Chương 3. Thiên hạ đệ nhất lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thêm có được không?"

Lúc này mỗ Thử mới hài lòng đáp: "Được, ngươi nhớ đấy! Thiếu cái gì thì đến nói với Ngũ gia." Dùng quạt vỗ vỗ đầu Kim Ngân, chợt nhớ đến bộ dạng của Kim Ngân khi giải đáp thắc mắc của mọi người trong tửu lâu, mỗ Thử không nhịn được hỏi: "A Ngân, ngươi vốn không phải là người của thời đại này, vì sao lại hiểu tâm lý của quan viên cấp cao như vậy?"

Kim Ngân suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thời đại của ta cũng có vài người như thế, ta liên hệ một chút liền đoán được. Hơn nữa trước đây ta cũng có học qua một chút tâm lý, không..." Nàng dừng lại một chút tìm từ ngữ thích hợp, "chính là thuật suy đoán tính cách và suy nghĩ của người khác thông qua ngoại hình và cách cư xử của họ."

"Có loại thuật đó sao?" Ánh mắt mỗ Thử tràn đầy hứng thú: "Vậy Ngân đệ ngươi thử đoán tính cách và suy nghĩ của Ngũ gia xem?"

Kim Ngân nhíu mày: "Ngũ gia, huynh nổi tiếng như vậy, chuyện về huynh ai ai cũng biết, ta đoán trúng cũng không có gì thú vị."

Bạch Ngọc Đường cứng đầu: "Không đúng, ngươi rõ ràng là mới đến đây, sẽ không biết nhiều về Ngũ gia. Cả ngày hôm nay ta đi cạnh ngươi và Lục muội chỉ thấy các ngươi nói về chuyện của Lục muội!"

Kim Ngân do dự một chút rồi hỏi: "Huynh thật sự muốn ta đoán? Nếu... ta đoán sai, huynh không giận chứ?"

Bạch Ngọc Đường đập quạt vào tay cái bốp, thuận tiện gõ quạt vào đầu Kim Ngân hai cái: "Đương nhiên rồi! Ngươi nghĩ Ngũ gia ta là ai chứ! Nào, nói đi!"

Kim Ngân xoa đầu thở dài. Câu nàng muốn hỏi thật ra là, nếu như ta nói ra hết, với bản tính ưa sĩ diện của huynh, sẽ không thẹn quá hóa giận chứ? Haizz... Thôi thì, lựa lời mà nói vậy. Cái gì cho qua được thì nên cho qua...

Kim Ngân bắt đầu nói: "Trước hết, y phục huynh mặc rất xa hoa, kiểu dáng không phải là loại mới nhất nhưng chất liệu lại thuộc hàng thượng hạng, điều này cho thấy huynh là người chú trọng chất lượng mang lại sự thoải mái, dễ vận động, hơn là ngoại hình."

Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu, lại nghe Kim Ngân nói tiếp.

"Huynh giữ y phục rất kỹ. Người bình thường mặc màu trắng không đến nửa ngày vạt áo cũng sẽ dính chút bụi bẩn, nhưng huynh thì không hề có. Ngoài ra nam nhân thường không quan tâm lắm đến râu tóc, nhưng tóc của huynh vừa mượt vừa dài, chắc chắn là được chăm sóc kỹ lưỡng. Kết hợp hai điều này cho thấy huynh kỹ tính và tỉ mỉ quá mức bình thường. Chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, từ nhỏ huynh phải sống cùng rất nhiều nữ nhân nên đã bị ảnh hưởng. Thứ hai, huynh từng có một khoảng thời gian... được nuôi như nữ nhân. Nhưng bằng hữu xung quanh huynh có vài người cùng lớn lên với huynh đều là nam nhân, vậy nên ta nghiêng về lý do thứ hai."

Kim Ngân càng nói, sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng chuyển đổi màu một cách vi diệu, lúc đỏ lúc trắng lúc xanh, cuối cùng gian nan buông ra một câu: "Ngân đệ, có phải là Lục muội nói với ngươi chuyện đó không? Hay là Tứ ca của ta nói???"

Kim Ngân lắc đầu, bình thản đáp: "Không có. Là ta dựa vào biểu hiện của huynh để suy đoán thôi. Ta cũng đoán được huynh sẽ không tin. Bỏ đi, chúng ta trở về Thính Phong lâu!"

Bạch Ngọc Đường bị sự thất vọng thoáng qua trong mắt Kim Ngân làm cho ngạc nhiên. Cẩn thận suy nghĩ lại, hoàn cảnh hôm nay không thích hợp để Kim Kiền kể mấy chuyện tầm phào đó. Chuyện lúc nhỏ hắn bị nuôi như nữ nhân là do Tứ ca tiết lộ trước khi Tương Dương Án xảy ra, nhưng hầu như sau lần đó thì mọi người cũng không ai nhắc lại. Đang yên đang lành Kim Kiền hay Tứ ca sao lại nhắc đến chuyện này làm gì?

Nhưng nếu nói như vậy, thực sự là Kim Ngân đoán ra? Nhớ lại những phân tích của Kim Ngân thật sự rất rõ ràng và tỉ mỉ, phân tích có trước có sau, rất có sức thuyết phục. Ngay cả chuyện hắn không để y phục dính bụi thật ra chỉ là thói quen vô thức thế mà cũng bị đệ đệ này nhìn ra. Hứng thú lần nữa dâng lên, kéo Kim Ngân lại nói: "Ngân đệ, không phải Ngũ gia không tin ngươi mà là ta quá kinh ngạc. Không nghĩ đến chuyện đó cũng bị ngươi nhìn ra! Nào, nói tiếp đi! Ta hứa sẽ không như vậy nữa!"

Kim Ngân quẳng cho mỗ Thử một ánh nhìn nghi ngờ, hại mỗ Thử phải liên tục gật đầu như gà mổ thóc để khẳng định thì nàng mới chịu nói tiếp.

"Thời đại này không nhiều người đổ nhiều tiền vào y phục như vậy, hẳn huynh đã từng bị nhiều người chê là xa hoa lãng phí. Nhưng huynh vẫn luôn duy trì như cũ, điều đó cho thấy tính tình huynh phóng khoáng, không thích gò bó, cũng không để tâm đến cái nhìn của người khác."

"Huynh hiện nhậm chức Hộ vệ ở Khai Phong Phủ, bổng lộc hàng tháng ta không biết chính xác bao nhiêu nhưng chắc chắn thấp hơn nhiều so với giá những bộ y phục trên người huynh. Ngoài ra huynh còn không hề do dự mua hẳn cho ta một đống y phục đắt tiền, vì vậy ta suy đoán chắc chắn huynh có sản nghiệp làm ăn riêng, hơn nữa còn do chính huynh điều hành, bởi vì vừa rồi trong lúc nói chuyện với Bùi công tử, huynh để lộ ra là một người rất quen thuộc với việc làm ăn."

"Huynh xuất thân từ giang hồ, võ công cao cường, tính tình phóng khoáng, nhưng lại đầu quân cho triều đình làm việc tại Khai Phong phủ, như vậy chỉ có hai lý do: một là bản tính huynh vốn thích trừ gian diệt ác, lại có cơ duyên gặp được Bao Thanh Thiên Bao đại nhân là người thanh liêm trung nghĩa nên muốn giúp ngài. Nhưng ta đoán đây chỉ là lý do phụ. Vì nếu chỉ ngưỡng mộ Bao đại nhân, huynh có thể thỉnh thoảng giúp đỡ và hỗ trợ Khai Phong phủ, không cần đầu quân trực tiếp."

"Huynh luôn tỏ ra thích trêu chọc Triển... tỷ phu và Kim Kiền, tuy nhiên lại luôn lo toan mọi thứ giúp phủ Hộ Vệ. Hơn nữa ánh mắt huynh nhìn phu thê bọn họ rất thâm tình, điều này cho thấy ba người đã từng trải qua sinh tử, huynh rất mực quý trọng tình nghĩa này, muốn ở cạnh họ để giúp đỡ họ. Đây mới là lý do chính khiến huynh nhậm chức hộ vệ tại Khai Phong phủ."

"Ngoài ra huynh đối với Bùi công tử rất mâu thuẫn. Bề ngoài rất thích kiếm chuyện gây sự với người ta, nhưng lại không có ác ý mưu tính hại người, từ đó có thể thấy có thể trong quá khứ hai người từng có chuyện hiểu lầm hoặc mâu thuẫn nhưng đã được giải quyết."

"Ta chỉ nhìn ra được bấy nhiêu đó thôi." Kim Ngân chốt hạ một câu cuối cùng.

"Ngân đệ ngươi ngươi ngươi..." Mỗ Thử không nói nên lời. Này, ngươi chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp Ngũ gia? Không phải là lớn lên từ nhỏ cùng Ngũ gia chứ? Sao cái gì cũng biết???

Trong lòng Bạch Ngọc Đường thực sự chấn động. Thật sự có thể chỉ quan sát bề ngoài liền đoán được một tràng như vậy? Này cũng thật quá... Thông linh nhập quỷ? Bói toán xuất thần? Không không, mặc dù Kim Ngân cũng là suy đoán, nhưng lại không phải cái kiểu thần bí như cao nhân đắc đạo hay ăn ốc nói mò như mấy lão thầy bói đầu đường xó chợ. Cái này gần giống như là... "nói có sách, mách có chứng"!

Nhìn sang Kim Ngân bên cạnh, vẫn giống như lúc nói ra kế sách cải tạo tửu lâu độc đáo kia, mặc người nghe đủ các loại biểu hiện từ kinh ngạc đến thán phục, người nói không hề có một tia đắc ý, chỉ luôn bình thản, đôi con ngươi trong suốt vô tư.

Cuối cùng thì Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được, cái kiểu "biết ăn nói" của Kim Ngân khác Kim Kiền ở điểm nào... Nếu nói trước đây hay tin Kim Kiền là "thiên nhân" hắn còn nửa tin nửa ngờ thì nay không cần nói hắn cũng hoài nghi Kim Ngân là "thiên nhân" hàng thật giá thật!

Hầy, chả trách Lục muội lại nói Ngân đệ rất giỏi! Thì ra là vậy...

Trái ngược với vẻ chấn kinh của Bạch Ngọc Đường, Kim Ngân chỉ như lơ đãng nói: "Ngũ gia, ta muốn ăn thử kẹo hồ lô ở đây, huynh mua cho ta hai xâu đi!", sau đó chỉ tay về phía người bán kẹo gần đó. Thế là với tất cả sự ngưỡng mộ trong lòng, mỗ Thử tất tả chạy đi mua kẹo mà quên mất rằng trước giờ làm gì có chuyện hắn bị người khác sai sử? Ngay cả Triển Chiêu và Kim Kiền muốn nhờ cậy cũng phải tỏ thái độ cầu cạnh, xin xỏ thì Bạch ta mới tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.

Kim Ngân nhìn bóng dáng tiêu sái Bạch Ngọc Đường rời đi, trong đầu như có một giọng nói vang lên.

Bạch Ngọc Đường, thái độ của huynh đối với cả Triển Chiêu lẫn Bùi Mộ Văn đều cho thấy huynh có tính tình trẻ con, lấy chuyện trêu chọc người khác làm niềm vui. Ánh mắt các vị Lư đảo chủ, Hàn nhị gia, Từ tam gia, Tưởng tứ gia, đến cả Bùi Mộ Văn nhìn huynh đều hàm chứa sự nuông chiều và không chấp nhặt, cho thấy bình thường huynh là người vọng động, tính tình nóng nảy nhưng vì hành sự ngay thẳng, tính cách lỗi lạc nên được lòng đám giang hồ hảo hán kia.

Trong lúc lơ đãng ánh mắt huynh nhìn Triển Chiêu và Kim Kiền luôn hàm chứa một loại tình cảm không nói thành lời. Ngoài mặt luôn trêu chọc họ nhưng sau lưng lại thay họ âm thầm lo toan cho phủ Hộ Vệ, chăm sóc cho người "đệ đệ" mới đến là ta. Tình cảm huynh dành cho họ không phải là tình cảm bình thường mà giống như... vừa giống như tình thân, lại vừa giống như tình yêu đầu đời ngây thơ, trong sáng, không pha lẫn một chút tạp chất. Chính vì có quá nhiều cảm xúc nên bản thân huynh cũng không biết người mình thích thực sự là người nào. Thế nên một mặt huynh vừa có chút ghen tị khi nhìn họn họ thành đôi, một mặt lại cảm thấy hạnh phúc khi bọn họ hạnh phúc.

Kim Ngân lén lút thở dài. Bạch Ngọc Đường, hy vọng huynh có thể sớm đem tình cảm này hoàn toàn chuyển thành tình thân, như thế chính là ít đau khổ nhất. Cũng hy vọng huynh sẽ sớm tìm được tri âm tri kỷ của đời mình, có một tình yêu như ý không trắc trở...

Thình lình vai bị vỗ một cái.

"Ngân đệ, kẹo đây!" Bạch Ngọc Đường mỉm cười chìa ra hai xâu kẹo. Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Kim Ngân thì cảm thấy buồn cười, đột nhiên cười rộ lên một cái. Trong phút chốc muôn hoa thất sắc.

Kim Ngân hoàn hồn nhận lấy một xâu. Sao hôm nay đột nhiên ta lại đa sầu đa cảm vậy nhỉ?

"Sao vậy? Ngươi vừa rồi đòi hai xâu mà?" Mỗ Thử khó hiểu.

"Đó là đòi cho huynh, cùng ăn đi!" Nói xong cũng không quản mỗ Thử có đồng ý hay không, cứ thế tự nhiên bước đi, vừa đi vừa ăn kẹo.

"Này, Ngũ gia bao nhiêu tuổi rồi còn ăn thứ kẹo này..."

"Huynh không ăn là không nể mặt ta. Vừa rồi ta còn theo ý huynh đủ thứ chuyện..."

"Hầy, được rồi, Ngũ gia ăn là được chứ gì..."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện vừa ăn kẹo, đột nhiên đụng phải Đinh Triệu Huệ đang hớt ha hớt hải chạy tới: "Ngũ đệ, ngoại thành phía Nam có người đến báo án! Triển Chiêu bảo ta đến thông báo cho ngươi..."

Kim Ngân lập tức bị hấp dẫn, hét xâu kẹo hồ lô vào tay Đinh Triệu Huệ, sau đó nắm lấy tay áo Bạch Ngọc Đường: "Ngũ gia, đưa ta đến đó!"

"Ngươi?" Bạch Ngọc Đường do dự, sau đó tự ý quyết định: "Không được, ngươi không có võ công, đến đó làm gì? Nguy hiểm lắm! Ta sẽ bảo Đinh nhị đưa ngươi về phủ Hộ Vệ!"

Kim Ngân túm chặt tay áo Bạch Ngọc Đường, mặt không cảm xúc: "Đưa. Ta. Đến. Đó."

Image cre.: Pinterest.

P.s 1: Các nàng comment nhìu vô cho ta có động lực viết tiếp với aaaa ~~~ Mỗi chương hơn 6000 chữ lận đó, cần rất nhìu não hiu hiu hiu T_T

P.s 2: Follow wordpress để cập nhật chương mới nhanh hơn: https://nuisongnhuhoa.wordpress.com 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net