Chương 2. Anh hào hội tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hộ Vệ phủ được mời tiệc liên hoan

Thính Phong lâu luận bàn chuyện cải tạo

"Hôm nay phủ Hộ Vệ có vẻ náo nhiệt quá nhỉ?!"

Người đến là một nam tử dáng người cao to, một thân xiêm y xanh tuyền, không đeo phục sức nhưng lại toát ra vẻ anh tuấn tự nhiên, tay cầm kim đao ánh tím, bên trên chuôi đao còn chạm trổ tinh xảo. Nhìn lên một chút, sóng lông mày hơi chếch lên, đôi mắt dài hẹp, ánh mắt trầm ổn, chính khí nghĩa hiệp tỏa ra tràn trề.

"Triển huynh, Kim hộ vệ, Ngũ đệ, đã lâu không gặp!" Nam tử áo xanh ôm quyền chào hỏi.

"Bùi huynh!" Triển Chiêu, Kim Kiền đồng thanh. Riêng Bạch Ngọc Đường lập tức nhảy dựng lên theo thói quen: "Họ Bùi kia, vô sự thì đến đây làm gì?"

Trái ngược với khí thế xù lông nhím của mỗ Thử, Bùi Mộ Văn vẫn duy trì phong thái lễ độ lễ độ, cười đáp: "Kể từ sau hôn lễ của Triển đại nhân cùng Kim hộ vệ mọi người đã lâu chưa có dịp tụ tập. Hôm nay là ngày nghỉ hiếm có, Bùi mỗ nảy ra ý định mời mọi người đến Thính Phong lâu tụ họp một phen!" Dứt lời hướng về phía Kim Ngân, sửng sốt hỏi: "Vị này là..."

Kim Kiền với vị thế vừa là chủ nhà, vừa là tỷ tỷ của đương sự, hảo tâm bước ra giải thích: "Hà hà, đây là Kim Ngân, đệ đệ của tại hạ!" Lại quay sang Kim Ngân: "A Ngân, đây là Bùi thiếu trang chủ của Thiên hạ Đệ nhất trang, Bùi Mộ Văn."

Kim Ngân ôm quyền: "Bùi công tử!"

Bùi Mộ Văn đáp lễ: "Kim công tử!"

Giữa khung cảnh êm đềm của nắng sớm, cả hai người cùng hướng đối phương cúi chào mười lăm độ, dáng vẻ vừa lễ độ, vừa khiêm nhường, lại vừa bình thản, giống nhau như đúc. Thiên nhiên cũng rất phối hợp, thả xuống vài chiếc lá xanh rơi rụng giữa không trung. Kim Kiền chớp chớp mắt, thảo nào lần đầu tiên gặp Bùi Mộ Văn nàng cứ có cảm giác quen thuộc. Bây giờ cảnh tượng này bày ra trước mắt, nàng mới nhận ra phong cách vừa lễ độ vừa khiêm nhường lại vừa bình thản của Bùi Mộ Văn cũng chính là xì-tai ứng xử quen thuộc của em gái nàng – Kim Ngân. Nhưng vì cớ gì hai con người không hề liên quan gì đến nhau lại giống nhau như vậy? Lẽ nào đây chính là "duyên phận trùng hợp" trong truyền thuyết?

"Họ Bùi kia! Ngươi định làm gì?" Đột nhiên, một bóng trắng xẹt ngang phá tan cảnh sắc thơ mộng vừa rồi, hung hăng chắn giữa Kim Ngân và Bùi Mộ Văn, răng còn nghiến trèo trẹo: "A Ngân là đệ đệ của Lục muội, cũng là đệ đệ của Ngũ gia ta. Biết điều thì đứng cách xa một chút!"

Ánh mắt Bùi Mộ Văn thoáng qua Kim Ngân, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Ngũ đệ, Bùi mỗ chỉ là đến chào hỏi..."

"Chào hỏi cũng không được!" Bạch Ngọc Đường một lần nữa bất chấp đạo lý, xù lông nhím cãi cùn.

Kim Kiền hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, trong lòng cảm thấy mấy lời thoại này có hơi quen thuộc, nhưng cụ thể là khi nào thì đầu nhỏ của nàng đã quên mất rồi. Hây da, ta nói, mấy chuyện hiểu nhầm giới tính rồi hỏi cưới nhầm từ hồi cởi truồng tắm mưa tới giờ đã lâu lắm rồi, sao con chuột chết này cứ giữ mãi trong lòng mà tính toán với Bùi thiếu trang chủ người ta không biết. Nhìn đi, nhìn đi, lần nào gặp mặt cũng kiếm chuyện gây sự, nhưng Bùi thiếu trang chủ người ta luôn là một bộ dáng "quân tử không chấp nhặt tiểu nhân", còn mỗ Thử cãi mãi không lại đến cuối cùng cũng chỉ tự mình ôm cục tức vào người. Thế mà cứ thích cãi! Haizzz... Con chuột chết này, khi nào mới qua tuổi dậy thì đây?

"Bùi huynh, chẳng hay tiệc hôm nay có những ai?" Triển Chiêu lúc này mới lên tiếng, thành công di dời sự chú ý của mọi người.

Bùi Mộ Văn cười đáp: "Hiện đã có bốn vị đại ca ở Hãm Không Đảo và Đinh thị song hiệp. Ngoài ra Nhan đại nhân, Vũ hiệu úy, Ngải thiếu hiệp lát nữa cũng sẽ đến!"

Kim Ngân nghe vậy buột miệng hỏi: "Vậy Bao đại nhân Bao Thanh Thiên thì sao?" Nàng còn muốn gặp nhân vật truyền kỳ xử án a!

Kim Kiền nhìn ánh mắt mong chờ của Kim Ngân liền biết tâm tư tình cảm ngóng chờ được gặp thần tượng phá án của em gái mình nổi dậy. Nhưng mà lâu lâu có được một ngày nghỉ, lại còn được mời ăn không uống không, nàng cũng giống như bao nhân viên công vụ khác, không muốn gặp boss đâu a! Vì thế liền khoác vai Kim Ngân, nhanh miệng trả lời – nhân tiện chặt đứt ý tưởng mời người của những người còn lại: "Hầy, đệ không biết gì cả! Ngày thường Bao đại nhân đã rất vất cả, nay hiếm khi có được ngày nghỉ, hãy để Bao đại nhân hảo hảo nghỉ ngơi. Đám hậu bối chúng ta không nên làm phiền! Có hiểu không?"

Nghĩ đến bữa ăn thịnh soạn miễn phí trước mắt, Kim Kiền hào hứng nói tiếp: "A Ngân, nghe tỷ nói, đồ ăn ở Thính Phong lâu ngon lắm, đảm bảo ngươi sẽ rất thích. Vậy nên chúng ta đừng nói nhiều nữa! Đi nhanh! Đi nhanh!" Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị Kim Ngân nắm cổ áo lôi lại, đen mặt hỏi: "Tỷ định để ta như thế này ra ngoài gặp người?"

Lúc này Kim Kiền mới nhìn lại Kim Ngân. Một thân y phục dính đầy đất cát, cổ trang không ra cổ trang, hiện đại không ra hiện đại, nhìn liền biết là hàng mua tạm trên taobao. Mặt mũi cũng hơi lấm lem, tóc tai lộn xộn. Thế là vội vã dắt Kim Ngân đi thay y phục.

Nhìn dáng vẻ Kim Ngân là đệ đệ nhưng phải luôn miệng giáo huấn Kim Kiền, Triển Chiêu đột nhiên có cảm giác mặt mũi mình trước mặt thê đệ đã mất sạch. Thở dài, vẫn là ngày thường nuông chiều nàng quá! Sau này nhất định phải dạy lại thật tốt.

Còn đang tính chuyện dạy vợ đột nhiên nhìn thấy Kim Kiền cầm theo y phục cùng Kim Ngân bước vào phòng. Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên lẩm bẩm: "Ơ, dù A Ngân là đệ đệ của Lục muội thì cũng là nam tử, sao Lục muội có thể..." Còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Kim Kiền bị Kim Ngân đá ra khỏi phòng. Mỗ Miêu liếc mỗ Thử một cái, trên mặt tựa như có dòng chữ "thê đệ của ta rất hiểu chuyện".

Mỗ Thử đưa tay sờ sờ mũi, cười trừ, sau đó sáp lại Kim Kiền hỏi chuyện: "Lục muội, vừa nãy ngươi cùng A Ngân nói cái gì phá án?"

Lúc này, đôi tai mèo của Triển Chiêu cũng dỏng lên lắng nghe. Vốn dĩ trước đây nghe nói Kim Kiền không phải là người ở cùng thời đại, hắn cùng Bạch Ngọc Đường đã rất lo lắng và có hơi bài xích chuyện nhắc đến thời đại kia. Nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, ngẫm lại cũng thấy mọi thứ không quá nghiêm trọng. Lại thêm hiện tại đột nhiên xuất hiện thêm một người cũng giống như Kim Kiền, cách cư xử và ăn nói làm bọn họ rất có thiện cảm, trong tiềm thức liền nảy sinh cảm giác thân thiết, tò mò nhiều hơn về thế giới của các nàng.

Kim Kiền liếc liếc Bùi Mộ Văn, lựa lời đáp: "Ách, chính là... ở quê hương chúng ta cũng có một nơi giống như phủ Khai Phong, chuyên điều tra án mạng và bắt người phạm tội. A Ngân làm việc ở đó a!"

Bạch Ngọc Đường gật gù, sau đó lại hỏi: "Vậy trước đây Lục muội ngươi cũng làm ở đó?"

Kim Kiền lắc đầu: "Hầy, ta làm gì được vào đó! Nơi đó ấy hả, phải rất rất rất giỏi mới được nhận vào!" Vào Sở cảnh sát làm việc á? Ta chỉ thi công chức nhà nước còn ba lần bảy lượt rớt lên rớt xuống, làm gì có cửa vào!

Bùi Mộ Văn ngạc nhiên: "Nhưng Bùi mỗ thấy tài năng Kim huynh cũng không kém a! Các kế sách của huynh đều rất vi diệu! Nào là mỹ nhân liên hoàn kế, tiên nhân hội..."

Kim Kiền le lưỡi. Ặc, ta phá được án, ba mươi phần trăm là nhờ vào việc ta đã biết trước phần nào tình tiết vụ án qua phim Bao Thanh Thiên, kế đến là sáu mươi phần trăm ăn may, chỉ có mười phần trăm còn lại nhờ vào việc ở phủ Khai Phong lâu ngày mà thôi. Sớm chiều chung đụng với những nhân vật xử án truyền kỳ như Bao Thanh Thiên, Công Tôn trúc tử, lại thêm Tiểu Miêu đại nhân, ta đương nhiên không học được lớp da cũng sờ được lớp lông!

Cơ mà, so với hạng "có công mài sắt có ngày nên kim", "cần cù bù thông minh" như ta thì Kim Ngân là thần thám hàng thật giá thật a! Như lão cha từng nói, dù không phải thiên tài nhưng cũng là nhân tài. Làm sao có thể so sánh được! Nhưng những chuyện này chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói, vì vậy chỉ có thể gãi đầu nói cho qua: "Aiz, cái này hơi khó giải thích, khi nào có dịp nó sẽ trổ tài cho các người thấy!"

Bên ngoài vừa nói xong câu chuyện thì cửa phòng cũng mở ra. Kim Ngân một thân y phục màu xám, hiển nhiên là y phục Kim Kiền thường dùng khi cải nam trang. Gương mặt sạch sẽ sáng sủa, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng. Dung mạo không có khuynh hướng ấm áp như ngọc như Triển Chiêu hay khuynh quốc khuynh thành như Bạch Ngọc Đường, mà là kiểu thông tuệ thanh tú. Mái tóc lởm chởm rối bù vừa rồi đã được búi gọn thành hình củ tỏi trên đỉnh đầu, vài sợi tóc mai phất phơ dưới nắng.

Bạch Ngọc Đường hết nhìn Kim Ngân lại nhìn sang Kim Kiền, cuối cùng nặn ra một câu: "Ta nói, sao hai ngươi lại không giống nhau..."

Kim Kiền đứng bên cạnh lệ rơi đầy mặt, tại sao mọi tính trạng trội của lão cha, bao gồm khuôn mặt, lẫn đầu óc đều di truyền hết cho em trai và em gái, còn nàng lại trúng thưởng hết tất cả tính trạng lặn của lão mẹ, từ dáng người gầy gò thiếu trước hụt sau cho đến khuôn mặt quần chúng? Đây là sao?? Không phải nói tính trạng lặn khó biểu hiện ra ngoài lắm sao??? Thiên lý ở đâu a!!!

Triển Chiêu thấy thê tử bị ăn hiếp nhưng đối tượng bị so sánh lại là thê đệ, nhất thời không biết nói thế nào, chỉ có thể trừng Bạch Ngọc Đường một cái.

Mỗ Thử lúc này mới vội vàng sửa sai: "Ta... ý ta là...là...", lắp bắp nửa ngày cuối cùng mới nặn ra được một câu: "Hầy, ý ta là A Ngân rất hợp với nam trang..."

Triển Chiêu: "..."

Kim Kiền: "..."

Bùi Mộ Văn: "..."

Nếu như có một nam tử nào đó không hợp với nam trang thì đó là ngươi đó con chuột chết!

Lúc này Bùi Mộ Văn rất muốn nói giúp mỗ Thử nào đó một câu, nhưng một bên là thê tử của Triển Chiêu, một bên là đệ đệ mới gặp lần đầu của Kim Kiền, có thể thấy đến Triển Chiêu cũng nể mặt mấy phần. Vì vậy Bùi thiếu trang chủ cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể gian nan lúng túng, lúng túng gian nan.

Kỳ thực cũng rất tội nghiệp cho mỗ Thử! Không phải hắn chê bai Kim Kiền mà chỉ là thắc mắc. Ai cũng biết Kim Kiền mặc nam trang thì dung mạo rất tầm thường, nhưng vận nữ trang thì lại rất có phong vị, từ đó mọi người đều nhất trí rằng Kim Kiền chỉ hợp với nữ trang mà thôi. Chỉ là đôi khi công vụ quấn thân vẫn phải cải nam trang để tiện hành sự. Nhưng dung mạo đệ đệ nàng – Kim Ngân lại theo một kiểu khác mà Bạch Ngọc Đường không biết dùng từ nào để diễn tả, chỉ có thể thốt lên một câu vô nghĩa như vậy.

Mà mỗ Thử tất nhiên không biết, từ mà hắn muốn dùng để diễn tả "nhan sắc" của Kim Ngân phải tới hơn ngàn năm sau mới xuất hiện, lại còn là một từ tiếng Anh – "unisex"! Gương mặt của Kim Ngân chính là điển hình cho trường phái chính tông unisex, bình thường ăn mặc hơi năng động một chút sẽ nhìn như một cậu thanh niên có gương mặt thanh tú, nhưng khi diện váy đầm thì cũng có phong thái nữ sinh xinh xắn. Lại thêm Kim Ngân vốn có dây thần kinh hơi thô, từ thời sinh viên năm ba đã bắt đầu ra vào sở cảnh sát hỗ trợ điều tra phá án, tính tình càng thêm khô khốc. Hệ quả là từ dáng đứng, lời nói, đến hành động của nàng, nếu so ra tuy không hoàn toàn giống như đám đàn ông nhưng đối với hai chữ "phụ nữ" thì vẫn còn cách xa lắm lắm, khi phẫn nam trang hoàn toàn không làm người khác nghi ngờ.

Kim Ngân nhìn sắc mặt khó xử của Bạch Ngọc Đường, gương mặt đen như than của Triển Chiêu, biểu tình lúng túng của Bùi Mộ Văn, lại thêm nét mặt như khóc tang của Kim Kiền, điềm nhiên trả lời: "Đệ cùng tiểu đệ giống phụ thân, tỷ tỷ giống mẫu thân."

Bạch Ngọc Đường lúc này như vớ được cọng rơm cứu sinh, vẻ mặt ngộ ra: "Thì ra là vậy!"

Kim Ngân lúc này mới quay sang Kim Kiền: "Không phải tỷ nói đi ăn sao?"

Kim Kiền như người sực tỉnh khỏi cơn mê, vội vã chụp lấy tay Kim Ngân lôi đi, miệng oang oang: "Đúng rồi! Đi nhanh! Đi nhanh!"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu bị Kim Kiền bỏ lại, bất đắc dĩ cười trừ một cái, sau đó rảo bước theo hai người: "Này, này, chờ Ngũ gia ta với! Xú miêu, họ Bùi kia, còn không nhanh lên!"

***

Sự thật chứng minh mắt thẩm mỹ của Cẩm Mao Thử Hãm Không Đảo rất tốt. Một đường từ phủ Hộ Vệ đến phủ Khai Phong, tỷ lệ quay đầu của người dân trên đường đối với Kim Ngân đạt mức chín mươi lăm phần trăm. Tuy nhiên chín mươi lăm phần trăm quay đầu này không phải là vì dung mạo chính tông unisex kia, mà là vì tò mò không biết vị công tử tuấn tú này là cao nhân phương nào lại có thể đường đường chính chính đi bên cạnh Kim hộ vệ nổi danh mà không bị hàn khí của Triển đại nhân dìm chết.

Kim Kiền nhìn các vị cô nương trên đường liên tục ngoái nhìn Kim Ngân với ánh mắt bảy phần tò mò, ba phần e thẹn, ánh mắt ngày càng phát sáng. Chậc, nếu như đứa em này thật sự là nam nhân thì tốt biết mấy, không chừng nãy giờ đã kiếm được một số mối mang lớn nhỏ. Í, nhưng mà không sao, không mai mối được thì những chuyện như đưa thư tình hộ chắc cũng làm được. Để xem, có nên lấy đồng giá với lúc đưa thư cho Triển đại nhân không? Không được! Thời thế thay đổi, lạm phát tăng cao, có lẽ nên tăng thêm ba văn tiền...

Bắt gặp biểu hiện quen thuộc của Kim Kiền, Triển Chiên đi phía sau ôm trán, Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt cười mỉm: "Ta còn nghĩ Lục muội thành thân xong sẽ trưởng thành hơn một chút, nào ngờ so với trước chỉ có hơn chứ không có kém! Ha ha ha..." Đến cả đệ đệ ruột cũng tính toán đem đi bán a!

Kim Kiền cùng Kim Ngân đi trước, trò chuyện về những sự kiện chính đã xảy ra trong thời gian Kim Kiền ở Bắc Tống. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bùi Mộ Văn theo sau, bàn luận về vài tin đồn lặt vặt trên giang hồ gần đây. Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc một tòa tửu lâu đã dần hiện ra trước mắt.

"Thính Phong lâu", Kim Ngân ngước mắt nhìn bảng hiệu, lẩm nhẩm.

Đây quả nhiên là một tửu lâu thanh nhã giống như tên của nó! Thiết kế hoàn toàn bằng gỗ, những cây gỗ to như cột đình tạo cảm giác về một kiến trúc vững chãi, phối hợp với khung cửa sổ trang trí bằng tre nứa tạo cảm giác thoáng đãng và trang nhã. Không gian bên trong cũng được phân chia hợp lý, lại trồng thêm nhiều bụi trúc kiểng xanh mướt, tô điểm sức sống cho tửu lâu. Kiểu xây dựng này cũng giống như mấy quán café sân vườn hiện đại, mang lại sự tươi mát và gần gũi với thiên nhiên cho khách hàng đây mà!

"Triển đại nhân, Ngũ đệ, Lục muội, đến cả rồi à?" Một giọng nói hào sảng vang lên.

Từ trong tửu lâu bước ra mấy người hấp dẫn ánh mắt Kim Ngân. "Tứ Nghĩa" còn lại của Hãm Không Đảo bao gồm lão đại Lư Phương, lão nhị Hàn Chương, lão tam Từ Khánh, lão tứ Tưởng Bình, cùng Đinh thị song hiệp Đinh Triệu Lan, Đinh Triệu Huệ cùng nhau xuất hiện. Kim Ngân gật gù trong lòng, thì ra phim ảnh không hẳn chỉ toàn phóng đại. Người trong giang hồ quả nhiên đều là phong thái tự tại, cử chỉ phóng khoáng, so với tạo hình trong phim chỉ có hơn chứ không có kém.

"Nhan mỗ có lời chào chư vị."

Mọi người cùng hướng mắt ra bên ngoài. Ba bóng người nhanh chóng tiến vào.

Người đi trên cùng là một nam tử trẻ tuổi, mặc y phục thư sinh thanh lịch, dung mạo nho nhã, da trắng như ngọc, chính là Bát Phủ Tuần Án khâm sai Nhan Tra Tán danh chấn kinh thành. Phía sau là bán mặt sắt Vũ Mặc cùng Đoạn đao Ngải Hổ. Kim Ngân âm thầm đánh giá Nhan Tra Tán, phong thái khiêm nhường, kính cẩn, quả nhiên là đại diện tiêu biểu của triều đình. Kể cả hai người bảo vệ phía sau, nhìn qua liền biết là người có võ công, nhưng so với những người trong giang hồ thì vẫn còn kém phô trương lắm. Hai người này hẳn là giống Triển Chiêu, xuất thân là người trong giang hồ, nhưng vì một lý do nào đó đã đầu quân cho triều đình.

Mọi người lâu ngày gặp lại, khách khí với nhau vài câu, cuối cùng vẫn chuyển ánh mắt về nhân vật lạ mặt nhất trong ngày – Kim Ngân. Lại một vòng giới thiệu và làm quen.

Ngoại trừ việc ngạc nhiên vì không nghĩ đến Kim Kiền còn có một đệ đệ, một chút tò mò về tính cách khác nhau một trời một vực giữa tỷ đệ nhà này cũng nhanh chóng qua đi. Dù sao thì trời sinh voi sinh cỏ, huynh đệ Đinh Triệu Lan, Đinh Triệu Huệ là song sinh nhưng tính cách chẳng phải cũng rất khác nhau đó sao? Kim Ngân dù hơi ít nói nhưng cũng thích nghi rất nhanh, lại thêm có Kim Kiền bên cạnh bô lô ba la, bầu không khí nhanh chóng trở nên thân thiết.

Trong lúc trò chuyện chờ thức ăn lên, Kim Ngân đột nhiên hỏi Bùi Mộ Văn: "Bùi công tử, tại hạ có lời này không biết có nên hỏi hay không?"

Kim Kiền ngồi cạnh đột nhiên sặc nước trà. Tại hạ có lời này không biết có nên hỏi hay không? Ha ha ha, cười chết ta! Từ một đứa thực tế thực dụng, suốt ngày chỉ thích ở sở cảnh sát nghiên cứu án mạng, không màng đến các trò giải trí như truyện tranh phim ảnh, thế mà nay lại có thể phun châu nhả ngọc mở miệng nói ra mấy câu sặc mùi kiếm hiệp này trơn tru như vậy. Nhỏ em gái này của ta trước khi đến đây hẳn là đã "luyện" không ít phim kiếm hiệp, nhập vai cũng quá nhanh đi!

Kim Ngân quay sang lườm Kim Kiền một cái. Kim Kiền như bị điện giật, lập tức điều chỉnh cơ mặt, nghiêm chỉnh nói: "Thất lễ! Thất lễ!"

Lúc này Kim Ngân mới nhìn về phía Bùi Mộ Văn, chỉ thấy Bùi Mộ Văn thoải mái: "Kim công tử cứ hỏi đừng ngại."

"Tửu lâu này hình như có hơi vắng khách? Hay là hôm nay huynh vì bày tiệc nên hạn chế khách quan?"

Kim Ngân hỏi câu này thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Vừa rồi bước vào, cả một không gian rộng lớn hơn năm mươi bàn ăn, thế nhưng chỉ có lác đác bảy, tám bàn có khách quan đang ngồi. Phía trên lầu hai cũng hơn hai mươi nhã gian nhưng xem chừng chỉ có hai, ba nhã gian đang có khách.

Bạch Ngọc Đường ngồi cạnh Kim Ngân kiếm được cơ hội bắt chẹt Bùi Mộ Văn, liền oang oang phụ họa: "Đúng đó, họ Bùi kia, ngươi có biết làm ăn không?"

"Ngũ đệ có điều chưa biết...", Chỉ thấy Bùi Mộ Văn thần sắc ngưng trọng bắt đầu kể chuyện.

Thì ra từ sau sự kiện mưu phản của Tương Dương Vương, Đương kim Hoàng Thượng nhận ra tầm quan trọng của việc giám sát quan lại nên bí mật giao cho Thiên hạ đệ nhất trang một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng: Thành lập một vài "căn cứ" nằm vùng trong lòng dân chúng tại các điểm dân cư tập trung đông đúc, nghe ngóng tình hình, giám sát động thái của quan lại triều đình lẫn các thế lực trong giang hồ, tránh để xảy ra tình huống như Tương Dương án hoặc Kỳ Lân môn vừa rồi. Mà tại kinh thành Biện Lương sầm suất này, "căn cứ địa cách mạng" của Thiên hạ đệ nhất trang không nơi nào khác chính là Thính Phong lâu.

Thế nhưng không hiểu sao, dù vị trí địa lý rất đắc địa, lịch sử văn hóa không hề có điểm đáng ngờ, từ kiến trúc đến trang trí cũng rất được đánh giá cao, nhưng đã hơn một tháng kể từ khi đi vào hoạt động, nơi này hầu như luôn trong tình trạng vắng khách. Dù thể loại khách quan cũng khá phong phú: người dân qua đường, thư sinh văn nhược, tiểu thư khuê các, quan viên triều đình, bằng hữu giang hồ đều có lui tới, chỉ là số lượng quá ít, đặc biệt là lượng quan viên triều đình hầu như thấp đến thảm hại. Vì vậy lượng thông tin thu được không nhiều, nếu không muốn nói là không thu được tin tức gì đáng giá.

"Lẽ nào là thức ăn không ngon?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày nghi hoặc.

"Không thể nào." Bùi Mộ Văn lắc đầu, "Bùi gia trang mời về đều là đầu bếp nổi tiếng, dù không thể so với tay nghề của ngự trù trong hoàng cung nhưng cũng là hiếm có trong thiên hạ."

"Hay là giá cả quá đắt?" Kim Kiền híp mắt phỏng đoán.

Bùi Mộ Văn lần nữa lắc đầu, "Thính Phong lâu mở ra với mục đích chính là thu thập tin tức chứ không phải làm ăn, nên Bùi mỗ không hề đặt chữ lợi lên hàng đầu. Tất cả món ăn đều có giá cả vừa phải."

"Chẳng lẽ phong thủy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net