[fanfic DBSK}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trọng cho nên cậu phải làm cho tốt đấy!

_ Vâng tôi sẽ cố gắng hết sức!

Jaejoong bắt đầu công việc bất đắc dĩ của mình. Cậu chọn cho Junsu những bộ trang phục sang trọng nhất và chắc cũng đắt tièn nhất, những bộ trang phục mà có lẽ trong mơ cậu cũng ko dám nghĩ tới. Lướt ngang wa bàn để lấy cái cà vạt xanh, cậu tình cờ đọc đc dòng chữ " Người mời: Jung Yunho" trên tấm thiệp hồng. Cậu đứng khựng lại. " Jung Yunho là vị khách phòng 261 phải ko?"- cậu tự hỏi mình. Tai cậu như ù đi. Tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu như thế này? Jung Yunho! Người đó..........

_ Jaejoong! Sao vậy?- Junsu gọi giật.

_ À... ko. Anh thắt cái cà vạt này sẽ hợp đó!

Jaejoong lại tiếp tục công việc, nhưng từ lúc đó trở đi, đầu óc cậu cú nghĩ đâu đâu. Xong việc, cậu lê bước xuống phòng nghỉ, ngả lưng xuống cái ghế bành nhưng rồi lại bị dựng dậy ngay bởi tiếng gọi của ông Lee- trưởng phòng quản lý nhân sự:

_ Kim Jaejoong, cậu vừa đc ban quản lí cân nhắc làm trưởng phòng phục vụ.......

_ Thật ko ạ?- Jaejoong vui sướng

_ Nhưng với điều kiện: 7h tối mai có một vị khách quan trọng đặt tiệc tại nhà hàng của khách sạn chúng ta, và chúng tôi quyết định để cậu phục vụ trong bữa ăn đó coi như là một thử thách cho chức vụ sắp tới. Changmin sẽ phụ đỡ cậu trong tối đó.

_ Vâng tôi sẽ cố gắng hết sức. Xin lỗi, tôi có thể biết vị khách đó là ai ko?

_ À, đó là ngài Jung Yunho, tân giám đốc chi nhánh mới của tập đoang Mirale tại Seoul.

Jaejoong để mình rơi tự do xuống cái ghế bành, cậu sững sờ. Có phải ông trời đang trêu ngươi cậu ko? Để cho cậu giúp vị khách phòng 32 chọn đồ đi dự tiệc, giờ còn bắt cậu phục vụ trong bữa tiếc đó. Jaejoong cứ ngồi bất động như vậy cho đến khi đc đưa về hiện tại bởi câu nói của ông Lee:

_ Cậu có gì ko vừa lòng sao?

_ Dạ? à ko, tôi sẽ làm hết sức để ko phụ lòng của các vị- Jaejoong trả lời mà trong lòng nặng trĩu.

----------

Tốt! Thôi muộn rồi.cậu nghỉ đi

_ Vâng

Jaejoong vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, tay xách ba lô, mặt buồn rười rượi thì Changmin ở đâu nhảy bổ tới:

_ Jaejoong hyung! Chúc mừng chúc mừng, anh sắp đc thăng chức rồi đúng ko?

_ ....Uh

_Thăng chức nghĩa là đc tăng lương, vậy mà nhìn mặt hyung kìa, cứ như bị đuổi việc vậy

_ Minnie ah, thực ra hyung...............

Cậu định sẽ kể cho Minnie nghe tâm sự của mình nhưng cuối cùng lại ngập ngừng

_ Hyung có chuyện gì buồn đúng ko? Kể ra đi, để lâu trong lòng là tích tụ thành u ác tính đấy! - Changmin lém lỉnh

_ ........Thôi, hyung tự giải quyết đc, đừng lo!

_ Đc thôi! Vậy thì quyết tâm cho ngày mai, em sẽ " cực lực'' giúp đỡ, chiến thắng của hyung sẽ là những bữa ăn ngon cho em, cố lên nhé!

Jaejoong gõ đầu Changmin:

_ Suốt ngày chỉ biết có ăn. Thôi về! Hyung đói rồi đây!

Minnie phồng mồm làm mặt giận rồi lại toe toét cười, khoác vai người anh ko phải ruột của mình lôi ra bãi gửi xe dành cho nhân viên khách sạn

#################

Hôm nay Jaejoong để tóc mái che gần kín mắt chứ ko buộc lên như mọi hôm bởi cậu ko muốn Yunhoi nhận ra đôi mắt mình, đôi mắt đc anh khen là đẹp. Jaejoong mơ màng nhớ lại gương mặt người ấy, thật quyến rũ với mái tóc nâu ướt và đôi môi trái tim căng mọng. Ước gì...........

Jaejoong đặt tay lên ngực, tự trấn an:

_ Sẽ wa thôi, sẽ quên thôi. Mình sẽ đc thăng chức và sẽ ko gặp lại người ấy nữa. Chỉ cần làm tôt tối nay thôi. Cố lên Kim Jaejoong!

_ Hyung!- Changmin thò đầu vào phòng thay đồ- đến giờ rồi đó!

Giật mình, Jaejoong quay lại

_ Uh, hyung ra ngay!

Jaejoong bước tới chiếc bàn nơi Yunho ngồi, cậu nhìn theo ánh mắt rạng rỡ của anh hướng về phía cửa- nơi Junsu đang tới. Trái tim mềm yếu đau thắt lại. Trong khi Changmin kéo ghế cho Junnsu thì Jaejoong lẳng lặng khui chai champagne đỏ, mặt cúi gằm, cũng vì thế mà cậu ko nhận ra gương mặt Yunho bỗng nhiên thay đổi. Anh ko cười nữa, ánh mắt lạnh lại, nhìn người ngồi đối diện mình một các khó hiểu.

Jaejoong tránh Yunho bằng cách giành với Changmin việc vào bếp lấy đồ ăn

Khi cậu vừa khuất sau cánh cửa thì Yunho cũng lên tiếng:

_ Xin lỗi khi tôi muốn hỏi: cậu có phải là Kim Junsu?

_ Vâng chính tôi đây, anh đã gửi giấy mời tôi đúng ko?- Junsu nói mà ko để ý thấy đôi chân mày của Yunho đang ngày một nhăn lại

_ Đúng vậy, nhưng hình như có một sự nhầm lẫn nào đó?

_ Ý anh là.............?

_ Không....... Xin lỗi, tôi ra đây một chút!

Yunho lịch sự đẩy ghế ra và tiến vè phía cửa sổ nhà hàng. Rút di động ra, anh gọi ngay cho thư kí Kang:

_ Thư kí Kang à? Có chắc là ông gửi thiệp đúng địa chỉ ko đó? Người tôi muốn ăn tối cùng ko phải là người đang ngồi trc mặt tôi bây giờ!

_ ĐÚng mà thưa giám đốc, tôi gửi thiệp tới cậu Kim Junsu phòng 321 mà!

_...Khó hiểu thật, uhm..... thôi lát nữa nói. Giờ tôi phải xoay xở với cái người tên Kim Junsu hay cái tên gì đại loại vậy ngoài kia đây. Chào!

Yunho đóng máy, tiến về phía bàn ăn và ngồi xuống. Anh đành trò chuyện với người kia bằng những câu chuyện nhạt phèo bởi bao cậu hỏi, bao lời nói tạo sự thân mật đã chuẩn bị trc, anh ko thể nói với người đang ngồi trc mặt anh bây giờ, đó đâu phải là người mà anh muốn gặp

Tâm trạng Yunho hoang mang bao nhiêu thì tâm trạng Jaejoong cũng rối bời bấy nhiêu. Cậu luôn tránh tất cả những công việc phục vụ phải đứng gần Yunho, một phần để anh ko nhận ra cậu, một phần để ngăn con tim mình ko đập loạn nhịp mỗi khi đứng gần anh. Cậu đẩy hết những việc ấy cho Changmin, và điều này nghiễm nhiên là khó hiểu với một người có đầu óc đơn giản như Minnie

Bữa ăn kết thúc, mỗi người ra khỏi nhà hàng với một tâm trạng khác nhau. Junsu thì vẫn hí hửng từ đầu tới cuối bữa ăn, Yunho thì cứ nhìn Junsu mà mặt nhăn lại, Jaejoong rầu rầu suốt, chỉ tới khi hai người kia hẹn gặp nhau một lần khác( chính xác hơn là chỉ Junau muốn thế), Jaejoong mới có thể thở mạnh một cái. Còn cái người có đầu óc đơn giản nhất- Changmin- thì giờ đấy tâm trạng lại đang ''chất chồng nhiều mối'', mà mối nào cũng khó gỡ cả.

Cậu ko thể hiểu đc tại sao 2 người khách kia lại có thể nói với nhau những câu chuyện nhạt hơn nước ốc như thế, 1 người cứ cắm cúi ăn, chốc chốc lại ngẩng lên cười như mếu, người kia thì cứ toe tóet suốt buổi. Nhưng điều khó hiểu nhất phải là hyung của cậu, cứ cúi gằm mặt, giành hết những việc đáng lẽ là của cậu và đẩy cho cậu những việc đáng lẽ hyung ấy phải làm. Thế là sao nhỉ?Nhất định tý nữa về nhà cậu sẽ hỏi

Và Changmin hỏi thật. Vừa cất giày lên giá xong, Changmin lao ngay tới ghế nơi Jaejoong vừa ngồi xuống:

_ Jaejoong hyung, hôm nay em trông hyung lạ lắm, cứ giành hết việc của em , còn việc của mình lại đẩy cho em làm, mặt thì cứ cúi gằm như tội nhân ý. Sao vậy?

_ Anh đâu có sao- Jaejoong chóng chế 1 cách yếu ớt

_ Thôi đi hyung, anh biết mình ko có tài nói dối mà, cứ nhìn mắt anh là em biết liền. Kể đi hyung, kể điiiiiiiiiiiiiiii màaaaaaaaaaaa- Changmin kéo dài cái giọng năn nỉ dễ thương của mình- Minnie muốn giúp hyung mà!

JJ đắn đo một hồi, quả thật cậu đang rất buồn vì cuộc hẹn hò( theo như cậu nghĩ) hay cái gì đại loại vậy giữa JS và YH, nhưng biết kể thế nào đây? CM sẽ cười cậu mất

" người ta hẹn hò là việc của người ta, mắc mớ gì mình phải buồn, phải ghen. Ghen ư? Không ! không thể! chẳng lẽ mình lại để ý đến người đó?" JJ lắc lắc cái đầu " nhưng mà buồn wa'!". JJ nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, cậu có tâm sự và cậu cần đc chia sẻ. nếu cứ ôm khư khư như vậy thì chắc cậu sẽ sinh bệnh mất!

_ Thế nào hyung?

_ Thôi đc rồi! Hyung chịu thua*sign*.........Thứ 6 tuần tr'c hyung đã dọn thay em dãy phòng cao cấp.... có 1 chuyện đã xảy ra

JJ bắt đầu kể chuyện cậu đã gặp YHtrong hoàn cảnh như thế nào, và lý do cậu giành việc của CM chỉ vì ko muốn YH thấy mặt mình thôi.

Chỉ vậy thôi hả? thế mà em cứ tưởng chuyện gì ghê gớm lắm. Chẳng phải mấy lần em quên khăn tắm hyung cũng lấy mang vào cho em còn gì!- CM hồn nhiên nói

_ Nhưng mà chuyện này khác!

_ Khác gì mà khác! Có chăng là ở việc người kia là người lạ thôi! Thôi hyung đi nấu cơm đi, nửa tiếng nữa em phải tới Arena rồi

_ JJ hyung!- CM gọi giật

_ Hả?

_ Sao chả chịu để ý gì cả, Minnie đói rồ....ồ...iiiiii! - CM cố kéo dài cái giọng nói dễ xương của mình ra

- Uh, hyung quên mất hôm nay Min phải tới Arena, nấu cơm hả? đi liền đây!

Nói rồi JJ b'c vào bếp trong khi CM ra lục tủ quần áo:

_ Để xem hôm nay mặc gì nào! Chết thật, quần áo mình cũ wa' rồi, kì này phải yêu cầu tăng lương mới đc. À mà JJhyung này, có thấy cái khăn xanh của em đâu ko?

_ Cái khăn xanh biển hả? Ở ngăn kéo dưới ý! Mới mua hả? hyung thấy lạ lắm!

_ À. của mộ người bạn ý mà, hôm nay em mang đi trả anh ấy

" WWOW , thế là hôm nay mình lại đc gặp anh ấy rồi! - CM vui vẻ nghĩ, cậu ngâm nga " 'cause U're my miracle, neoman isseumyeon..........

********************

Vũ trường Arena

_ Uống đi!- YC đưa ly cocktail cho CM khi cậu vừa xuống sân khấu

_ Cảm ơn- CM đưa tay ra nhưng là để với cái cốc n'c lọc ở bên phía YC, cười tinh wa'i, cậu nói:

_ Uống mấy thứ này hại giọng lắm, anh định hủy diệt nhân tài đấy hả?

YC ko còn biết làm gì hơn là cười trừ:

_ Đâu có!..... À em hết show rồi dúng ko? ngồi xuống đây đã- YC chỉ tay vào cái ghế đối diện mình

Vừa ngồi xuống, Cm đã giải tỏa ngay bức xúc lúc chiều bằng một câu hởi ko thể vô duyên hơn ! thông cảm, Minnie đầu óc đơn giản, phổi bò muh)

_ YC hyung, có bao giờ anh ở trong hoàn cảnh có người đàn ông đang tắm mà anh lại đâm đầu vào ko?

_ HỎi gì kì vậy? Để anh nhớ xem uhm...hình như là chưa. Mà em hỏi là người đàn ông đang tắm đúng ko, đâu phải phụ nữ đâu mà sợ kiện. Đừng nói với anh rằng em là cái người đâm đầu vào nhà tắm đấy nhá!?

_ Ko! ko phải em mà là anh trai em.Hyung biết đấy, anh em em làm phục vụ tại khách sạn, hyung ấy dọn phòng và..... Chẹp, hyung ấy cứ bị ám ảnh suốt bởi việc đó. Còn việc ấy với em........ cũng bình thường thôi

_ Bình thường hả?..... Vậy anh giả sử người đang tắm là em, còn vị khách ko mời mà ngó vào là anh thì em có còn bình thường đc ko?- YC cười tít mắt( beeeeee, sao vũ trường đông đúc lại có con đe nào lạc vào vậy? Poor it!)

_ Á á á á á...........em ko chịu đâu, hyung đùa gì ghê wa' à!!!!!

_ Thì em bảo là chuyện bình thường mà!

_ Không!

_ Bình thường thật mà!_ YC vẫn cố đùa dai

_ KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thế là vũ trường đã ầm ỹ lại dc dịp ầm ỹ thêm bởi một kẻ cứ cố gào 'bình thường mà' còn kẻ kia thì cứ " không" va đấm thùm thụp vào lưng cái kẻ mà mọi người tạm đặt tên là " Bình thường mà kia''

CHATER 3: WILL IT BE A FAULT?

YH ra bãi lấy xe, anh vừa kết thúc công việc ở công ty, nhưng anh ko về khách sạn ngay. Cái người ăn tối với anh hôm trước ko phải người anh muốn gặp, vậy người mặn vét trắng đó là ai? Câu hỏi đó cứ ám ảnh anh mãi

Đã hơn một tuần nay, ngày nào cũng vậy, anh đánh xe vài vòng quanh Seoul. Anh mong, một cách ngẫu nhiên như khi anh gặp cậu, xin ông trời để anh gặp cậu một lần nữa giữa Seoul đông đúc này....Nhưng ko thấy

Thở dài buồn chán, anh quay xe trở về. Đỗ xe vào bãi xong, cứ cúi gằm mặt, anh vừa đi vừa suy nghĩ miên man cho tới khi.........

RẦM!

_ Ái

_ Ui za!

anh ngẩng đầu lên , người thanh niên trước mặt anh đang chới với như sắp ngã sau cú va chạm mạnh

Không suy nghĩ, anh vội vàng lao tới đỡ, cánh tay anh vòng ra sau lưng ôm lấy eo cậu.

Wow!Eo nhỏ thật

Rồi khuôn mặt anh rạng rỡ hẳn lên:

-A!Cậu... cậu đây rồi!

Người kia dường như cũng vừa hiểu ra, cậu ngước lên nhìn anh:

-Yu...

Nhưng rồi cậu im bặt.Kim Jaejoong đâu có biết Jung Yunho, nên im lặng thì tốt hơn Jaejoong mím môi, rồi chợt nhớ ra mình đang trong tình cảnh nào, cậu vội đứng thẳng dậy, gỡ mình ra khỏi vòng tay Yunho trước khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng (hot ) này.Anh hiểu được hành động của cậu nên cũng tự chỉnh trang lại.khẽ hắng giọng, anh nói, thật vô tư:

-Tôi tìm cậu mãi!

-Đi tìm tôi?Tôi...đâu có quen anh-Jae vờ ngạc nhiên.

Thóang chút thất vọng, Yunho tiếp:

-Cậu ko nhớ tôi thật sao?Tôi là người gõ cửa nhầm phòng 321 bữa trước đây.

-Ah..à

Yunho mừng rỡ:

-Cậu nhớ rồi hả?Tốt quá!Tôi là Jung Yunho phòng 261, cậu cũng ở trong khách sạn này chứ?

Jae ko trả lời, cậu đâu phải là khách ở đây, chỉ là 1 nhân viên thôi.Nhưng nếu nói thật, liệu anh có còn tiếp tục nói chuyện với cậu?.Cậu hiểu trong suy nghĩ của những người thuộc tầng lớp thượng lưu như anh, cậu chỉ là hạng bình dân.Cậu ko muốn nói thật, cậu muốn được gặp anh, được nghe giọng nói ấm áp của anh bở từ khi gặp mặt,cậu kho nguôi nghĩ về anh.Tim Jae đập mạnh, lấy hết sức, cậu gật đầu:

-Vâng, tôi là Kim JaeJoong tầng 6 phòng 602.

-Vậy... ngày mai...tôi ..lên thăm cậu được ko?

-.........??

-Tôi...chỉ muốn rủ cậu đi dạo thôi.

Không được rồi, Đó đâu phải là phòng của mình

-uhm...mai chủ nhật phải ko?Thôi, để tôi xuống phòng anh được rồi.

-Cũng được, 8h sáng mai, quyết định thế nhé!

_vâng , thôi chào anh, tôi có việc phải đi rồi!

-Uh Hẹn gặp cậu vào sáng mai.

-Chào anh

Jae bước nhanh ra phía cửa xoay.Cậu hiểu gật đầu đồng ý nghĩa là cậu đã bắt đầu vòng quay của sự lừa dối.

JaeJoong!Sao mày lại nói dối?Lý trí cậu lên tiếng.

Vì mình... thích người ấy-Trái tim cậu trả lời.

Lời nói dối nào cũng sẽ bị lộ tẩy thôi, đến lúc đó cậu sẽ thành người không-ai-có-thể-tin-được

Nhưng mình nói dối mất rồi, và..mình muốn dù chỉ một lần thôi được sống trong hạnh phúc

Nhưng ko phải theo cách này chứ! Hãy đi nói với Yunho rằng cậu ko phải là cái người cậu vừa nói. Đi! Hãy bước về phía ấy đi....

Jeajoong lắc mạnh đầu để chấm dứt cuộc cãi vã giữua lí trí và tình cảm.

Mình sẽ nói, chắc chắn sẽ nói, nhưng ko phai lúc này.Jae gật đầu, tiến nhanh về phía cửa.

Vừa lĩnh lương, phải đã Minie 1 bữa ra trò mới được, thằng bé dạo này trông gầy quá, lại làm việc quá sức đây.

-Wow, mùi gì mà thơm vậy?A mực chiên em thích món này nhất đó!ChangMin đang ở ngoài cửa sổ nhưng cái mũi thì đã theo hương thơm bay vào tận bếp.

Thằng nhóc này mũi thính thật, chưa thấy mặt đâu mà tiếng đã oang oang, át cả tiếng hát của mình(đang hát "the story has just begun"-ý nghĩa đấy)

-Hôm nay sinh nhật hyung a'?Đâu phải, tháng 1 cơ mà, giờ đang giữa hè, càng ko phải sinh nhật em.Aishhh-Min nhăn nhó mặt.

-Có gì đâu, hôm nay lĩnh lương, hyung khao.Nhớ cái vụ phục vụ người tên JungYunHo ko?Khách sạn khen mình làm tốt nên thưởng nhiều lắm.Phần của em hyung để trên bàn kia kìa.Jae nói, mặt ko khỏi trươi cười khi nhắc đến cái tên Yunho.

-Thế là hyung được lên chức rồi nhé!Nhớ đấu tranh đòi tăng lương cho anh em đấy!-Jaehyung này, tối nay mình tới Arena đi, em muốn giới thiệu với hyung 1 người tuyệt vời lắm-Mắt Min mơ màng.

Jae cười ra vẻ hiểu biết:

-Yêu rồi hả?

Minnie giật mình

-AAAAAAAAA...Hyung cứ trêu em, chỉa là bạn bè thôi!-Min vừa thanh minh vừa đấm thùm thụp vào lưng Jaejoong.

-Yên nào, ko thấy hyung đang chiên mực à?Dầu bánw vào người bỏng thì sao?

-Ừ nhỉ, quên mất-min hồn nhiên-Tối nay đi nhé!

-Vâng, đi.Giờ thì cậu dọn giùm chén bát ra cho ông anh này có được ko?

-Yeah!Em dọn liền!(9+_+)

MIn hớn hở vừa dọn vừa ngân nga hát.Vui lắm chứ, bởi vì Jaehyung của cậu rất khó thuyết phục để đi đến mấy nơi như Arena. Hyung ko thích những chỗ đông người và ồn ào.Chắc hẳn hôm nay hyung có điều gì vui lắm chưa nói nên mới phá lệ 1 bữa để đi với mình.

Jae nhìn thấy Min cứ hí ha hí hửng, nhí nha nhí nhảnh như vậy, cậu bất giác bật cười.Từ khi biết Yunho tâm trạng cậu luôn nặng trĩu, đã lâu rồi cậu mới cảm thấy vui như thế này.>:3

..................

Jae hyung, đây là Yochun hyung, người em muốn giới thiệu đó!

-Chào anh_Jae bắt tay cậu thanh niên lịch lãm đang đứng trước mặt mình.

Changmin tiếp tục:

-Còn đây là Jaejoong hyung.

Rồi cậu bất chợt kéo Yochun về phía mình, thì thầm vào tai anh:

-Là cái người bữa trước em kể cho hyung nghe đó.

Jae nhìn cách họ trò chuyện.Thân mật ghê, nhưng sao anh chàng Yochun kia cứ nhìn mình tủm tỉm cười thế nhỉ?Cả Minnie nữa, ai dậy em cách vừa nói chuyện vừa cười thế huh?

Họ kết thúc việc thủ thỉ bằng cử chỉ đưa tay suỵt miệng của ChangMin và cái liếc mắt kìm mím môi nhịn cười của Yochun.

Jae lườm MIn, giọng hình sự:

-Minnie!Nói xấu gì anh đúng ko?

-Ơ..đâu có.Em chỉ hỏi Yoochun hyung là có thấy Jaehyung của em đẹp ko thôi!Và Yochun hyung cũng tán đồng ý kiến của em, phải ko hyung?Min quay sang phía Yochun, khẽ nháy mắt(Nói dối+nịnh giỏi lắm,Minne )

-Uh, cậu rất đẹp.Nhưng sao bằng ChangMin của tôi.Yochun trả lời mà miệng vẫn mím chặt.

Cái tên này, lộ hết bây giờ!Min quắc mắt nhìn Chun khiến anh giật mình và đưa ngay mặt trở về "trạng thái nguyên dạng"(tức là lúc chưa biết Jae là cái người 'đó' đó).Min quay sang Jae:

-Đến lượt em biểu diễn rồi, hai hyung cứ trò chuyện tự nhiên nhé!_nói rồi chạy tót đi.

Cả Jae và Chun đều thở dài nhìn theo Min cho đến khi cái bóng cậu mất tăm sau sân khấu.Bấy giờ hai người mới quay lại nhìn nhau, Chun có việc thắc mắc nãy giờ nên lên tiếng ngay:

-Cậu vừa gọi Changmin là Minnie à?

-Uh, đó là tên tôi gọi nhóc lúc ở nhà.Sao vậy?

Yoochun dường như chỉ kịp nghe hết vế thứ nhất của câu trả lời, thời gian còn lại dùng để lẩm nhẩm cái tên mới, mắt anh mơ màng, mỏ chu lại

Minnie,min-nie aishhhh,dễ thương.. dễ thương hết sức 8)E

Tiếng phì cười của Jae đưa Chun trở về thực tại:

-Anh có vẻ thích Minnie nhỉ?

-uh, cậu ta thật dễ thương, ngây thơ nữa!

-Ngây thơ?Anh ko định....

-Ấy ko ko, tôi đâu có...Tôi tôn trọng Changmin mà!

-Đùa thôi, làm gì hốt hoảng thế?...uhm...Yochun này, anh ko ngại khi thích người cùng giới với mình à?-Mắt jae thoáng buồn.

-Có gì mà ngại, trái tim ta chọn ai thì cứ để cho nó được đập liên hồi khi ta gặp người đó, cứ để cho ta nói ra những lời mà ta muốn nói, đừng ngăn cấm bản thân thích một ai đó....Dường như cậu đang có tâm sự thì phải?-Yoochun tinh ý nhận ra.

-uhm..Tôi ko biết liệu yêu người ấy có phải là một tội lỗi ko?_Jae thở dài.

-Tội lỗi?Yochun khẽ cười.Tội lỗi duy nhất trong tình yêu là sự giả dối.Cậu có yêu người ấy thật lòng ko?

-.......

-Khi yêu, người ta thường hành động theo tình cảm hơn lí trí.Hãy làm theo những gì trái tim cậu mách bảo...

Yochun đứng dậy, cầm lấy bó hướng dương anh vẫn để cạnh mình nãy giờ và rút từ túi áo chiếc khăn xanh.Hướng dương là loài hoa Changmin thích và chiếc khăn kia là cái mà Changmin từng đi tìm loạm lên.

Yochun quay lại cười với Jaejong, anh tiếp tục câu nói:

-....Như tôi bây giờ này!.

Yochun tiến lên sân khấu nơi Min vừa hoàn thành xong phần biểu diễn của mình, rạng rỡ đưa cho Min bó hoa và nhẹ nhàng lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán cậu.Dường như Min cũng khá quen với điều này, cậu vui sướng đón nhận sự ân cần quan tâm của anh.

Họ hạnh phúc quá.Jae nghĩ đến Ho, cậu yêu anh, đó ko phải là điều giả dối, nếu có chăng chỉ là...

Jae thở dài, nhắm mắt lại.Hy vong ngày mai mọi việc sẽ tốt đẹp.

CHAPTER 4: THE FIRST DATE

Lời nhắn của author:

[Đọc chap này em khuyên các bác nên nghe Eternal, The story has just begun của Dbsk, Grace của Lee Soo Young hay Thousands of tears của Dosia McKay vì mấy bài luôn mở ra trước mắt em một khung cảnh thiên nhiên rất lãng mạn, mặc dù chả hỉu mấy ông bà ý hát cái rì]

Jaejoong chỉnh trang lại quần áo rồi đưa tay nhấn chuông phòng 261.Một gương mặt rạng rỡ ra mở cửa cho cậu, Yunho cười thật tươi.

_______YUNHO'S P.O.V_________

Jaejoong ah,cậu có biết là trông cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net