Chương 03: Không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chất độc trên mặt của Khương cô nương phát tác, nhanh chóng thu hút người nhà họ Cung.

Lần này nàng không giúp Vân Vi Sam thu thập cục diện rối rắm, Vân Vi Sam sẽ rất khó trốn thoát.

Quả nhiên viện nữ khách bị lục soát y hệt như kiếp trước, bình trà được đưa ra khỏi phòng của nàng, chỉ là thuốc độc của Vân Vi Sam vẫn chưa bị bại lộ.

Bởi vì nàng không nhắc nhở Vân Vi Sam rửa sạch móng tay, cạo bỏ lớp phấn như kiếp trước, Vân Vi Sam là một Yêu cấp thấp, tâm tư không tỉ mỉ, hành động thiếu cẩn thận, nên đối với thủ đoạn của Ma như nàng, lật xe (*) cũng là chuyện bình thường thôi.

(*) Chủ yếu biểu lộ tình huống khiến người bị ‘lật xe’ lộ bản chất, bị tự vả, hoặc quê đến mức muốn đội quần.

Kiếp trước nàng mạo hiểm đến y quán gặp Cung Viễn Chủy, ai ngờ lại gặp được Cung Thượng Giác.

Chỉ với một cái nhìn thoáng qua, bất tri bất giác nàng hãm sâu vào.

Kiếp này, nàng không đến đó.

【Người có tư cách trở thành Chấp Nhẫn, là Cung nhị tiên sinh.】

Những lời này, nàng sẽ không bao giờ thốt ra.

Ai có tư cách, ai không có tư cách, nàng không bận tâm nữa, ai làm Chấp Nhẫn cũng được, nàng chỉ muốn làm Chấp Nhẫn phu nhân mà thôi.

Tốt nhất là nàng không bao giờ gặp người kia.

Vân Vi Sam đang nhìn mặt của nàng, có lẽ đang đoán tại sao trên mặt của nàng lại không nổi mẩn đỏ.

Đối với nàng, để giải loại độc này là chuyện cực kỳ dễ dàng.

“Ngoại trừ uống trà, hôm qua cô còn ăn gì nữa không?”

“Những thứ khác…… cũng giống những cô nương khác.”

Lần này, người tới kiểm tra là Cung Hoán Vũ, nàng đứng đó với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, vừa vô tội vừa đơn thuần, Cung Hoán Vũ phát hiện trong trà không có độc nên không hề nghi ngờ nàng. Dù sao nàng cũng là thiếu chủ phu nhân, giành được vị trí tốt nhất trong đợt tuyển chọn tân nương lần này. Nàng thật sự không có lý do gì để hại người.

Cánh mũi của nàng khẽ động đậy, nước mắt rưng rưng đảo quanh hốc mắt: “Nhất định là do Khương muội muội bị ta liên lụy, bởi vì ta may mắn được thiếu chủ lựa chọn, nên bị người khác ghen ghét……”

Sắc mặt của Vân Vi Sam thay đổi, Khương cô nương lập tức chỉ vào Vân Vi Sam: “Là cô! Đêm qua chúng ta cùng nhau uống trà, cô rót trà cho Thượng Quan cô nương, Thượng Quan cô nương đưa cho ta, không ngờ, cô muốn hại Thượng Quan cô nương!”

Sự ngờ vực được khơi gợi từ miệng của người khác, có thể khiến người ta càng nghi ngờ hơn.

Nàng trao lời rồi im lặng, lặng lẽ lau nước mắt khiến người ta cảm thấy rất thương cảm.

Dẫu rằng đang ở trước mặt mọi người, Cung Hoán Vũ cũng không nhịn được mà nhỏ nhẹ an ủi dỗ dành nàng: “Thượng Quan cô nương đừng sợ, ta nhất định sẽ điều tra rõ việc này, bảo vệ cô chu đáo.”

Bàn tay của hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, như cánh chim đang che chở cho nàng.

Trái tim của nàng khẽ run lên, kiếp trước lẫn kiếp này, chưa từng có ai nói muốn bảo vệ nàng chu toàn, ngay cả người ấy cũng chưa bao giờ nói như thế.

“Người đâu ——”

“Giác công tử đến ——”

Gần như ngay lúc đó, nàng bất giác cứng đờ, không thể tin nổi mà quay đầu lại, trông thấy gương mặt ấy.

Gương mặt nàng đã nhìn thấy vô số lần trong mơ, không nhịn được mà chỉ muốn hung hăng cắn một cái lên mặt của chàng.

Lúc này, Cung Hoán Vũ đang nửa ôm nàng vào lòng, đồng tử giãn ra khi nhìn thấy chàng, hệt như gặp ma.

Ánh mắt của Cung Thượng Giác chỉ dừng lại trên mặt nàng trong thoáng chốc, mắt sáng như đuốc, như muốn nhìn thấu những suy nghĩ lố bịch của nàng, khiến toàn bộ lông tơ trên người nàng dựng đứng lên.

Song, sự đề phòng của nàng là thừa thải, kiếp này Cung Thượng Giác đã quên mất nàng là người như thế nào, nàng cũng đã cất miếng ngọc bội kia từ lâu, trên người nàng không có thứ gì có thể khiến Cung Thượng Giác tò mò, Cung Thượng Giác sẽ không nảy sinh bất kỳ hứng thú nào với nàng.

Ha ha, đàn ông.

Nàng cụp mắt xuống, khóe miệng kín đáo cong lên, giọt nước mắt yếu đuối lại rơi xuống.

“Tất nhiên cần phải thẩm vấn nghiêm ngặt.”

Cung Thượng Giác vừa dứt lời, nàng không khỏi ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với ánh mắt dò xét của chàng: “Vị này chính là Thượng Quan cô nương à.”

Chàng dùng câu trần thuật, như thể chàng nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.

Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, chào hỏi một cách khách sáo và xa lạ: “Cung nhị tiên sinh.”

Kỳ thực, không giống với trước kia.

Ánh mắt của Cung Thượng Giác rất lạnh, khi ánh mắt hút hồn của chàng dò xét nàng, quan sát nàng, khiến nàng cảm thấy sau lưng như có gai, đôi mắt tiểu bạch thỏ né tránh, trốn sau lưng Cung Hoán Vũ.

Chắc chắn nàng không vô hại và vô tội như vẻ bề ngoài, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này chỉ là giả vờ.

Không thể lừa được Cung Thượng Giác.

Nhưng việc tỏ ra yếu thế một cách có hiệu quả sẽ khiến người ta thương hại. Cung Hoán Vũ kịp thời giúp nàng chuyển đề tài: “Chấp Nhẫn bảo ngươi ra ngoài Cung Môn làm việc, sao vẫn chưa lên đường?”

Sự chú ý của Cung Thượng Giác rời khỏi người nàng: “Có vài chuyện cản trở, sẽ lập tức đi ngay.”

Mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo, Cung Thượng Giác rời khỏi Cung Môn, Cung Hoán Vũ bày mưu hạ độc Cung Hồng Vũ, người giữ chức Chấp Nhẫn của Cung Môn thay đổi, mọi chuyện đều giống hệt như kiếp trước.

Xem ra nàng không cần phải ra tay với Cung Hồng Vũ.

Thượng Quan Thiển liếc nhìn Cung Hoán Vũ, hiện tại hắn ta là vị hôn phu của nàng, nàng phải nghĩ cách nhắc nhở hắn ta đừng nên nuôi hổ gây họa.

Sau khi hạ độc Cung Hồng Vũ, hắn ta không cần phải giả chết, cứ trực tiếp kế vị, hắn ta đã vượt qua thử thách Tam Vực, lại còn là thiếu chủ của Cung Môn, trở thành Chấp Nhẫn là chuyện danh chính ngôn thuận. Tay cầm lưỡi đao vàng, thể hiện tấm lòng bồ tát. Tiễn Vô Phong đến gặp bồ tát mới là chuyện nàng muốn làm, cũng là chuyện Cung Hoán Vũ muốn làm sau khi kế vị.

Cung Tử Vũ vẫn chưa vượt qua thử thách Tam Vực, quá chậm, nàng có thể thử nghịch thiên cải mệnh, thay đổi vận mệnh và con đường của Cung Tử Vũ, biến Cung Hoán Vũ trở thành tân Chấp Nhẫn.

Quả thật không nên tùy tiện nghĩ tới, vừa nghĩ tới tên vô dụng kia thì tên vô dụng kia liền vội vã chạy đến.

Cung Tử Vũ quả nhiên đã động lòng với Vân Vi Sam, vậy nên càng không thể để Cung Tử Vũ làm Chấp Nhẫn.

Thượng Quan Thiển lạnh lùng nhìn Cung Tử Vũ bảo vệ Vân Vi Sam, cố gắng khẳng định Vân Vi Sam trong sạch, dáng vẻ ngu xuẩn bị mật thám của Vô Phong lừa gạt này thật sự rất buồn cười. Vân tỷ tỷ thật lợi hại, mới có vài ngày mà đã lừa được kẻ ngốc này, khiến hắn quan tâm mình như thế.

“Nếu đệ đã cầu xin giúp Vân cô nương, vậy thay vì vào ngục, hãy trực tiếp giao cho Cung Viễn Chủy thẩm vấn nhé?”

Nhìn đi, rõ ràng hắn ta dám giết cha để soán vị, thế mà còn giả vờ làm một người ca ca hiền lành tốt bụng.

Quả là một vị ca ca tốt.

Thượng Quan Thiển chợt nghĩ tới tình huynh đệ thân thiết của người kia và đệ đệ.

Suy cho cùng, nàng chỉ là người ngoài mà thôi, mãi cho tới tận bây giờ vẫn chỉ là một người ngoài.

“Ai có thể chịu được độc của Cung Viễn Chủy chứ! Như thế có khác gì nghiêm hình tra tấn đâu! Nhất định là vu oan giá họa.”

“Vẫn khác mà, nghiêm hình tra tấn chắc chắn sẽ để lại sẹo, tân nương nên thật xinh đẹp mới phải.”

Trong lời của Cung Hoán Vũ có ý gì đó, hắn ta mỉm cười an ủi Cung Tử Vũ: “Chờ đến khi Cung Viễn Chủy chứng minh được sự trong sạch của Vân cô nương, ta nhất định sẽ xin phụ thân làm chủ, gả Vân cô nương cho đệ.”

Không được.

Thượng Quan Thiển khẽ nhíu mày, nếu như ngươi chết, tân nương của Cung Tử Vũ phải là ta.

“Vậy đệ sẽ đưa Vân cô nương đến Chủy cung.”

Cô nam quả nữ, nảy sinh tình cảm! Chi bằng giết chết hắn, chấm dứt tai họa về sau.

“Nếu kẻ hạ độc nhắm vào Thượng Quan cô nương, Thượng Quan cô nương cũng nên đến y quán để chẩn đoán và chữa trị.”

Thượng Quan Thiển hơi kinh ngạc, từ khi nào mà Cung Nhị là tốt bụng như vậy, lại còn xen vào chuyện của người khác nữa, chẳng lẽ chàng đã nghi ngờ mình rồi.

Vừa rồi nàng bất cẩn để lộ sát khí sao.

Chắc là không.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, gương mặt hiền lành như bồ tát, vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Nếu chàng đã nảy sinh nghi ngờ, cứ mãi né tránh sẽ càng khơi gợi sự ngờ vực của chàng, nên nàng chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu.

Vừa khéo, đi cùng bọn Cung Tử Vũ, nếu có cơ hội, có thể sửa chữa vài điều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net