Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12:

-Có một thứ hội chứng gọi là Quá Khứ Ám Ảnh. Ngươi có muốn thử hay không? - Jin lên tiếng, thanh âm đầy hàn khí.

Shiho nuốt khan, Jin vẫn luôn đáng sợ vậy sao?

-Ơ... Tiểu dân...

Aran lắp bắp. Hai người còn lại cúi mặt, có lẽ để tránh người khác nhận ra cảm xúc của mình.

-Cách đây ba năm, vào một đêm không trăng sao, đen mịt mù như vậy, có một toán người ba lẻn vào một căn nhà nọ. Họ giết chết chủ nhà, cưỡng bức nữ chủ, đoạt lấy tài sản... Nhưng không chỉ có vậy. Sau khi thực hiện cái hành động bỉ ổi đó, họ điềm nhiên đem xác của gia chủ và nữ chủ vào rừng. Đương nhiên, nữ chủ không chết. Nàng ta đợi toán người đi khỏi mới bò dậy, ném y phục lại, rồi rời khỏi. Tại sao? Vì... CÔ TA MUỐN BÁO THÙ!

Nói đến đây, Yumi dường như không chịu được nữa. Nàng ta vò đầu, lấy tay bấm liên tục vào cơ thể đến mức bật máu. Nước mắt rơi xuống nền gạch. Nàng ta... đã thú nhận.

-Đại tẩu! Tẩu đâu cần làm vậy?

Aran chạy tới đỡ lấy Yumi. Nàng ta không thể làm chủ được mình nữa. Jin tiến tới, một chưởng đánh ngất nàng ta.

-Ngài... - Hyuga nhìn Jin.

-Nếu không làm vậy cô ta sẽ chết! - Jin lạnh lùng đáp. - Ta muốn nghe chuyện của các ngươi chứ không phải kể chuyện cho các ngươi nghe!

-Được! - Hyuga khẽ lau đi giọt lệ - Ngài muốn nghe, ta sẽ kể!

Hơn ba năm trước...

-Đại ca, đại tẩu có hỉ, chuyện trọng đại như vậy sao không nói với bọn đệ sớm hơn? - Hyuga nâng chén.

-Lão Tam à, Yumi vốn sức khỏe không tốt, nên vừa mới biết chuyện!

-Tẩu ấy có thai mệt mỏi, chúng ta còn bắt tẩu ấy nấu nướng vất vả như vậy... - Aran tỏ ra ái ngại.

-Là nàng ấy muốn mà, ta cũng không cản được! Lão Nhị đúng là Lão Nhị, câu nệ quá!

-Vậy hôm nay đệ phải ăn sạch bàn này để không có lỗi với đại tẩu!

Nhưng.... họ không biết rằng... hôm nay... chính là ngày đen tối nhất cuộc đời của Shibata Yosuke...

Máu...

Tuôn ra...

Đỏ thẫm...

Ác quỷ...

Không phải con người...

Tiếng la hét...

Tiếng lục lọi...

Cả tiếng mưa xối xả...

Yumi lê lết trên nền đất, máu chảy ra hòa lẫn trong mưa. Trượng phu cùng hài tử ra đi một lượt... Tất cả là tại đám súc sinh đó... Nàng... phải báo thù!

-Sự việc là vậy! - Aran ngậm ngùi kể lại - Đại tẩu bò lê trên nền đất tới chỗ ta. Lúc đó ta chỉ muốn giết chết đám súc sinh đó! Nhưng tẩu ấy ngăn lại. Ngay ngày hôm sau, chúng tôi lên đường tới Nguyệt Thần Quốc tìm danh y và lên kế hoạch báo thù!

-Tại sao phải tới Nguyệt Quốc? - Tomoe nhíu mày.

-Tôi có bằng hữu ở Nguyệt Quốc!

-Ồ, vậy các người đã gây án ra sao?

-Quý tử nhà Nakamura đó là một tên đại dâm tặc. Còn cậu ấm nhà Yamamoto thì nổi tiếng tham lam. Dụ hai tên khốn đó ra ngoài rất dễ. Chỉ có tên cầm đầu chúng, Tokugawa, là khó hơn!

-Rồi sao? - Vẫn là Tomoe.

-Thật may cho chúng tôi... Hắn ta là người trọng thể diện, chuyện ác làm không gớm tay, nhưng bề ngoài lại tỏ ra ta đây đạo mạo đường hoàng. Nếu hắn không lập ra kế hoạch, hai tên ngu ngốc còn lại sao có thể mặc sức lộng hành như vậy?

-Được! Các ngươi có thể đi!

Một mệnh lệnh nhẹ nhàng của Tomoe khiến cả Vương Phủ yên ắng. Jin quay người vào trong, đám điệp giả cũng lui hết. Họ biết nếu chuyện này lộ ra ngoài thì đừng mong giữ lại mạng sống...

-Vương Gia, còn...

-Cùng lắm nghe chúng ca thán thêm vài tháng, bọn họ thế thiên hành đạo, giúp dân trừ bạo! Chuyện ta không thể làm, hãy để họ làm! - Chàng quay lại nói với ba người - Nhưng ta không muốn các ngươi giết người thêm nữa! Oan có đầu, nợ có chủ!

-Tiểu nhân đã hiểu! Tạ Vương Gia ân điển!

Kurama phụng lệnh đưa họ về nhà. Có lẽ vị Vương Gia này muốn thu nạp ba người này chăng? Mặc kệ, vụ án đã xong, Shiho có thể chuyên tâm học y rồi.

-Shiho!

-Dạ chủ... Ơ... Vương Gia!

-Vừa mới là điệp giả đã hiểu ý chủ nhân, không tồi!

-Vương gia quá khen, nô tỳ còn phải học hỏi nhiều!

-Bây giờ cô có thể tự do ra vào Vương Phủ, không cần phải giữ lễ như trước!

-Tạ Vương Gia ân điển! Nô tỳ xin phép cáo lui!

Shiho cúi chào rồi theo Jin vào trong. Tomoe ngắm nhìn thân hình ấy, cứ như trưởng tỷ còn sống và đang dạo bước trong hoa viên vậy. Shiho giống mà không giống với trưởng tỷ. Trưởng tỷ nhu thục, Shiho trầm lặng, trưởng tỷ yêu văn thơ, Shiho lại thích võ công. Nhưng đôi mắt cương nghị cùng thứ tính cách cố chấp thì thật giống...

Hai tháng sau...

Jin và Shiho tạm biệt Nam Thành. Lúc này, mái tóc của Shiho đã dài thật dài, mềm thật mềm. Bây giờ, nàng đã không khác gì với nữ tử ở đây.

-Shinichi và Kaito nếu thấy cô trong bộ dạng này chắc họ sẽ ngạc nhiên!

-Thuộc hạ chẳng qua là nhập gia tùy tục!

Jin không nói gì. Chàng về là nhận lệnh của Hoàng Thượng, chuẩn bị tới Bắc Thành điều tra hoạt động của Thanh Long Bang. Đáng lý là Shinichi sẽ đi, nhưng y đã ở lại xử lý chính sự. Và lần này không chỉ có Jin, mà Kaito cũng sẽ đi theo. Bây giờ đã sắp tới tiết Đại Hàn, trời ngày càng trở lạnh, tuyết cũng rơi nhiều hơn...

Jin muốn ở lại kinh thành vài ngày, để chuẩn bị cho chuyến đi Bắc Thành sắp tới...

Shiho kiểm tra lại túi đồ đã theo nàng từ thế giới hiện đại tới đây. Đèn pin, kìm chích điện... hầu như đều đã hỏng. Chỉ có tấm ảnh chụp nàng và sư phụ cùng với con dao và một vài thứ khác là còn nguyên vẹn. Nàng lấy tất cả mọi thứ ra, xử lý balo sạch sẽ. Thay vì mang tay nải cồng kềnh, mang balo tốt hơn nhiều.

Vài ngày sau, khởi hành đi Bắc Thành.

-Ây da tiểu muội, hai tháng không gặp, muội xinh đẹp lên nhiều đó!

-Tam gia quá khen! - Shiho khẽ cười - Chuyện của ngài và Nakamori Aoko tiểu thư sao rồi ạ?

Kaito thoáng đỏ mặt. Chàng ngượng ngùng quay đi. Shiho nghiêng đầu tỏ ý dò hỏi.

-Shinichi huynh ấy... - Kaito ngập ngừng.

-Thái tử gia muốn lấy Aoko tiểu thư làm Thái Tử Phi sao?

-Phải... Nhưng ta cũng muốn cưới Aoko, Phụ Hoàng đã nói đợi sau Nguyên Tiêu sẽ quyết định... Vì vậy Shinichi đã đẩy huynh đi làm vụ này! Còn nói là huynh ấy sẽ tới sau! Ta lại nghĩ huynh ấy sẽ không tới!

-Có vương gia của nô tỳ ở đây, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn thôi!

Đôi mắt xanh ngọc từ từ mở ra. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh như sao trời đang nói về chàng với vẻ tự hào, khóe môi bất giác động đậy. Hai tháng qua, hai người ở cùng phòng, ăn cùng mâm, tắm cùng bồn, ngủ cùng giường.

(Con Au: Ơ, hình như có vẻ sai sai!

Jin: Tự mình cút hay muốn ta tiễn ngươi cút?

Au: Dọt lẹ!)

Đúng, là ngủ cùng giường. Làm gối ôm bất đắc dĩ.

Sau năm ngày đi đường, ba người họ đã tới Bắc Thành.

Jin đã phái Saburou tới đây thị sát trước, Kaito cũng bí mật điều Hakuba tới thám thính tình hình. Bắc Thành Vương Kudo Moroha, muội muội nhỏ nhất của Hoàng Đế Yusaku, năm nay hai mươi bốn tuổi, chưa thành thân, cũng là nữ Thành Chủ duy nhất.

-Tiểu cô cô! - Kaito lên tiếng chào hỏi.

-Oh, cơn gió nào thổi con tới đây vậy Jin?

-Không phải do người gọi ta tới đây sao?

Moroha hơn Jin hai tuổi, từ nhỏ hai người đã chơi rất thân với nhau. Năm Jin 10 tuổi đã xuất cung khai phủ, Moroha cũng tới Bắc Thành. 12 tuổi, một nữ nhân trở thành Thành Chủ, thật không dễ dàng gì. Khắp địa giới Nhật Thần Quốc, chỉ có Bắc Thành là mảnh đất man hoang, chiến sự không ổn định nhất. Chính nó đã tôi luyện nên một Moroha cứng cỏi và mạnh mẽ. Làn da bánh mật dạn dày sương gió, mái tóc dài lúc nào cũng cột cao như một nam nhân, y phục cũng chỉ có chiến giáp và chiến giáp, phủ đệ chẳng qua là một ngôi nhà có ba gian.

Nếu hỏi tại sao Hoàng Đế lại cử Moroha tới đây làm thành chủ, có lẽ chính vì mẫu phi của Moroha, có lẽ cũng trạc tuổi Hoàng Đế Yusaku, là thiếp thị ít được Tiên Đế sủng ái nhất, với Mẫu Phi của Hoàng Đế, Hiền Quý Phi nhất nhất không phục tùng, hay nói thẳng ra bà và Hiền Quý Phi thuộc hai phe đối địch, nên Moroha cũng không được coi trọng. Hơn nữa, nếu không làm Bắc Thành Vương, Moroha chỉ có một nước đi duy nhất, đó là đi hòa thân. Moroha yêu tự do, nàng không muốn chuyện này xảy ra...

-Có ba phòng mà có tới bốn vị khách, tự chia đi! Mà Jin ạ, ta không ngờ con lại kiếm được nữ nhân có dung mạo thật giống Hoa tẩu!

-Là thuộc hạ có phước mới được Vương Gia thu nhận! - Shiho đáp lời - Nhưng bốn vị khách là sao vậy?

-Trước khi các người tới, một a đầu nhà Kurosawa đã tới đây trước, hiện đang ở dịch quán bên kia. Hàng của ai thì ra đó rước về đi! - Moroha chỉnh lại dây lưng.

-Vương gia, không lẽ nào là...

-Cô và Kaito ra đó trước, ta có chuyện muốn nói với hoàng cô!

Kaito và Shiho y lời tới dịch quán. Bắc Thành... quả thật rất lạnh, lạnh đến thấu tận tâm can.

-Shiho, không lẽ Hoàng Huynh ta đã động lòng phàm?

Động lòng phàm? Kaito coi Jin là hòa thượng sao?

-Tam gia, nếu thuộc hạ không nhầm thì người này tám phần là Shana tiểu thư, được chủ tử cứu ra từ mật hầm của Thanh Long Bang ở Tây Thành!

Shiho tiếp tục kể lể với chất giọng ngưỡng mộ. Đúng, những vụ án ở Nam Thành đều được Jin giải quyết rất dễ dàng.

Nhưng hai người còn chưa kịp ra khỏi Bắc Thành Vương Phủ, mã xa của Shana đã dừng lại trước cửa. Shana vén tấm màn mã xa bước xuống. Thân vận áo choàng trắng như tuyết, mái tóc vấn lên nhẹ nhàng, làn môi mềm mỉm cười đầy khả ái. Trái ngược với thái độ niềm nở của Shiho, Kaito lại lặng đi. Đẹp thì có đẹp, nhưng cảm giác rất khác. Kaito không có thiện cảm với nữ nhân này.

-Tiểu thư, đây là Vũ Vương Kaito, tam hoàng đệ của chủ tử nô tỳ! Vương gia nô tỳ còn căn dặn nô tỳ đến đón tiểu thư...

-Oh, ra là Kaito điện hạ sao? - Thanh âm trong trẻo cất lên - Biểu ca của ta cũng thật có lòng!

Nữ nhân kia tiến về phía Kaito. Chàng bất giác lùi lại. Chúng ta quen nhau sao? Kaito nghĩ vậy. Tự nhiên chàng cảm thấy... nữ nhân này muốn gì ở Đại Hoàng Huynh? Không lẽ cô ta chưa nghe đại danh gặp nữ nhân giết nữ nhân của huynh ấy sao? Shiho và Hoàng Cô thì không có vấn đề gì, nhưng khi ra ngoài làm nhiệm vụ, huynh ấy chắc đã hết sức kiềm chế... để không ra tay giết hết tất cả nữ nhân huynh ấy đã gặp.

-Biểu ca của ta đâu?

-Dạ, Vương gia đang ở bên trong!

Shana ra hiệu cho thuộc hạ rời đi, rồi chậm rãi tiến vào. Shiho vốn định đi theo, nhưng Kaito đã giữ nàng lại.

-Tiểu muội à, ta cảm thấy như sắp nôn ra rồi!

-Người bị sao vậy? - Shiho lo lắng cầm tay chẩn mạch - Mạch tượng bình thường, không lẽ người...

-Gì chứ? - Kaito rụt tay lại - Mỗi lần thấy mỹ nhân trái tim ta luôn xao xuyến, không hiểu tại sao gặp cô ta ta lại có cảm giác rùng mình!

-Dấu hiệu của một nam nhân đã tìm thấy chân ái chăng? - Shiho làm bộ nhíu mày.

-Ta cảm thấy cô ta không đơn giản! Mắt nhìn nữ nhân của ta không tệ đâu!

-Vậy ạ? Thuộc hạ xin ghi lòng tạc dạ!

Shiho đã tận mục sở thị độ táo bạo của nữ nhân này, cùng phản ứng của Jin. Nếu nàng ta không phải tộc nhân Kurosawa, có lẽ Jin đã tiễn nàng ta tới gặp Mạnh Bà rồi.

-Muốn đi dạo phố một chút không?

Kaito buông môt lời đề nghị. Shiho thầm nghĩ có lẽ y không muốn chạm mặt Shana.

-Thuộc hạ còn phải về phục mệnh...

Nhưng thân là một điệp giả, Shiho không thể cứ vậy mà rời đi được. Nàng miễn cưỡng từ chối.

-Mệnh gì chứ, không lẽ hoàng huynh lại giết ta chỉ vì đưa muội đi chơi sao?

-Ơ... Nhưng...

-Không nhưng gì hết! Đi thôi!

Kaito nắm tay Shiho kéo đi. Bắc Thành mùa đông vẫn thật nhộn nhịp. Tuyết rơi trắng xóa, nhưng những nụ cười trên môi thật ấm áp.

-Đến Bắc Thành phải ăn lẩu dê, đi thôi!

Nồi lẩu dê nghi ngút khói giữa cái thời tiết giá lạnh. Từng miếng thịt dê tươi được tẩm ướp kĩ lưỡng, ăn cùng với rau củ thật là hợp.

-Ngon thật!

-Chứ sao! Kinh thành chưa chắc đã ngon bằng nơi đây đâu!

Rầm...

Shiho bình tĩnh uống chung rượu, Kaito lập tức quay người nhìn về phía tạo ra tiếng động đáng ghét đó. Một tên mặt mũi bặm trợn, thanh kiếm của y còn đặt trên bàn, đang làm khó dễ một lão bá.

-Ta tới đây là đã giữ thể diện cho ngươi rồi! Đừng có tự khiến mình mất mặt!

-Nhưng ngài mua bánh còn chưa trả tiền...

-Cút! Bộ ngươi chán sống rồi chắc!

Kaito cảm thấy hơi chướng mắt, phi chén rượu về phía tên ác bá. Hắn ta lập tức quay lại.

-Là kẻ nào không muốn sống ở đây?

-Đồ của ngươi làm rơi đó, còn không lượm lên! - Kaito nhếch môi.

-Tiểu tử thối, ngươi dám chọc vào lão tử, biết lão tử là ai không?

-Tiểu thử thối gọi ai đó?

-Tiểu tử thối gọi ngươi đó!

-Gọi ta làm gì?

Đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích. Không biết đám này là ai mà lại dám lộng hành ở đây.

-Tiểu tử ngươi có bản lĩnh thì mau báo danh tính!

Như chỉ chờ thời khắc này, Kaito quay về phía Shiho hơi cúi người hành lễ, rồi quay lại về phía tên ác bá.

-Tiểu thư nhà ta là Kurosawa Shana, chắc các ngươi cũng đã nghe nói về Thận Vương? Ngài ấy là biểu ca của tiểu thư ta... Có bản lĩnh thì tới đi!

-Ngươi tưởng chỉ với một lời nói có thể khiến bọn ta sợ sao? Khi nãy là ngươi tập kích bọn ta. Bây giờ không còm vận khí tốt như vậy đâu. Huynh đệ, lên!

Kaito thủ thế sẵn sàng nghênh chiến. Chẳng qua cũng chỉ là một đám tặc khấu, thân thủ liệu tới được mức nào.

-Dừng tay!

Thanh âm trầm đầy quyền lực vang lên. Kaito quay lại. Là Jin. Sao huynh ấy biết mà tới đây vậy?

-Động tới người của ta, đã hỏi ý kiến ta chưa?

Jin tiến tới chắn trước mặt Shiho. Kaito cũng lùi lại. Đám tặc khấu kia mở to đôi mắt. Mái tóc trắng, y phục đen, đôi mắt xanh lá... Chính là vị Vương Gia nổi tiếng hắc ám, Kudo Jin.

-Vương... Vương...

-Tự mình cút, hay để ta tiễn các ngươi cút!

-Đi, đi mau!

Bọn tặc khấu chạy mất hết. Jin nhếch môi, quay về phía Shiho.

-Không sao chứ?

-Thuộc hạ không sao!

-Sao huynh không hỏi đệ? - Kaito hậm hực.

-Nam nhân tự làm tự chịu! Ta còn chưa hỏi chuyện đệ dẫn nàng ấy đi khi chưa được ta cho phép!

-Hai người... đã tiến triển tới mức này rồi sao? - Kaito khẽ cười.

-Muốn đi cứ nói với ta một tiếng!

-Dạ!

-Huynh không đếm xỉa tới đệ sao? - Kaito nhăn mặt.

-Cùng đi đi!

Jin quay người bước đi. Shiho cũng đi theo. Không biết từ bao giờ, đi theo Jin đã là điều hiển nhiên Shiho phải làm...

Kaito lặng lẽ rút đi. Chàng muốn đi cùng Shiho, nhưng không muốn tảng băng di động đó xen vào giữa. Đồ tảng băng kia, huynh thật quá đáng!

-Vương gia, Kaito điện hạ...

-Quan tâm?

-Shiho chỉ có một chủ tử!

-Câu này ta nghe nhiều rồi! Dùng hành động mà chứng minh đi!

-Ngài muốn...

-Phải! Nếu cô có thể nghĩ cách đuổi ả ta đi, ta sẽ không phải đích thân xuống tay với tộc nhân Mẫu Tộc!

Shiho khẽ lùi ba bước. Nghĩ cách sao? Nàng có thể nghĩ ra cách gì chứ? Không lẽ sử dụng lại cái chiêu cũ rích đó? Hay là...

Làn môi mềm khẽ vẽ lên một đường còn hoàn mĩ. Nàng ngước đôi mắt xanh trong lên săm soi từng đường nét trên gương mặt tuấn mĩ đầy bá khí kia...

-Vương Gia... Hay là...

Đôi mắt khẽ nhắm lại, đáp Shiho bằng một cái gật đầu. Dù sao Jin cũng không có cách, thử một phen xem sao...

Bắc Thành doanh trại...

-Oh Jin, hàng của cháu giải quyết xong rồi sao? - Moroha châm chọc.

-Mặc kệ nàng ta! Cháu phải chăm sóc Vương Phi!

-Vương Phi? - Moroha hướng mắt về phía Shiho.

-Nàng vốn là tỳ nữ thị tẩm của cháu, giờ nàng đã có hỉ, đương nhiên có thể đường đường chính chính trở thành Thận Vương Phi!

-Truyền quân y! - Moroha lớn tiếng.

Kaito bên cạnh đã nghe hết tất cả, gương mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm ngạc nhiên. Gì? Tỳ nữ thị tẩm? Có thai? Đại ca gặp nữ nhân giết nữ nhân của chàng đây sao? Shiho Miyano, muội thật lợi hại!

-Hồi Vương Gia, theo mạch tượng, cô nương... à không, Vương Phi đã có thai được hơn một tháng!

Shiho mỉm cười đầy tà ý. Chỉ cần bảy kim châm cứu, ba dài bốn ngắn cùng một chút thủ thuật đã tạo ra mạch tượng như đang có hỷ. Hai tháng học y không phải vô ích.

-Ây da Vương Gia, thiếp thấy hơi chóng mặt, muốn nghỉ ngơi!

-Ta còn có chính sự cần giải quyết... Hay là...

-Ơ huynh... Để đệ! - Kaito lập tức lên tiếng.

-Vậy nhờ Lão Tam! - Jin đáp nhẹ - Hoàng Cô, chúng ta vào trong nói chuyện!

-Được!

Kaito nhận lệnh đưa Shiho về. Khi nãy, chàng đã nhận thấy vài điểm đáng nghi, nhưng không tiện hỏi nhiều. Chàng biết... chỉ cần phối hợp với Shiho, nhất định sẽ đuổi được nữ nhân kia đi. Vì sao chàng nghĩ vậy à? Vì không chỉ đại ca thấy khó chịu, mà chính chàng cũng thấy khó chịu.

-Thành hay bại nhờ cả vào người, Tam gia!

-Sao muội biết ta đã nhận ra?

-Cứ coi như là trực giác của nô tỳ!

-Vậy lát nữa ta sẽ theo muội!

Tẩm thất của Jin...

Shiho giả bộ chóng mặt, Kaito đỡ nàng ngồi xuống. Quả nhiên Shana đó cũng đã chạy tới.

-Điện hạ, có chuyện gì vậy?

-Oh, Shana tiểu thư! - Kaito miễn cưỡng mỉm cười - Đại ca ta còn có công vụ, nên ta đưa đại tẩu về!

-Đại tẩu? - Shana nhíu mày.

-Phải! Shiho đã mang thai cốt nhục của đại ca, dĩ nhiên đã có thể đường đường chính chính trở thành đại tẩu của ta!

END CHAP 12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net