Chương 1. Tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang đuổi bắt gặp lại cố nhân

Hộ Vệ phủ Thử – Ngân phối hợp

Chuyện kể rằng, ba tháng sau khi Tương Dương án được phá, cũng chính là ba tháng sau "hôn lễ thế kỷ" của cặp đôi Triển – Kim, một vị lam y hộ vệ nào đó đang cùng thê tử chơi trò rượt đuổi trên mái nhà, một vị bạch y hộ vệ nhan sắc khuynh thành đứng ở một mái nhà khác xem náo nhiệt thì đột nhiên trời phát dị tượng, một tia sấm sét giáng xuống ở phương Bắc, hình như có vật gì rơi xuống.

Một cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng cũng cực kỳ không ổn dâng lên trong lòng Kim Kiền, nàng nhanh chóng phi thân đến chỗ vừa phát ra sấm sét. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đuổi theo.

Ba người chạy đến gần, phát hiện đây là một cánh đồng trống thuộc ngoại ô, cách kinh thành chừng mười dặm. Chỗ đất đá vừa bị sấm sét đánh xuống bị lõm một chút, nằm trên đó là một thiếu niên mặt mày lấm lem, tóc tai loạn xạ, y phục kỳ lạ – mà trong mắt Kim Kiền chính là cổ trang không phải cổ trang, hiện đại không ra hiện đại.

Kim Kiền chết trân, chỉ vào thiếu niên đang lồm cồm ngồi dậy phủi đất đá trên người kia, lắp bắp: "Ngươi... ngươi... ngươi ngươi ngươi..." Hồi lâu cũng không nói được từ nào khác.

Thiếu niên đó giương mắt nhìn Kim Kiền, từ nghi ngờ chuyển sang ngạc nhiên, từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng, cảm động, trong mắt ánh lên hơi nước, trực tiếp chạy như bay đến ôm lấy Kim Kiền.

Một luồng hàn khí quen thuộc nổi lên. Thiếu niên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống quá nhanh, y phục không đủ ấm, liền không tự chủ được ôm Kim Kiền chặt hơn một chút.

Cuồng phong bão táp nổi lên dày đặc. Tức thì một bóng lam y nhảy đến, lôi Kim Kiền ra khỏi vòng tay của thiếu niên, đặt sau lưng mình, đồng thời trừng mắt với thiếu niên, giọng nói lạnh đến cực điểm: "Ngươi là ai?"

Thiếu niên lúc này như vừa bình tĩnh lại, cũng không hề run sợ trước khí thế của mỗ Miêu nào đó, chỉ lẳng lặng quan sát tình hình.

Nam tử trước mắt y phục màu lam, lưng thẳng như cán bút, mày kiếm nghiêm nghị, con ngươi đen sáng ngời, tuấn nhan nghiêm chỉnh, như một thiên nhân bước ra từ bức danh họa, chỉ tiếc vẻ mặt hơi đen một tí. Có thể tưởng tượng được dung mạo này lúc bình thường mỗi khi xuất hiện hẳn mang theo ánh sáng từ chín tầng trời mây, chiếu rọi lòng người.

Nam tử bên cạnh y phục trắng hơn tuyết, tóc đen như mun, mặt mày như họa, mắt hoa đào lấp lánh, đẹp đến điên đảo chúng sinh. Nhan sắc này bớt một phần nữ tính lập tức trở thành ngọc thụ lâm phong, bớt một phần nam tính liền biến thành yêu nghiệt hoạ quốc, cứ như vậy lại vừa đủ khuynh quốc khuynh thành. Quả là hiếm thấy.

Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, ký ức xoay chuyển một vòng. Bằng kinh nghiệm một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ luyện được phân nửa bộ phim "Bao Thanh Thiên" hôm qua, cộng thêm nội dung viết trên mấy cục đá trên ti vi hôm trước, thiếu niên liền nhận ra hai người trước mắt là ai. Khụ, dù là dung mạo so với diễn viên trong phim đẹp hơn rất nhiều nhưng y phục đặc trưng thì không khác mấy, đương nhiên có để đoán được.

Thiếu niên mang vẻ mặt ngộ ra, nhìn về phía Triển Chiêu, sau đó nhìn Kim Kiền hỏi: "Đây là... Nam hiệp Triển Chiêu?" Lại liếc Bạch Ngọc Đường: "Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?", nhìn Kim Kiền chờ xác nhận.

Tách! Tách!

Kim Kiền còn chưa kịp hồi hồn đã nghe thấy một âm thanh lạ vang lên...

Tách! Tách tách!

Thiếu niên giơ tay trái lên nhìn. Chỉ thấy trên cổ tay là một chiếc vòng giống hệt chiếc vòng gia truyền thần kỳ bí hiểm đã bốc cháy cách đây vài tháng của Kim Kiền. Và âm thanh lạ kia chính là phát ra từ chiếc vòng này. Một luồng khói nhỏ bốc lên kèm the tia lửa điện. Viễn cảnh bom nổ trong mấy bộ phim Mỹ chiếu rạp bùng lên trong đầu Kim Kiền, nàng bất chấp tất cả, từ sau lưng Triển Chiêu chạy lên hét lớn: "Nhanh! Nhanh tháo nó ra! Tháo nó ra!"

Thiếu niên bị Kim Kiền làm cho luống cuống tay chân, hồi lâu cũng mở được, liền tức tốc quăng chiếc vòng đi. Hai người nhanh chóng ngồi xuống, nhắm mắt bịt tai lại.

Một lát sau... Hả? Không có âm thanh nổ?

Thiếu niên chạy tới chỗ cái vòng, xác định đã không còn khói đen mới run run đưa tay nhặt lên, ngó nghiêng một lúc, sau đó quay sang nhìn Kim Kiền, vẻ mặt ngưng trọng: "Hỏng...rồi..."

Kim Kiền nhìn gương mặt cứng ngắc như quan tài của thiếu niên... Khoan đã, vừa rồi ta bị hành động bày tỏ tình cảm chân thành thắm thiết của tiểu tử kia làm cho bất ngờ, không kịp suy nghĩ. Rốt cuộc là, chuyện gì đang xảy ra đây???

Một ngày đẹp trời không trăng không sao nơi Bắc Tống xa xôi, một tên tiểu tử người hiện đại lấy hình tượng sét đánh không kịp bịt tai, từ trên trời rơi xuống, bị ba người cổ đại, à không, bị một người bán cổ đại và hai người cổ đại bắt gặp? Một màn quỷ dị thế này lại xảy ra ngay trước mắt hai vị cổ nhân nổi danh thiên hạ, liệu tiểu tử này có bị xem là pháp sư phù thủy gì đó rồi đem lên giàn hỏa thiêu không?

Không phải! Đây không phải trọng điểm. Một miêu một thử này dù sao cũng đã biết rõ lai lịch của ta, chỉ cần ta đứng ra nói một tiếng liền có thể thoát nạn. Trọng điểm nằm ở chỗ tên tiểu tử này chính là đứa em gái có máu thám tử mê phá án như mạng của ta – Kim Ngân! Hơn nữa, nó còn vừa nói với ta rằng, đồng hồ vượt thời gian của nó hỏng rồi? Như vậy... như vậy có khác gì chuyện ngu của ta cách đây hai năm? Nếu đã biết kết cục bị mắc kẹt lại Bắc Tống của ta vì sao còn đến????

Kim Kiền hấp tấp hỏi ngay: "Kim Ngân, ngươi... vì sao ngươi lại đến đây?"

Nhưng thiếu niên gọi là Kim Ngân kia lại không trả lời câu hỏi của Kim Kiền, chỉ hấp tấp nói: "Chuyện đó nói sau đi! Tìm giúp em, chậc, không phải, tìm giúp đệ cái vali!"

"Cái gì vali?" Kim Kiền khó hiểu hỏi.

"Em... lúc đệ đi có mang theo một cái vali. Trong đó có một cái đồng hồ vượt thời gian dự phòng..."

Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, thì ra có có kế hoạch dự phòng. Rất tốt, rất tốt, không như nàng khi xưa hấp tấp làm chuyện dại dột... Thế là bắt đầu tìm kiếm, vứt hai thân ảnh một lam một bạch sang một bên.

Triển Chiêu nhìn hai người một nam một nữ bắt tay làm việc, Kim Kiền còn là lần đầu tiên giúp đỡ người khác mà không hề trả giá hay đòi thù lao, hàn khí thoáng chốc nổi lên cuồn cuộn. Tiến lên một bước, xách cổ Kim Kiền lại, trừng mắt: "Kim Kiền, nàng đang tìm cái gì?"

Sắc mặt Kim Kiền xanh như tàu lá, lắp bắp : "Hơ hơ, tìm... tìm..."

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Bình thường lúc Tiểu Miêu đại nhân gọi thẳng tên ta kèm thêm biểu hiện tức giận như tím mặt, trừng mắt các kiểu thì mức phẫn nộ chỉ có năm phần thôi, chỉ cần ta mềm giọng xin tha một chút... Í khoan, sao lại xin tha? Ta là đang giúp A Ngân tìm lại cái vali, mà trong vali chứa một vật vô cùng quan trọng có liên quan mật thiết tới an nguy sinh mệnh – đồng hồ vượt thời gian a! Đây là công vụ! Tuyệt đối là công vụ!

Lúc này mới bình tĩnh, nhỏ giọng: "Triển, Triển đại nhân, tại hạ là đang giúp em... giúp đệ đệ tìm hành lý..."

"Đệ đệ?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai miệng một lời.

"Cái gì đệ đệ?" Mỗ Miêu nào đó hỏi.

"Tiểu Kim tử có đệ đệ?" Mỗ Thử nào đó cũng nhảy vào.

Bị hai ánh mắt quá khủng bố nhìn chòng chọc, Kim Kiền nuốt xuống cái ức, nhìn sang Kim Ngân cầu cứu. Chỉ thấy Kim Ngân điềm nhiên tiến đến trước mặt mỗ Miêu và mỗ Thử nào đó, ôm quyền: "Tỷ phu, Bạch Ngũ gia, tiểu đệ là Kim Ngân, đệ đệ của Kim Kiền."

Kim Kiền da mặt run rẩy. Tỷ phu? Bạch Ngũ gia? Tiểu đệ? Con nhóc này không phải rất ghét xem phim kiếm hiệp sao? Sao lại thích nghi nhanh như vậy?

Triển Chiêu ngẩn người. Bạch Ngọc Đường trợn mắt.

Nhìn sang Kim Kiền, dáng người nhỏ gầy, cử chỉ tùy tiện, ăn nói giảo hoạt, một cái miệng nhỏ có thể đổi trắng thay đen, biến đen thành trắng, nói có thành không, nói không thành có. Hiện tại còn đang trong tư thế bị Triển Chiêu xách cổ, mười phần chật vật.

Lại nhìn qua Kim Ngân, một thân y phục xám đen, gương mặt lấm lem đất cát, nhưng phong thái lại không hề chật vật mà ngược lại, đường hoàng đĩnh đạc. Một đôi mắt to tròn trong suốt, tướng mạo đàng hoàng, cử chỉ mười phần lễ độ.

Thật sự là tỷ đệ ruột sao? Triển, Bạch hai người không hẹn mà cùng đưa mắt về phía Kim Kiền, chờ xác nhận.

Kim Kiền khó khăn gật đầu: "Quả thật là... đệ đệ của tại hạ."

Sắc mặt Triển Chiêu hơi hòa hoãn đi đôi chút, thảo nào vừa rồi Kim Kiền lại nghe lời thiếu niên kia như vậy! Liếc qua Kim Kiền thì thấy nàng chăm chú nhìn Kim Ngân, sắc mặt lo lắng, Triển Chiêu chợt hiểu ra. Bản thân hắn không có phụ mẫu, mà thời gian qua Kim Kiền luôn một bộ dạng vô âu vô lo, làm hắn cũng không nghĩ đến chuyện này. Thì ra ở nơi phương xa đó... nàng còn có... gia đình. Vậy là... nàng đã vì hắn bỏ lại người thân... Lại nhìn về phía Kim Ngân. Vị đệ đệ này đột nhiên đến đây, có khi nào là muốn đưa Kim Kiền đi?

Kim Ngân chớp mắt. Có lầm không? Sắc mặt của vị tỷ phu đại nhân này lật nhanh còn hơn bánh tráng nướng! Ban đầu là ngạc nhiên, sau từ ngạc nhiên chuyển sang đau lòng, từ đau lòng chuyển sang đề phòng, từ đề phòng chuyển sang... ẩn ẩn sát khí, đây là sao?

Nhưng Kim Ngân nàng là ai? Bốn năm đại học chuyên ngành tâm lí, một năm lăn lộn trong giới tâm lí học tội phạm, án lớn án nhỏ tổng cộng cũng đã tham gia phá trên dưới hai mươi vụ. Khụ, dù phần lớn đều là trong tình trạng... vẫn đang học việc, nhưng năm năm học tập và rèn luyện dài đằng đẵng đó không tính công lao cũng tính khổ lao, không được bề ngang cũng được bề dọc. Ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra chuyển biến tâm lý của Triển Chiêu. Hẳn là sợ ta mang Kim Kiền về thế giới hiện đại đi? Có nên dựa vào điều này để ra điều kiện bao nuôi trong thời gian sắp tới không nhỉ?... Vẫn là thôi đi, hai tên đàn ông này có vẻ là thanh niên năm tốt (đẹp trai, nghiêm túc, cương trực, thật thà, dũng cảm). Dùng mánh khóe với bọn họ không chừng lại gây ra tác dụng ngược, chi bằng trước hết tìm cách nói rõ tình huống để tạo dựng ấn tượng tốt đẹp.

Lại nói về Bạch Thử Bạch Ngọc Đường bên cạnh. Vốn nổi tiếng sĩ diện, khó nhằn, kết hợp với vọng động, nóng nảy, thuộc trường phái hành động, Bạch ta không nghĩ nhiều được như mỗ Miêu. Đôi mắt hoa đào nhìn lên liếc xuống, cảm thấy tướng mạo Kim Ngân rất hợp nhãn, liền sảng khoái nói: "Thì ra là Kim tiểu đệ đệ! Ha ha, đệ đệ của Lục muội cũng chính là đệ đệ của Ngũ Gia ta! Không cần khách sáo!" Quay sang Triển Chiêu trách móc: "Xú miêu, còn không nhanh dẫn thê đệ hồi phủ!"

Triển Chiêu phục hồi tinh thần. Dù sao cũng là thân đệ đệ của Kim Kiền, có chuyện đành để nói sau vậy. Định mở lời chào thì đã thấy Kim Ngân chắp tay nói: "Không giấu gì hai huynh, đệ lần này mang theo ủy thác của... phụ thân và mẫu thân, đến đây thăm tỷ tỷ vài ngày. Nhưng vừa đến đây đã làm mất hành lý, không biết hai vị có thể tìm giúp..."

Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là đến thăm Kim Kiền vài ngày. Nhưng mà, hành lý? Chẳng lẽ là thứ Kim Kiền muốn tìm vừa rồi?

Bên này, Kim Ngân sợ hai người không đồng ý, liền bồi thêm: "Trong hành lý không chỉ có đồ của đệ, còn có thư và quà tặng của hai lão nhân gia gửi tỷ phu và Bạch Ngũ gia nữa."

Triển Chiêu ngạc nhiên: "Quà tặng?", Bạch Ngọc Đường hứng thú: "Tại hạ cũng có?"

Kim Ngân gật đầu: "Đúng vậy! Chúng ta nhìn thấy mấy khối đá mọi người để lại. Nhưng vì chuyến đi này nguy hiểm vạn phần nên nhị vị phụ mẫu không thể đồng hành, chỉ có thể nhờ tiểu đệ mang thư cho mọi người. Còn có, phụ thân có gửi theo vài món quà lưu niệm cho tỷ phu và Bạch Ngũ gia. Đáng tiếc..."

Triển Chiêu vội nói: "Triển mỗ sẽ dốc hết sức tìm kiếm." Hắn còn phải đọc thư của nhạc phụ nhạc mẫu!

Bạch Ngọc Đường cũng ôm quyền: "Ngũ Gia ta cũng sẽ giúp sức." Hắn còn phải nhận quà lưu niệm của bá phụ, ha ha!

Gương mặt Kim Ngân lúc này mới có vẻ vui mừng, đáp lại: "Đa tạ." Lời vừa nói xong thì tay nàng đột nhiên bị chụp lấy. Phía đối diện, Kim Kiền nắm chặt tay Kim Ngân, rưng rưng nước mắt: "Nói cho tỷ biết, có phải mẫu thân đại nhân chơi mạt chượt thua tiền nhiều quá nên bảo ngươi đến tìm tỷ đúng không?"

Kim Ngân: "..."

Triển Chiêu: "..."

Bạch Ngọc Đường: "..."

Nói xong lại tự lẩm bẩm: "Biết ngay mà! Bình thường làm gì nhớ thương đến mình, lại còn định dùng mấy thứ đồ chơi kia lừa người ư... Hic, đúng là số khổ mà... Mới phong quan tấn tước được ba tháng, không ngờ lại có chuyện phải chi tiền... Nói đi, nợ bao nhiêu?"

Kim Ngân: "..."

Triển Chiêu: "..."

Bạch Ngọc Đường: "..."

Sắc mặt Kim Ngân cứng lại, sau đó hít vào một hơi rồi thở ra, chính là dáng vẻ "ta đã sớm quen nên không thèm chấp nhất", dứt khoát không để ý đến Kim Kiền nữa, trực tiếp nói với hai người Triển – Bạch: "Tỷ phu, Ngũ gia, hành lý của đệ là một cái hộp màu đen, có tay cầm, lớn cỡ này này...", vừa nói vừa đưa tay diễn tả.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau gật đầu, sau đó cùng phi thân lên hai ngọn cây, phóng tầm mắt tìm kiếm, cuối cùng bi thương phát hiện, cả một vùng đồng không mông quạnh, ngoại trừ bốn người bọn họ cùng mấy con quạ đang kêu quang quác thì không còn gì khác.

Kim Kiền hấp tấp: "A Ngân, mày... đệ nhớ kỹ lại xem đã làm rơi ở đâu?" Có khi nào làm rơi ở đường hầm thời gian rồi?

Kim Ngân ôm trán nghĩ ngợi, sau đó nhìn lên trời, sau đó lại nhìn vào bàn tay, bàn tay mở ra khép lại, khép lại mở ra. Xem nào, ta còn nhớ vừa rồi lúc rơi xuống bầu trời Bắc Tống này thì tay vẫn còn cầm cái vali đó. Nhưng sao rơi xuống đây thì không thấy nữa? Lẽ nào đã vuột khỏi tay lúc ở trên không?

Nghĩ vậy liền nhìn Kim Kiền khẳng định: "Chắc chắn có mang đến đây! Chỉ là vừa rồi lúc rơi xuống thì vuột khỏi tay. Một là đã văng đi nơi khác, hai là có người nhặt rồi."

Triển Chiêu nghe vậy gật đầu, ánh mắt chân thành: "Thê đệ đừng quá lo lắng, sau khi trở về chỉ cần vẽ lại ra giấy, Triển mỗ sẽ cho người tìm giúp đệ!"

Bạch Ngọc Đường cũng tranh thủ nhảy vào, nở nụ cười mê người dưới nắng mặt trời: "Đúng vậy Kim tiểu đệ, ngươi cứ yên tâm, Ngũ Gia sẽ nhờ các vị nghĩa huynh ở Hãm Không Đảo giúp ngươi!"

Đối diện với nụ cười tỏa nắng có sức sát thương max level của mỗ Chuột Bạch, Kim Ngân mặt không đỏ, tay không run, bình tĩnh ôm quyền cúi đầu: "Đa tạ."

Kim Kiền lắc đầu cảm thán, lâu ngày gặp lại em gái vẫn không có gì thay đổi. Có thể nói ngoại trừ những lúc suy luận phá án và được ăn ngon nó sẽ lộ ra chút thần sắc khác thường, còn lại bình thường tính cách gói gọn trong bốn chữ "nhạt như nước ốc". Xem đi xem đi, sắc đẹp khuynh thành bày ra trước mắt luôn mà không mảy may bị ảnh hưởng. Nói một cách hoa mỹ thì đây gọi là người có tố chất tâm lý vững mạnh, không bị nam sắc mê hoặc, còn nói một cách dân dã thì là dây thần kinh không phải thô kiểu bình thường! Tuy nhiên nàng không biết rằng, lúc cúi mặt xuống, đứa em gái bị nàng chê có dây thần kinh thô kia lại âm thầm nuốt nước miếng cái ực. Trong lòng liên tục mặc niệm, sắc đẹp là ma quỷ, sắc đẹp là ma quỷ... Đến khi ngẩng đầu lên mới có thể khôi phục bộ dáng "tướng mạo đường hoàng, nói năng cẩn trọng".

***

Phủ Hộ Vệ.

Vừa rồi tìm thêm một vòng nữa vẫn không thấy vali ở đâu, Bạch Ngọc Đường hảo tâm đề nghị về nhà đóng cửa nói chuyện. Thế là bốn người kéo về phủ Hộ Vệ.

Phủ đệ rộng rãi, cửa lớn nguy nga, mái đình cong vút, đây hòn non bộ, kia thao trường luyện kiếm... Kim Ngân gật gù hài lòng. Xem ra cuộc sống của Kim Kiền ở đây rất tốt, rất sung túc, xem như cũng thỏa ước nguyện làm giàu. Chỉ là... sao lại có cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó. Nhìn ra đường phố đông người qua lại, lại nhìn vào phủ đệ vắng tanh vắng ngắt, cuối cùng Kim Ngân cũng biết thiếu thứ gì.

"Kim Kiền, phủ đệ của tỷ rộng rãi thế này mà không có ai canh giữ là sao?"

Không đợi chính chủ của phủ đệ trả lời, Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt, cười nói: "Bởi vì nữ chủ nhân của Phủ Hộ Vệ này là con gà trống sắt, tình nguyện tự mình quét dọn đình viện chứ không muốn mướn một tên gia bộc nào cả." (Con gà trống sắt: người keo kiệt, tiết kiệm.)

Triển Chiêu im lặng không nói. Kim Kiền gãi đầu cười trừ: "Cũng không rộng bao nhiêu, cần gì phí tiền ha ha..."

Thật ra Triển Chiêu cũng rất đau đầu vấn đề này. Trước đây bắt Kim Kiền mỗi ngày phải đứng trung bình tấn hoặc luyện võ hoặc xách tỏi mấy canh giờ mỗi ngày là vì cho rằng nàng đương tuổi thiếu niên, nên luyện tập để vóc người phát triển. Nhưng từ khi biết Kim Kiền là nữ tử, vị đại nhân tam phẩm nào đó đã không còn ép buộc nàng đứng tấn hay luyện võ nữa. Hắn yêu thương thê tử còn không hết, sao nỡ để nàng làm việc nặng nhọc!

Thế nhưng từ khi thành thân, được Thánh Thượng ban cho tòa phủ đệ này, Kim Kiền nhất quyết tự mình làm hết việc nhà từ lau chùi đến quét dọn chứ không chịu chi thêm một văn tiền. Hắn không đành lòng thấy nàng mệt nhọc, luôn giúp nàng một tay. Nhưng những ngày trực ban hoặc đi tuần thì không giúp được gì, trong lòng cực kỳ buồn bực. Bất quá vì yêu nàng nên vẫn luôn theo ý nàng.

Lúc này Kim Ngân đột nhiên cất giọng: "Nếu lỡ như lúc vợ chồng, à không, ý là, lúc phu thê hai người đi tra án, toà phủ đệ này bị trộm viếng thăm thì sao?"

Kim Kiền: "Hả? Ta... ta chưa nghĩ đến...". Dù sao cũng mới thành hôn chừng ba tháng, vẫn chưa xuất hiện nhiệm vụ có yêu cầu công tác xa nhà, vấn đề này tạm thời vẫn chưa nghĩ đến.

Kim Ngân thong thả nói tiếp: "Chậc, nhìn hòn non bộ bên kia...", cùi chỏ đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, hỏi: "Bạch Ngũ gia, ngài nói xem trị giá bao nhiêu?"

Bạch Ngọc Đường đập quạt vào tay cái bốp, cười nói: "Hỏi thật đúng người! Đó chính quà tặng của Ngũ Gia ta, là đá Thái Hồ, trị giá một ngàn lượng bạc."

Ặc, một ngàn lượng bạc? Kim Kiền lau mồ hôi, Ngũ Gia ngài sao không nói sớm? Làm ta tưởng mấy cục đá này là ngài tùy tiện nhặt ở Hãm Không đảo về...

Kim Ngân gật đầu nói tiếp: "Lại nhìn thao trường kia xem, binh khí đều là bảo vật trong thiên hạ, trị giá..." liếc nhìn Bạch Ngọc Đường. Tức thì Tiểu Bạch Thử ngoan ngoãn tiếp lời: "Trị giá vạn kim."

Hả, vạn kim? Kim Kiền đưa mắt nhìn Triển Chiêu. Tiểu Miêu a Tiểu Miêu, sao đến cả ngài cũng không nói với ta? Ngày đó ngài tùy tiện bày ra một đống đao kiếm, làm ta cứ tưởng mấy thứ này chỉ là để trang trí...

Kim Ngân lại chỉ ra cửa sắt: "Ngay cả cánh cửa sắt kia thôi, tháo ra đem bán cũng được một khoản kha khá..."

Tháo ra đem bán...

Chân mày Triển Chiêu giật giật. Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co rút. Kim Ngân này rõ ràng không giống Kim Kiền, không tự định giá được đồ vật, nửa đường đều phải nhờ Bạch Ngọc Đường trợ giúp. Đến món cuối cùng không hiểu sao lại có thể nói thành như vậy. Nghe thế nào cũng thấy khiên cưỡng, người tinh ranh như Kim Kiền, sao có thể không nghe ra.

Thế nhưng, khi hai người này nhìn lại, lại thấy Kim Kiền một phen rối rắm, hết nhìn đông lại ngó tây, sang nam lại dòm bắc.

Kim Ngân đặt tay lên vai Kim Kiền, đôi mắt to tròn chiếu tướng đôi mắt nhỏ, chốt hạ câu cuối cùng: "Kim Kiền, tỷ ít nhất cũng phải nuôi hai tên cao thủ! Tiền cơm cho hai tên đó, so với giá trị từng món trong phủ đệ này... còn lâu mới bằng!"

Tức thì vị Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ nào đó vẻ mặt cảm động, nắm tay Kim Ngân: "Đệ đệ tốt của tỷ, vẫn là đệ nhãn quang như thần! Ngày mai, không, chiều nay, không, ngay bây giờ, tỷ sẽ đi tìm hai hộ vệ!"

Triển Chiêu: "..."

Bạch Ngọc Đường:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net