Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Thượng Quan Thiển ngủ thêm một lát, lúc nàng tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn bóng dáng của Cung Thượng Giác, chỗ nằm cũng sớm không còn hơi ấm, chắc là hắn đã đi xử lý công vụ rồi.

Thượng Quan Thiển đứng dậy đi rửa mặt, nàng cũng không gọi người hầu hạ, bây giờ chưa đến lúc nàng cần có người hầu hạ mọi lúc mọi nơi.

Thượng Quan Thiển chải tóc xong thì bước ra khỏi phòng, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy ngoài phòng mình lại có thêm rất nhiều hoa đỗ quyên, Cung Thượng Giác thì đang đứng giữa khóm hoa để xới đất cho đỗ quyên. Bên cạnh có mấy thị nữ, nhưng không ai đến giúp đỡ một tay.

Thượng Quan Thiển đứng ngẩn ngơ, Cung Thượng Giác đang làm gì vậy? Tại sao lại xuất hiện nhiều đỗ quyên như vậy?

"Giác công tử"

Cung Thượng Giác nghe thấy tiếng của Thượng Quan Thiển liền quay người lại.

"Nàng dậy rồi?"

Thượng Quan Thiển đi tới bên cạnh Cung Thượng Giác, nhìn về phía những khóm đỗ quyên.

"Giác công tử đây là..."

Cung Thượng Giác mỉm cười: "Thiển Thiển, đây là đỗ quyên ta tặng nàng."

Thượng Quan Thiển đột ngột ngẩng đầu lên nhìn hắn

Cung Thượng Giác nói tiếp: "Đỗ quyên, là đỗ quyên Cung Thượng Giác tự tay trồng tặng Thượng Quan Thiển. Qua một thời gian nữa trước phòng nàng sẽ nở đầy đỗ quyên đủ màu sắc."

Thượng Quan Thiển rơm rớm nước mắt, đỗ quyên! Cung Thượng Giác vì nàng mà trồng đỗ quyên! Nàng biết ý nghĩa của đỗ quyên, nàng cũng từng vì Cung Thượng Giác mà tự tay trồng một mảnh vườn đỗ quyên, ban đầu lúc trồng cũng chẳng có bao nhiêu thật lòng, nhưng bây giờ ý nghĩa của hoa đỗ quyên lại là lời nàng muốn nói với Cung Thượng Giác. Chỉ là nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Cung Thượng Giác cũng sẽ vì nàng mà tự tay trồng đỗ quyên.

Cung Thượng Giác thấy đôi mắt ngấn lệ của Thượng Quan Thiển liền bối rối: "Sao lại khóc?"

Hắn đưa tay lên lau nước mắt cho Thượng Quan Thiển, nhưng tay lại dính rất nhiều bùn đất, hắn nhất thời không biết phải làm sao.

Thượng Quan Thiển lao vào vòng tay của hắn, ôm hắn thật chặt. Cung Thượng Giác hơi sửng sốt, nhưng sau đó mỉm cười dùng mặt cọ vào trán Thượng Quan Thiển hỏi: "Sao vậy?"

Thượng Quan Thiển nghẹn ngào nói: "Giác công tử sao lại đích thân làm những chuyện này? Ngài là cung chủ Giác Cung, các thị nữ thị vệ sẽ nghĩ gì chứ?"

Cung Thượng Giác chỉ mỉm cười dịu dàng: "Ta vì phu nhân của mình mà trồng hoa thì có gì không được? Cho nên là, Thiển Thiển, nàng có thích không?"

Thượng Quan Thiển ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác: "Rất thích, vô cùng, vô cùng thích."

Cung Thượng Giác ôm nàng vào lòng. Kỳ thực hắn muốn trồng đỗ quyên tặng cho Thượng Quan Thiển từ lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy đỗ quyên trước phòng mình, hắn đều rất vui, hắn đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của Giác Cung trước đây nữa rồi. Là vì Thượng Quan Thiển, là vì sự tồn tại của nàng mới khiến Giác Cung có sinh khí. Hắn cũng cảm thấy vui mừng, mừng vì ban đầu người hắn chọn là Thượng Quan Thiển, mừng vì đã đồng ý giữ lại đỗ quyên, mừng vì lúc Cung Tử Vũ nói ra kế hoạch đó, hắn đã không đồng ý, mừng vì hôm nay người hắn yêu đang ở bên cạnh hắn.

Gió nhẹ thổi qua những cây đỗ quyên trong viện, đỗ quyên chậm rãi đung đưa trong gió, một đôi uyên ương đang ôm nhau giữa những khóm hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net