Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13:

-Gì? Mang thai?

Shana ngạc nhiên. Đôi mắt mở to, ẩn chứa cả sự đố kị. Shiho chỉ ngồi đó, mặc Kaito độc diễn.

-Mới hơn một tháng thôi! - Kaito quay về phía Shiho - Tẩu nghỉ ngơi đi, khi nãy đại ca có căn dặn, đệ lấy giùm tẩu!

-Ơ... Được! Nhờ Vương gia, à, tam đệ!

Shana cởi bỏ áo choàng đặt lên bàn. Sắc mặt của nàng cũng đã hồi phục vẻ bình thản vốn có. Và đương nhiên, Kaito không hề rời khỏi. Chàng nép ở cửa chờ đợi xem kịch. Ngoài kia gió thổi lạnh buốt, nhưng so với không khí trong phòng, thật chẳng thấm tháp vào đâu.

-Có chắc đây là con của biểu ca ta?

-Vương Gia tin tưởng nô tỳ, không, tin tưởng bổn Vương Phi!

-Có những đứa trẻ ở trong bụng người nào đó sẽ được coi là bảo bối, có những đứa trẻ ở trong bụng người nào đó thì lại trở thành rác rưởi! Ngươi có hiểu ý ta?

-Là bảo bối hay rác rưởi, ngoài việc dựa vào nữ nhân đó là bảo bối hay rác rưởi, còn dựa vào nhận định của nam nhân. Vương Gia coi là bảo bối, thì chính là bảo bối! Vương Gia coi là rác rưởi, thì chính là rác rưởi! Muội thấy ta nói đúng chứ, biểu muội?

Kaito suýt nữa bật cười thành tiếng. Miệng lưỡi cũng sắc sảo đấy. Không hổ danh nữ nhân duy nhất có thể chạm tới đại hoàng huynh.

-Cô...

Tiếc rằng Jin và Kaito không nhìn thấy được gương mặt này. Phải, Shiho đã đi đúng hướng. Cô ta đã thật sự tức giận...

-Mời muội muội về cho, ta còn phải nghỉ ngơi, tránh động thai khí!

Như hiểu ý, Kaito cố ý bước chân thật mạnh. Không nằm ngoài dự liệu, Shana ngã xuống òa khóc. Một cô nương xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc...

-Đã xảy ra chuyện gì vậy? - Kaito hớt hải chạy vào.

-Cô ta... Cô ta...

Shana mắt ngấn lệ chỉ tay về phía Shiho. Nhưng không. Shiho ngã sóng soài trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Kaito ngỡ ngàng. Cao thủ, đúng là cao thủ!

-Cô đã làm gì?

Kaito tỏ ra tức giận, bế thốc Shiho đặt lên giường.

-Hakuba, mau đi mời Vương Gia!

-Dạ!

Hakuba phi như bay đến Bắc Thành doanh trại. Moroha cũng theo Jin hồi phủ. Lần này Shana chắc chẳng còn mặt mũi ở lại đây nữa...

-Quân y! - Moroha lên tiếng.

-Bẩm Vương Gia, Thận Vương Phi vừa mới mang thai, thai khí chưa ổn định. Khi nãy bị ngã đã khiến người bị động thai khí. Thuộc hạ sẽ lập tức kê đơn!

Jin khẽ gật đầu, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm. Kể cả thai khí bị động cũng là trò của Shiho. Quả nhiên để nàng học y là sự lựa chọn sáng suốt.

-Biểu ca... - Shana ái ngại nhìn Jin.

-Giờ cô tự đi, hay để ta tiễn cô đi?

-Ơ... Muội... Không phải...

-Mời đi cho! - Kaito lên tiếng.

-Muội không có làm gì cả! - Shana cố thanh minh.

-Trong phòng chỉ có cô và nàng ấy, không phải cô không lẽ là nàng ấy?

-Muội có trăm cái miệng cũng không thể biện minh...

-Towa! - Moroha có vẻ khó chịu - Tiễn khách!

-Tiểu thư, xin mời!

Shana uất ức rời đi. Chỉ chờ có vậy, Shihi ngồi dậy. Dù sao cũng là Towa dẫn đi, cô ta chắc sẽ không quay lại.

-Vương Gia, thuộc hạ đã làm được!

-Rất tốt!

Jin lấy từ ngực áo ra một chiếc hộp gỗ.

-Cái này thưởng cho cô!

Moroha đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, trong phòng chỉ còn bốn người.

-Hoàng Cô, chuyện khi nãy người nói là như thế nào?

-Phiên Quốc nhiều lần có ý định tiến thêm một bước. Binh lực Bắc Thành không có nhiều, chỉ e...

-Lực lượng bên kia ra sao?

-Bên ta có ba ngàn quân, bên địch có một vạn quân!

-Với chênh lệch lực lượng thế này, e rằng không thể cầm cự được tới khi viện quân tới! - Kaito nhíu mày - Đại Vương Phiên Quốc trước nay vẫn âm thầm chuẩn bị lực lượng, muốn chiếm lấy Bắc Thành!

-Với binh lực hùng hậu như vậy, nội trong nay mai chúng sẽ tiến quân công thành! - Moroha lo lắng.

-Nếu muốn tốn ít thương vong, chúng ta phải tìm được bản đồ bày binh bố trận của họ!

-Chuyện này ta đã từng nghĩ tới! Điệp giả phái qua đó đều một đi không trở lại! - Nét mặt Moroha trùng xuống - Cả muội muội của Towa, Setsuna cũng vậy!

-Chuyện này ta phải lên kế hoạch tỷ mỉ một phen mới được! - Kaito đáp nhẹ.

Không khí trở nên tĩnh mịch. Chỉ còn những tiếng thở dài. Những lúc như thế này... cần một ai đó xung phong nhận nhiệm vụ.

-Vương Gia! Nếu người không chê nô tỳ vô dụng, nô tỳ muốn thử một phen! - Shiho lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đó.

-Cô chắc được mấy phần? - Moroha nhíu mày.

-Chết một nô tỳ cũng không sao! - Shiho quỳ xuống - Xin Vương Gia thành toàn!

-Điệp giả phải nghe lệnh của chủ nhân, nếu không không xứng làm điệp giả! - Jin trầm giọng - Lần này ta để cô đi, nhưng phải nguyên vẹn trở về!

-Thuộc hạ... xin tuân lệnh!

Kaito im lặng không lên tiếng. Chàng không muốn Shiho đi... Nhưng... phải chấp nhận!

Đêm...

Shiho mở chiếc hộp ra. Bên trong là một đôi bông tai. Shiho cố gắng nghiên cứu, nhưng hình như chỉ là bông tai bình thường. Shiho đặt hộp gỗ lên bàn, chuẩn bị một số thứ cần thiết.

Cạch...

Cửa mở ra. Trước mắt Shiho, Jin cởi bỏ áo choàng. Gió ngoài kia thổi lạnh buốt, mây bay mịt mờ... Ánh nến lập lòe chỉ chực chờ tắt. Jin ngồi xuống, điềm đạm uống một chung trà.

-Bông tai ta cho cô nhất định phải mang theo!

-Thuộc hạ hiểu!

Shiho nhíu mày. Khi nãy nàng đã kiểm tra rồi, đâu có thấy gì bất thường đâu?

-Đây là 50 lượng bạc, cô sẽ cần nó!

-Dạ! Không lẽ điệp giả đã thám thính được gì rồi sao?

-Phải! Vương Tử bên đó đang bị bệnh lạ! Nếu cô chữa khỏi được căn bệnh đó, chúng ta sẽ nắm chắc năm phần!

-Thuộc hạ đã hiểu! Tạ Vương gia chỉ điểm!

-Đây là những gì ta có thể cho cô! Còn sau này... tùy thuộc vào vận khí của cô rồi!

Jin kéo chăn, nằm xuống ngủ ngon lành. Shiho nghiêng mình, thao thức không ngủ nổi. Lần này đi, thập tử nhất sinh, nhưng... nàng muốn đi! Vì đây là thứ tốt giúp nàng tiến thêm một bước.

Sáng hôm sau...

Shiho âm thầm rời đi. Jin không muốn thông báo chuyện này cho bất cứ ai. Nàng cưỡi bạch mã, vận nam trang, thân mang balo thẳng hướng biên giới. Bá tánh trong thành vẫn an nhiên làm việc, không biết rằng có nguy hiểm rình rập họ.

Shiho thúc ngựa phi nhanh. Trước đây nghe nói Phiên Quốc là mảnh đất man hoang, giờ quả nhiên muốn tới được địa giới Phiên Quốc phải đi qua một hẻm núi. Địa thế hiểm trở, nếu bị trúng mai phục chỉ có đại bại...

Shiho bỏ ngựa, tự mình leo lên. Ngựa này do đích thân Jin thuần phục, nên sau khi Shiho rời đi, nó đã lập tức quay về. Shiho men theo sườn núi.

-Cô là ai?

Shiho giật mình. Nàng đã mặc nam trang, người đó vẫn nhận ra sao?

-Các hạ là cao nhân phương nào?

-Quả nhiên là nữ nhi!

Một thân ảnh từ hẻm núi lao ra. Là một cậu nhóc, à không, cô nhóc. Áng chừng trạc 13, 14 tuổi, đôi mắt to linh động, tóc búi lệch, tay cầm trái đào cắn dở.

-Tiểu muội tử, đùa dai quá!

-Thứ gì sau lưng cô vậy? Thật tiện lợi!

-Chỉ là túi thông thường! Cảm phiền nhường đường!

-Dẫn ta theo!

Shiho nhếch môi mỉm cười. Tiểu muội tử này cũng thật thú vị. Dẫn theo muội ấy cũng không tệ...

-Muội tên là gì?

-Tên? Không có!

-Không có sao? Vậy ta đặt cho muội một cái tên nhé! Ta tên Hirota Shino, vậy muội sẽ tên Hirota Masami nhé!

-Đặt rồi phải dẫn ta theo đó!

-Tại sao muội nhận ra ta là nữ nhi?

-Vì tỷ rất xinh đẹp!

-Chỉ vậy thôi sao?

-Đúng!

-Muội hãy gọi ta là ca ca nhé, ta không thích bị xem là nữ tử yếu đuối!

-Được thôi! Ca ca, huynh muốn đi đâu?

Shiho nhất thời khựng lại. Nàng không thể nói ra mục đích của mình được.

-Vân du!

-Huynh là điệp giả của Nhật Thần Quốc sao?

-Điệp giả là gì? - Shiho cười hỏi.

-Trước đây muội có gặp vài điệp giả! Họ không lừa được muội, nên không thấy quay trở lại!

-Oh, nhưng ta vốn chẳng phải điệp giả gì đó!

Shiho tuy hơi chột dạ, nhưng tình huống như vậy nàng đã gặp không ít. Chỉ là một cô nhóc, nhưng cô ta rất thông minh. Càng lúc Shiho càng thấy thích cô nhóc này. Tuy rất có thể cô ta là địch quân, nhưng nếu nàng không để lộ sơ hở, cô ta cũng không làm gì được.

-Trước khi vào thành phải kiểm tra đồ đạc!

-Có gì mà phải tra cơ chứ?

-Ngăn chặn điệp giả!

Shiho và cô nhóc cứ vậy di chuyển, chưa đầy một canh giờ đã tới cổng thành. Theo lệ, Shiho mở túi để quan binh kiểm tra. Bên trong túi chỉ có một ít kim châm cứu, vài bộ y phục, một đôi bông tai và 50 lượng bạc.

-Bông tai?

-Là của mẫu thân để lại, nói là bùa hộ mệnh!

Shiho không dám dùng thuật nói tiếng bụng trước mặt cô nhóc, nên chỉ có thể gằn giọng lại. Không những có giặc ngoài, còn phải phòng thù trong, thật là khó khăn...

-Ngươi là đại phu sao?

-Phải!

-Giữ lấy!

Shiho bị đám quân lính dẫn đi. Masami cũng đi theo. Hai người bị tống vào một chiếc xe ngựa, bên trong còn có ba người nữa. Phu xe cho ngựa chạy.

-Ba vị cũng là đại phu sao? - Shiho khẽ hỏi!

-Phải! Không hiểu sao bị đưa đi như vậy! - Một nam nhân lên tiếng.

-Bắt đại phu là để trị bệnh chứ còn gì nữa! - Nam nhân bên cạnh buông một câu.

-Chỉ e... - Nam nhân còn lại tay cầm chuỗi hạt - Xong việc...

Masami bên cạnh mặt lạnh như băng, một chút cảm xúc cũng không có. Shiho đã chắc đến 8 phần cô bé này cũng là điệp giả. Nàng làm vẻ sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu...

Nhóm 5 người cứ vậy mà đi. Được khoảng ba ngày đường đã tới Kinh Đô Phiên Quốc...

Bắc Thành, ba ngày sau...

-Cái gì? Huynh để nàng ấy một mình tới Phiên Quốc?

Phải. Là Shinichi. Chàng tới đây cùng Eisuke và Ran. Đại quân tiếp viện đã được điều động, khoảng hơn một tuần nữa sẽ tới địa giới Bắc Thành.

-Cô ta là điệp giả của ta, cô ta tự biết sắp xếp! - Jin lạnh giọng lật trang sách.

-Ran, ngươi cũng...

Jin gấp sách, đứng dậy.

-Nếu cần người đi theo, ở đây không thiếu! Vướng víu!

-Huynh...

-Phiên Quốc có thể công thành bất cứ lúc nào! Tất cả mọi người đều phải ở lại!

Giọng nói trầm đầy quyền lực vang lên. Năm ấy Moroha lạ nước lạ cái tới đây làm thành chủ, Jin đã nhờ cậy bằng hữu của Thúc Phụ Tomoe của mình, Sugimoto tướng quân giúp đỡ. Và Towa cùng Setsuna chính là con gái của Sugimoto tướng quân, năm đó mới 6 tuổi, cũng theo phụ mẫu tới Bắc Thành. Nhưng anh dũng thiện chiến đến mấy cũng không thể thắng nổi thiên ý. Cách đây 3 năm, Sugimoto tướng quân vì dẹp bạo động Phiên Quốc mà đã tử trận, Setsuna vì vậy đã tới Phiên Quốc một chuyến, kết quả... đến giờ vẫn chưa có tung tích.

-Towa bên Hoàng Cô cũng muốn đi theo, nhưng ta đã ngăn lại! Các người không cần phí sức!

-Điệp giả của đệ, đệ muốn làm gì không đến lượt huynh quản!

-Vậy phải dựa vào thực lực rồi! Nếu điệp giả có thể vượt qua ta, ta sẽ để chúng đi!

-Huynh đừng ép ta!

-Bình sinh ta chưa từng ép bất kì ai!

Bốn mắt nhìn nhau, sát khí lan tỏa khắp không gian. Kaito có cảm giác như nếu có thể giết người bằng ánh mắt, chẳng cần đến đại quân thì Thận Vương cùng Thái Tử Điện Hạ của chúng ta cũng có thể san bằng Phiên Quốc.

-Hoàng cô, giờ sao đây?

-Kệ họ! Chúng ta mau chuẩn bị cho binh sĩ thôi!

-Tẩu vi thượng sách, đi thôi!

Kaito và Moroha nhanh chóng rời khỏi phòng. Ran và Eisuke thấy vậy cũng tạm thời lui ra. Trước nay, Jin không bao giờ đặt nữ nhân nào vào mắt, giờ lại ở đây phí sức vì một nữ nhân. Thật là kì lạ! Còn Shinichi thì sao? Chàng là người coi trọng danh dự và địa vị, nữ nhân đối với chàng chẳng qua cũng chỉ là một công cụ không hơn không kém. Miyano Shiho này rốt cuộc lợi hại cỡ nào mà có thể lay chuyển được hai nam nhân kia chứ?

Quay trở lại Phiên Quốc...

Tử Á Thành Phiên Quốc...

Nhóm năm người bị bịt mắt, theo chân một vị công công tiến từng bước tới Tịnh Tư Cư, là nơi Vương Tử nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Đi mất khoảng hai khắc giờ, qua biết bao nhiêu ngã rẽ, năm người cũng đã tới tẩm thất của Vương Tử. Cuối cùng cũng được tháo băng che mắt, Shiho quan sát xung quanh. Cũng không có gì quá đặc biệt. Bên trong, một cô nương tầm 16, 17 tuổi đang dịu dàng thay khăn ướt đắp trán cho Vương Tử.

-Công chúa, đã đưa người tới rồi!

-Truyền!

Ba vị đại phu lần lượt đi vào, chẩn trị cả nửa ngày đều lắc đầu đi ra. Shiho hơi lo lắng, nhưng vẫn vững tâm bước vào.

-Thảo dân tham kiến công chúa!

-Không cần nhiều lời, bắt đầu luôn đi!

Vị công chúa này ngữ khí đanh thép, khác hẳn với đa số nữ nhân Nhật Thần Quốc nàng từng gặp. Chẳng trách Quốc Vương, Vương Hậu để nàng ấy ở đây chủ trì.

Shiho tiến sát về phía giường bệnh. Nàng không chẩn mạch, mà kiểm tra mắt, miệng Vương Tử trước, khiến công chúa bên cạnh không khỏi ngạc nhiên.

-Xin hỏi công chúa, có phải Vương Tử rất ghét các loại rau quả tươi như bông cải, cam, quýt?

-Phải! Vương huynh ta hầu như không bao giờ động đến chúng!

-Thảo nào các đại phu đều chẩn trị không ra! - Shiho quay về phía một tỳ nữ - Phiền cô nương làm một chén nước chanh mật ong tới đây!

-Dạ!

Tỳ nữ kia nhanh chóng mang tới một chén nước chanh pha mật ong. Shiho nhấp môi thử trước.

-Thêm chanh đi!

-Dạ...

-Nhưng cứ vậy để Vương Tử phục dùng sẽ khiến ngài ấy sặc. Mau đỡ Vương Tử ngồi dậy!

Shiho chậm rãi bón từng muôi cho Vương Tử.

-Một canh giờ nữa tiếp tục cho Vương Tử dùng!

-Vương huynh ta bị sao vậy?

-Hồi lời công chúa, đây là chứng bệnh... - Shiho định nói là thiếu vitamin C, nhưng nàng ngay lập tức sửa lại - Chứng bệnh thiếu dưỡng chất. Nếu thảo dân tính toán không lầm, sau khi phục dùng lần hai, Vương Tử sẽ nhanh chóng tỉnh lại!

-Nếu không tỉnh lại thì sao?

-Một cái đầu, một cái mạng!

-Tốt! Ngẩng đầu lên!

Shiho từ từ ngước lên. Vị công chúa này quả thật kiều diễm. Đôi mắt nàng ấy to tròn, sáng trong như chứa cả thảo nguyên. Mái tóc đen dài, mềm như suối chảy. Công chúa cũng đang săm soi từng đường nét trên gương mặt tuấn mĩ của vị thái y.

-Bổn công chúa tin ngươi!

Hai canh giờ sau...

Quả nhiên Vương Tử đã từ từ tỉnh lại.

-Vương huynh!

-Yuri, huynh... không sao rồi!

Vương Tử nói bằng giọng rất nhẹ. Đôi mắt nâu long lanh nhìn vương muội, rồi nhìn tiểu thái y thanh tú đứng bên cạnh... Shiho bất giác lùi lại, cúi đầu hành lễ.

-Thảo dân Hirota Shino tham kiến Vương Tử!

-Người đâu, mau đi hồi bẩm Phụ Vương Mẫu Hậu!

-Dạ công chúa!

-Đa tạ thái y cứu giúp!

Shiho như chết lặng. Người có ngữ khí mềm mỏng ôn nhu như vậy cũng có lúc nhẫn tâm công phạt Bắc Thành sao?

-Đây là việc thảo dân nên làm!

Shiho được giữ lại Tử Á Thành vài ngày. Masami cũng được giữ lại theo. Vài ngày nữa là tới lễ Tiểu Niên, chuẩn bị đón mừng năm mới, thanh tẩy những điều xui rủi trong năm cũ. Ngày này, các nữ nhân đi giày cao cổ, vận y phục sặc sỡ lộng lẫy, đầu đội mũ miện, mái tóc tết thành những lọn nhỏ kèm theo sợi chỉ đỏ, cầu mong bình an và may mắn.

Masami cùng được tặng một bộ y phục như vậy, nhưng cô nhóc có vẻ không thích. Shiho đã ở đây 5 ngày, một chút manh mối về bản đồ bày bố binh lực cũng không có, thật khiến người ta nản lòng...

-Lễ gì chứ? Vô vị!

-Tiểu tổ tông của ta ơi, muội có thể ra dáng một tiểu cô nương được không?

-Không hứng thú!

"Không hứng thú"

Khẩu khí này... sao quen quá vậy ta...

Shiho mặc kệ Masami. Bây giờ, Vương Tử cũng đã khỏe lại hoàn toàn. Nhưng vị công chúa kia vẫn muốn giữ Shiho ở lại. Vậy càng tốt, nàng đỡ mất công lấy lý do...

Lễ Tiểu Niên không chỉ là lễ cầu may xua rủi, còn là dịp để các cặp nam thanh nữ tú bày tỏ tình cảm. Đặc biệt hơn, đây là dịp để nữ nhân thổ lộ với người mình thích, và tặng phẩm chính là một thanh chủy thủ nạm ngọc đỏ. Chà, người dân nơi đây cũng thật phóng khoáng...

Tiểu Niên...

Shiho bị tì nữ của công chúa dựng dậy từ sớm. Nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Shino, đệ chuẩn bị xong chưa?

Là giọng của Vương Tử. Shiho đẩy cửa bước ra. Bên trong, Masami, sau những pha năn nỉ kèm dọa nạt của Shiho, đã thay y phục nữ nhân. Shiho càng nhìn càng thấy dễ thương. Đúng như những gì người ta mô tả, 14 15 tuổi khuynh quốc khuynh thành là chuyện bình thường.

-Đi thôi!

-Tuân lệnh!

Shiho theo Vương Tử ra ngoài. Tất cả cửa tiệm đều đóng cửa, mọi người tập chung ở một khu đồng cỏ gần Hoàng Thành. Ai nấy vận y phục rực rỡ, trang điểm xinh đẹp. Đâu đó phảng phất hương hoa cỏ êm dịu...

-Shino, huynh nhìn xem! Mọi người vui vẻ biết mấy!

-Dạ...

Shiho không chút phòng bị, Masami nhếch môi mỉm cười. Cô nhóc tiến lại gần, thuận tay kéo mạnh dây cột tóc của Shiho. Nhưng đâu dễ vậy? Ngoài dây cột tóc bằng lụa cột bên ngoài cho có lệ, bên trong chính là dây cột tóc có nguồn gốc từ thời hiện đại.

-Tiểu muội lại nghịch ngợm rồi!

Shiho lấy lại dây cột tóc, tặng không cho Masami một nụ cười.

Masami cũng cười đáp lại. Shiho đoán không sai, cô nhóc này là một điệp giả. Nhưng điệp giả của ai... thì không tài nào đoán được...

END CHAP 13.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net