánh cửa đột ngột mở toang. Jin lạnh lùng tiến vào. Luồng hàn khí khiến nàng lạnh sống lưng. Shiho nuốt khan..

-Chủ tử...

-Lấy được đồ sao không báo với ta?

Ngữ khí này... nằm ngoài dự liệu của Shiho. Nó rất dịu dàng, mềm mỏng, khác hẳn với khi nàng mới gặp y.

-A... dạ!

Shiho chợt tỉnh, vội vàng lấy chiếc vòng ra. Jin tỉ mỉ quan sát. Chiếc vòng này làm bằng gỗ huyết long, màu sắc rất tốt, từng hạt từng hạt bóng bẩy như cẩm thạch. Hơn nữa từng hạt tròn trịa như mặt trăng. Thật là tay nghề khéo léo.

-Ta đã cho người dò hỏi, chắc sớm sẽ có kết quả!

Shiho tròn mắt ngạc nhiên. Dò hỏi? Bộ não kia đã tính trước bao nhiêu bước rồi? Thật đáng khâm phục...

-Chủ tử, đã có kết quả!

Một điệp giả vận hắc y, mang khăn che mặt như một cơn gió tới bẩm báo.

-Nói!

-Thuộc hạ đã tra được cách đây khoảng mười năm có một gia đình sống bằng nghề khắc vòng gỗ từ gỗ huyết long, nhưng sau đó bỏ nghề và biến mất...

-Biến mất? - Shiho nhíu mày thầm nghĩ.

-Ba năm trước, người ta phát hiện ra một thi thể nam nhân bị rạch nát mặt, bên cạnh còn có y phục của nữ nhân dính đầy máu. Theo khám nghiệm, thi thể này rất có thể là của một thợ khắc vòng, còn chủ nhân bộ y phục nữ ấy được cho là đã bị hổ tha đi mất. Sau khi thi thể được phát hiện, cả nhà thợ khắc vòng biến mất!

-Ta đã hiểu! Lui ra đi!

Jin đặt chiếc vòng xuống, chân mày khẽ động đậy. Y đang xâu chuỗi lại sự việc. Tại sao lại cần đến ba năm để tẩu tán tang vật? Không lẽ muốn chờ sự việc lắng xuống sao? Hay còn lý do nào khác?

-Chủ tử, nô tỳ tìm ra rồi!

Shiho lật trang sách. Bên trong có viết để có được độ bóng cần thiết, gỗ huyết long sau khi chế tác cần được bảo quản thêm một khoảng thời gian, từ 2 năm đến 5 năm tùy vào chất lượng gỗ...

Đến đây, Jin đã hiểu. Một tên tham lam coi ngân lượng là mạng sống, cũng có thể y nhận ra được chuyện này, cố tình để lại chiếc vòng thu về một món hời, đồng thời cũng để sự việc kia lắng xuống. Nếu y không bị giết, sẽ chẳng một ai dám tiết lộ chuyện này. Thật là nhất tiễn song điêu.

Bây giờ, việc cần nhất là tìm ra bằng chứng. Nhưng hai vụ vừa rồi quá hoàn hảo, một chút sơ hở cũng không nhìn ra. Có lẽ nên chờ điệp giả được cử đi điều tra ba nghi phạm.

Buổi tối...

Các điệp giả được cử đi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tất cả thông tin họ điều được tra đều đã tới tay Jin. Y bất giác vò nát tờ giấy. Shiho tò mò nhặt lên. Cả ba người đều xuất thân đơn chiếc, không có lấy một người thân. Muốn tra tiếp thật sự khó hơn lên trời.

-Là trùng hợp, hay là cố tình sắp xếp?

Shiho buông một câu ngờ vực. Trên đời làm gì có nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy chứ? Cũng không loại trừ khả năng cả ba người là đồng bọn.

-Điều tra lý do họ nghỉ!

-Dạ!

Thoáng chốc điệp giả đã biến mất. Jin tiếp tục nghiên cứu thông tin. Nhà Nakamura, nhà Yamamoto và nhà Tokugawa có quan hệ thân tình, và đều được che chở bởi Tsuburaya Ueda. Bọn họ mặc sức ngang ngược lộng hành, trong mắt không hề có kỷ cương vương pháp. Tuy là thành chủ Nam Thành, được phong tước hiệu Vương Gia cao quý, nhưng dù sao cũng chỉ là ngoại thích, Tomoe ở trước mặt họ cũng phải nể ba phần. Nhưng Jin thì khác. Chàng mang trong mình dòng máu Kudo, dù họ có dám diễu võ dương oai trước mặt cữu cữu, nhưng trước mặt chàng họ chẳng dám lộng hành...

Nhà Tokugawa chỉ có một khuê nữ, năm nay mới vừa tròn tám tuổi, có lẽ không lọt vào tầm ngắm của hung thủ...

Nhưng...

Y đã lầm...

Màn đêm như tấm màn che đậy tội ác được vén lên. Ánh thái dương yếu ớt chẳng đủ xua tan tà khí. Nạn nhân lần này... chính là bá hộ Tokugawa...

Cách hành sự lần này còn ghê sợ hơn.
Xác cậu ấm nhà Nakamura được bọc trong tấm da bò, còn xác thiếu gia nhà Yamamoto bị ngựa chiến kéo làm hai, thì thủ cấp bá hộ Tokugawa được treo lên cổng thành thị chúng. Thị vệ canh cổng bị trúng mê hương, lúc thức dậy đã thấy cảnh tượng ấy. Còn phần thân xác cũng đã được tìm thấy ở bìa rừng, nó cũng chẳng còn nguyên vẹn, bên cạnh là y phục nữ nhân rách nát rướm máu.

-Hành sự cũng thật dứt khoát! - Shiho quan sát cái đầu - Vết chém ngọt thế này, có lẽ cũng là bậc lão luyện!

-Cô không sợ sao?

-Nếu sợ nô tỳ đã không theo người tới đây! Đôi mắt mở to thế này, chết không nhắm mắt!

Nếu nói về tận mắt nhìn thấy xác chết, hay tận tay kết liễu mạng sống một người, có lẽ Jin không thể tưởng tượng được Shiho đã trải qua biết bao nhiêu lần.

-Bá hộ Tokugawa nổi tiếng hành sự cẩn trọng, lại ôn hòa với kẻ dưới, chuyện này phải tra đến cùng! - Thành Chủ Tomoe khẽ lắc đầu.

Shiho nhíu mày. Ôn hòa? Nếu thật sự ôn hòa, y đã không bỏ xác nơi đây, cùng với hai kẻ tham lam và dâm tặc. Xem ra ôn hòa cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Shiho đã gặp không ít người bề ngoài thì đạo mạo đường hoàng, bên trong thốt nát mục ruỗng đến mức phải cắt bỏ toàn bộ.

Hôm trước, Shiho đã nhờ các điệp giả theo dõi ba nghi phạm, chắc chắn sẽ sớm có kết quả... nếu như một trong số họ là thủ phạm...

Các điệp giả nhanh chóng thông báo. Đêm qua ba người họ không rời nhà nửa bước.

Không chỉ Shiho, cả Jin cũng bàng hoàng. Tại sao? Không lẽ họ có thể qua mắt các điệp giả của phủ Thận Vương? Hay họ không phải là hung thủ? Không thể nào...

Điều tra... lại rơi vào bế tắc!

-Cữu cữu, người thấy sao?

Jin tỏ ra rất bình tĩnh. Có vẻ như chàng đã lấy lại tinh thần.

-Mê hương và qua mắt được lính canh, thủ đoạn lần này so với hai lần trước lợi hại hơn nhiều! Chứng tỏ họ đã chuẩn bị rất kỹ!

-Lưới trời lồng lộng, con không tin mình tra không ra!

Jin nở một nụ cười đầy đắc ý. Vụ án này... thật thú vị...

Cùng lúc đó... Đông Kinh, Tử Cấm Thành, Diên Hy cung...

-Cái gì? Sao không một ai nói chuyện này cho bổn cung biết?

Ý phi đập tay xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tì nữ.

-Chủ tử bớt giận tránh hại long thai!

-Kịch hay như vậy, bổn cung lại không hề hay biết!

-Người ở ngự tiền miệng kín như bưng, nô tỳ cũng vừa mới nghe nói!

Ý phi nhấp môi một ngụm trà. Ánh mắt lại trở về vẻ thản mặc. Hoa Tuệ khi còn sống không phải đối thủ của nàng, chết rồi lại càng không thể. Huống chi chỉ là một thế thân đã bị Hoàng Thượng đuổi khỏi điện Dưỡng Tâm. Phế vật!

-Thuốc an thai của bổn cung xong chưa?

Thanh âm đầy mị hoặc vang lên. Ý Phi được sủng ái không chỉ nhờ gia thế hiển hách, tư dung mĩ lệ, mà còn nhờ giọng nói đầy mị lực này... Vẻ ủy mị thật khiến người ta mê đắm...

-Hồi lời nương nương, thuốc đã chuẩn bị xong!

-Bổn cung mới mang thai, vẫn còn chưa ổn định, không vội đối phó với Hoàng Hậu và Nguyệt Quý Phi. Dung Tần đó... càng không cần để trong mắt!

Ý Phi cầm chén thuốc an thai, thuận tay đổ vào chậu cây bên cạnh. Cây đang xanh tốt đột hiên héo rũ... Ý Phi mỉm cười đắc ý.

-Mau đi bẩm báo Hoàng Thượng, và gọi Sutou tới đây!

-Dạ!

Tỳ nữ quay lưng, tỏ vẻ hớt hải. Đám cung nhân chạy như bay tới điện Dưỡng Tâm và Thái Y viện. Chén thuốc an thai này... là ai đã bày trò?

Trở lại Tây Thành, Shiho lại vùi đầu trong đống y thư. Jin nói nàng không cần nhúng tay vào chuyện này, hãy chuyên tâm với công việc của mình. Shiho có chút khó chịu, vì nàng đã nghĩ mình chính là điệp giả của Thận Vương phủ. Nhân lúc mọi người không để ý, Shiho đã lẻn ra ngoài...

Jin cùng đám quan binh có lẽ đã đến nhà Tokugawa điều tra, còn Shiho lén tới nhà ba nghi phạm. Lúc này bọn họ đang ở nông trang, nàng có thể dễ dàng hành động. Đầu tiên, là nhà Nakawara Hyuga.

Một căn nhà nhỏ xinh nằm tại ngoại thành, xung quanh là rừng trúc bao bọc. Shiho cẩn thận quan sát, điệp giả Jin cử tới không có ở đây. Nàng cột gọn tóc, phi thân vào trong. Nhà chỉ có một gian, nên việc kiểm tra cũng thật nhanh chóng. Đồ đạc trong nhà ngoài vài bộ y phục, nông cụ và chén đũa ra cũng không có gì đặc biệt.

Shiho kiểm tra từ tủ đồ tới gầm giường gầm chạn đến lu đựng gạo, cuối cùng đã tìm ra một cái rương rất khả nghi được gắn vào góc giường. Cẩn thận lấy mở nó ra. Bên trong là những chiếc đục để đục lỗ cho hạt vòng. Shiho mỉm cười. Nhưng nàng lại nghĩ tại sao Jin không cho người vào khám xét? Không, không phải không làm... là chưa làm mà thôi... Và còn một chuyện nữa... Những thứ này nếu chôn ở trong rừng chẳng phải là tốt hơn sao? Kì lạ...

Để lại chiếc hộp vào chỗ cũ, nàng rời khỏi như chưa có chuyện gì xảy ra....

Điểm đến tiếp theo... Nhà Kaneko Aran...

Ngôi nhà này ở trong một ngõ vắng, cũng chỉ có một gian. Sau một hồi tìm kiếm, Shiho đã tìm thấy một chiếc hộp được làm bằng gỗ huyết long, trên nắp hộp còn khắc một chữ "An". Bên trong chỉ có một xấp ngân phiếu, đếm sơ qua khoảng vài ngàn lượng. Shiho có chút hiếu kì, nhưng vẫn đặt lại chỗ cũ.

Cuối cùng, chính là nhà của Takeuchi Yumi.

Căn nhà này lớn hơn so với nhà của Aran và Hyuga. Vừa định bước vào, Shiho đã chạm mặt với điệp giả của Jin.

-Sao cô lại ở đây?

-Phụng mệnh Vương Gia đến khám nhà!

-Sao ta không biết chuyện này?

-Vương Gia đã dặn phải làm trong âm thầm bí mật!

-Ta giúp cô!

-Không cần, huynh cứ làm tốt phận sự của mình là được!

Shiho vững dạ tiến vào trong. Đồ đạc không có gì đặc biệt. Nhưng mấy món đồ trên kệ khiến nàng lưu tâm. Tất cả đều được làm rất tỷ mỉ và tinh tế, lại rất sạch sẽ. Có lẽ thường xuyên được lau chùi. Thậm chí có một số món nhẵn bóng, chắc thường được chủ nhân đem ra ngắm nghía. Shiho thuận tay lấy một trong những món nhẵn bóng đó, xem thử có gì đặc biệt. Các bức tượng này đều mô phỏng theo các vị thần. Shiho cố ý ghi nhớ vị trí các bức tượng. Và những bức tượng nhẵn bóng vừa vặn ứng với Thất Phúc Thần. Theo thứ tự, Thất Phúc Thần lần lượt là Daikokuten, Hotei, Jurojin, Fukurokuju, Bishamonten, Benzaiten, và Ebisu. Vừa vặn kệ có bảy ngăn, Shiho lần lượt xếp các bức tượng theo đường chéo...

Và....

Ầm....

Shiho bị lọt xuống một cái hố. Nàng nhanh chóng đứng dậy, nhẩm tính thời gian... Giờ là giờ ngọ một khắc, còn khoảng 3 canh giờ nữa Yumi mới về. Nàng yên tâm đi sâu xuống mật hầm. Nó tối và lạnh. Càng đi sâu càng chằng chịt lối đi. Shiho không bỏ cuộc, nàng tiếp tục tiến sâu vào trong. Trời không phụ lòng người, nàng đã tìm được một khoảng không rộng rãi chứa đầy gỗ huyết long và các món trang sức. Trên bệ đá bên cạnh còn có một tấm bài vị ghi: Shibata Yosuke chi mộ. Tấm bài vị vô cùng sạch sẽ, chắc chắn là được lau chùi hàng ngày, trái cây bày biện cũng vẫn còn tươi. Hơn nữa, bên cạnh đĩa trái cây còn một con dao nhọn vô cùng sắc bén. Theo Shiho biết, ở đây mỗi khi đến ngày giỗ của người đã khuất mới xuất hiện con dao cạnh bài vị.

Shiho tìm kiếm xung quanh, và nàng đã tìm được một ít da bò còn sót lại. Lén lấy một ít làm tang chứng, Shiho nhanh chóng trở lại đường cũ. Và người đón Shiho ở lối ra chính là Jin.

-Chủ tử!

-Ta biết cô sẽ tới đây!

-Nô tỳ muốn...

-Cô đã vượt qua thử thách. Và cô chính thức trở thành điệp giả của ta! Từ nay về sau, Miyano Shiho cô sống là người của Bổn Vương, chết cũng chỉ có thể là ma của Bổn Vương!

Khóe môi Jin nhếch lên đầy hàm ý. Shiho rời khỏi mật hầm, ánh mắt kiên định nhìn Jin, rồi quay qua cái kệ. Nàng thuần thục khéo léo sắp xếp lại các món đồ vào đúng vị trí. Xong xuôi, nàng đến trước mặt Jin.

-Thuộc hạ đa tạ chủ tử tin tưởng!

-Đây là phần thưởng đầu tiên!

Jin đưa cho Shiho một cây trâm bạc. Shiho cẩn thận quan sát. Ẩn sau cây trâm là một con dao nhỏ, mảnh như cây kim, thuận lợi cất giấu, và đặc biệt phù hợp với Shiho.

-Tạ chủ tử, không, Vương Gia ban thưởng!

-Đi thôi!

Jin kéo sụp mũ áo, thuận tay khoác áo cho Shiho. Nàng cũng kéo mũ lên, liếc đôi mắt xanh trong quay lại một lần cuối. Hai người ở trên một cành cây cao, cẩn thận quan sát. Không được bao lâu, Yumi về tới. Shiho chợt nhận ra... Nếu hôm nay là ngày giỗ của Shibata Yosuke, Yumi sẽ về sớm... Thật may là Shiho đã ra khỏi đó...

-Chủ tử, người đã có chứng cứ?

-Không phải cô có sao?

Shiho giao ra mảnh da bò. Nếu không nhanh chóng xin lệnh khám xét, bọn họ sẽ nhanh chóng thủ tiêu toàn bộ chứng cứ.

-Nhưng những miếng da bò này không đủ thuyết phục! - Shiho khẽ nói.

-Đúng vậy! Nên ta đã có chủ ý!

-Sao ạ?

-Đả thảo kinh xà!

Jin mỉm cười đầy tà ý. Đả thảo kinh xà tức đánh cỏ động rắn, tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà lộ diện.

-Thuộc hạ đã hiểu!

Shiho nhanh chóng rời đi. Nàng tới nông trang, tìm hai nghi phạm còn lại là Nakawara Hyuga và Kaneko Aran. Jin sai người lục soát nhà hai người họ, thật ra là cố tình xáo trộn đồ đạc. Quả không ngoài dự liệu, chưa đầy một canh giờ, Yumi đã hớt hải chạy tới nhà Hyuga. Phát hiện có biến, nàng ta cũng thật bình tĩnh. Vậy Shiho đã kéo hai người họ đi đâu?

Đương nhiên... là về Nam Thành vương phủ theo ý Jin rồi!

Nam Thành Vương phủ...

-Nghe nói hai huynh rất giỏi làm đồ thủ công. Nam Thành vương muốn hai huynh làm giúp ngài một bức tượng! Ý hai huynh thế nào? - Shiho mỉm cười nói.

Hai gia nhân nghe vậy, vội vàng tới kho lấy ra một khối gỗ huyết long. Sắc gỗ đỏ rực dưới ánh sáng, một màu đầy mị hoặc.

-Vương gia đã có nhã ý như vậy, tiểu nhân đâu dám từ chối. Chỉ là...

-Hai huynh cần đồ nghề phải không? - Kurama lên tiếng - Vương phủ có sẵn!

Xem ra chủ ý này Jin đã sớm thông báo với Tomoe để ngài có thể chuẩn bị chu toàn như vậy.

-Vậy hai huynh... - Shiho mỉm cười đầy ẩn ý.

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau. Xem ra không làm không được rồi.

-Nếu Vương gia không chê, hai huynh đệ tiểu nhân xin góp chút tài mọn!

Hơn một canh giờ sau...

Tomoe bước ra từ đại sảnh, tay cầm sáo trúc tiến về phía hai người họ. Jin theo sau, vẫn ánh mắt vô thần.

-Ồ, không tệ! - Tomoe tán thưởng - Quả nhiên kĩ nghệ không tồi!

-Vương gia quá khen! Tiểu nhân không dám nhận...

Tác phẩm sắp hoàn thành, chỉ còn công đoạn tỉa lại các phần còn thô. Đây là công đoạn tỷ mỉ nhất, cần phải thật sự chuyên tâm.

-Nghe nói mỗi lần đến hội mổ bò, hai ngươi đều có chân! - Tomoe bất ngờ chuyển đề tài.

-Hồi lời Vương Gia, đúng vậy! - Hyuga bình thản đáp.

-Vậy chắc miếng da bò này là thành phẩm của các ngươi?

Jin lấy miếng da bò từ ngực áo. Hyuga có chút biến sắc, nhưng Aran thì không. Y lập tức đáp trả, tay còn mải mê với tác phẩm sắp hoàn thành.

-Da bò mà tiểu nhân lấy được sớm đã dùng rồi!

-Vậy ngươi đoán xem da bò này từ đâu mà có? - Tomoe dò hỏi.

-Tiểu nhân ngu đần... Thật không biết...

-Từ một người tên Shibata Yosuke!

Thanh âm trầm đầy quyền lực vang lên. Hyuga hốt hoảng đến mức làm rơi dụng cụ, Aran cũng không kém phần kinh ngạc. Jin liếc mắt về phía Shiho. Hiểu ý, nàng lùi lại, rồi chạy đi tìm Yumi. Điệp giả của Jin đã đứng đợi ngoài cửa, có cả Yumi, hộp đựng dụng cụ, hộp tiền.

-Vương gia đang đợi, mau vào đi!

-Được!

Shiho thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ vụ án cũng sắp kết thúc.

-Cô nương, có tin báo từ Tây Thành!

-Tây Thành? Vương Gia và Vương Phi có chuyện sao?

Shiho hớt hải. Chuyện liên quan đến tỷ tỷ và tỷ phu, nàng nhất định phải biết.

-Thái tử hồi kinh!

Shiho méo mặt. Tin tức kiểu này cũng phải bẩm báo sao?

-Huynh dọa chết ta rồi! Chủ tử đang phá án bên trong, chuyện này từ từ hãy bẩm báo!

-Vương Gia và Vương Phi liên quan gì đến cô chứ?

-Không cần huynh quan tâm! Ta vào xem chủ tử phá án!

Shiho quay người vào trong. Tên điệp giả ngơ một lát, rồi cũng theo nàng vào trong. Hoàng hôn sắp tắt, lại một mang đêm buông xuống... Tối nay... chắc sẽ rất dài...

END CHAP 11.

Cảm ơn các bạn đã đọc tới đây ạ. Đa tạ sự quan tâm của chư vị độc giả. Dạo này mị đang dấn thân vào con đường fanfic, nếu mọi người không chê, có thể xem thử fic của mị. Đa tạ ạ 😍😍😍
Link: https://youtube.com/playlist?list=PLSh--zVnu4I5wegDobC7sG1DcZjYo2pvD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net