Chương 3. Thiên hạ đệ nhất lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế sách kinh thiên động quỷ thần

Bạch Thử lúng túng tặng y phục


"Cải tạo?" Chúng nhân đồng thanh.

"Phải." Kim Ngân thản nhiên gật đầu. "Toàn bộ. Từ tên gọi, kiến trúc, thực đơn, giá cả, người phục vụ."

Một mảng im lìm như chết. Nghe đâu đây có tiếng gió thổi lá khô rơi rụng. Cải tạo toàn bộ? Chẳng khác nào đập đi xây lại? Này, chuyện trọng đại như thế có phải nói ra hơi nhẹ nhàng quá không... Lại đưa mắt nhìn về Kim Ngân, chỉ thấy đối phương thần sắc bình tĩnh, đôi mắt trong suốt, biểu tình chính là đang hỏi: Nhìn ta có giống đang nói đùa không?

Nếu như là người khác, chỉ sợ đã bị đám hảo hán giang hồ này dùng nước bọt dìm chết, chỉ tiếc đối phương lại là Kim Ngân, đến cả hàn khí của Triển Chiêu còn không mảy may ảnh hưởng được nàng thì nói gì đến mấy ánh mắt ngờ vực này.

Kim Ngân thấy chúng nhân há hốc nhìn mình, đại khái cũng hiểu được nghi ngờ của họ. Nàng không vội vàng giải thích, chỉ điềm nhiên hướng Bùi Mộ Văn hỏi: "Phương thức kinh doanh này tuy có hơi tốn kém nhưng đảm bảo sẽ có hiệu quả to lớn, Bùi công tử có muốn thử không?"

"Phương thức kinh doanh?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy cụm từ này có chút quen thuộc, mắt hoa đào nheo nheo mấy cái liền nhớ ra: "Ồ, có giống với Tiên nhân hội không?"

Lần này đến lượt Kim Ngân ngạc nhiên: "Tiên nhân hội? Đó là gì?"

Đầu ngón tay chúng nhân không hẹn mà cùng hướng về phía Kim Kiền. Kim Ngân liếc mắt một cái, Kim Kiền lắp bắp: "Chính là...Bán hàng đa cấp."

Nghe đến bốn chữ kia, Kim Ngân lập tức xù lông nhím: "Tỷ lừa của người ta bao nhiêu tiền rồi?"

Kim Kiền vội vàng phân bua: "Ách, không có! Ta chỉ dùng nó để đối phó kẻ xấu." Hic, đứa em gái thần thám này của ta là công dân hiện đại gương mẫu mang trên người lý tưởng cao đẹp trừ gian diệt bạo, đối với mấy kiểu kinh doanh lừa đảo trục lợi thực hận tới thấu xương. Có nó ở đây, ta tốt nhất nên sống nghiêm chỉnh hơn a!

Kim Ngân quay đầu nhìn chúng nhân, ánh mắt đột nhiên quắc lên, tựa như để xác nhận thông tin. Một luồng khí lạnh xẹt qua sống lưng mọi người, không ai bảo ai đồng thời gật đầu xác nhận. Lúc này Kim Ngân mới hơi yên tâm, thần sắc bình thường trở lại, giải thích: "Ta không nói Tiên nhân hội gì đó! Phương thức này của ta là làm ăn chân chính a, phải bỏ tiền đầu tư mới thu được lợi nhuận."

Bùi Mộ Văn nhìn Kim Ngân, nhiệt huyết ôm quyền: "Mong Kim huynh đệ chỉ giáo rõ hơn."

Chỉ thấy Kim Ngân bình thản rót một chén trà, uống một ngụm rồi nói: "Bùi công tử muốn thu hút khách là quan viên phẩm cấp cao, vậy huynh có biết tâm lý của quan viên phẩm cấp cao là thế nào không?"

Kim Kiền thầm than trong lòng. Thôi rồi, máu giảng đạo về tâm lý học của con nhỏ này lại nổi lên rồi...

Bùi Mộ Văn chưa kịp trả lời, Ngải Hổ đã nhanh miệng nói trước: "Cái này tại hạ biết! Tại hạ đi theo Bao đại nhân và Nhan đại nhân đã lâu, cũng hiểu được một..."

Kim Ngân không khách sáo giơ tay lên: "Dừng! Cắt! Ngải huynh sao không nhìn trong triều được mấy người như Bao đại nhân và Nhan đại nhân? Hơn nữa những người này có chuyện gì mờ ám để chúng ta thu thập tin tức không?"

Khí thế nghiêm nghị ngút trời, làm Ngải Hổ thức thời im bặt.

Da mặt Kim Kiền giật giật. Đứa em gái này của nàng có một tính xấu, chính là trong lúc nó giảng bài về tâm lý học mà có người phát biểu ý kiến bậy bạ thì sẽ rơi vào trạng thái "gặp thần sát thần, gặp phật sát phật". Đây rõ ràng là bệnh nghề nghiệp a!

Kim Ngân nhìn qua một vòng, thấy không ai cho ý kiến mới nói tiếp: "Cái gọi là tâm lý của quan viên phẩm cấp cao chính là, tự cho mình là nhà quyền quý, ăn phải ăn ngon, mặc phải mặc đẹp, dùng hàng phải là hàng thượng đẳng, đi chơi phải đến nơi sang trọng, bàn chuyện hệ trọng phải chọn nơi thần bí kín đáo."

Nhìn qua một vòng đầu tiên, ánh mắt Nhan Tra Tán hơi biến đổi, Tưởng Bình híp mắt vuốt chòm râu cá trê, hiển nhiên hai vị tinh anh IQ cao này có vẻ như đã nhìn ra chút vấn đề. Nhìn thêm một vòng thứ hai, Triển Chiêu gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường vỗ quạt cái bốp vào tay, Bùi Mộ Văn nhìn Kim Ngân cảm kích, xem ra ba vị thanh niên tài tuấn cũng đã ngộ ra chút đạo lý. Nhìn thêm một lượt thứ ba, ba con Chuột còn lại, huynh đệ Đinh thị song hiệp, Vũ Mặc cũng gật gù thấu hiểu. Chỉ có Ngải Hổ vẫn loay hoay không hiểu, cuối cùng chỉ còn cách quay sang hỏi Kim Kiền: "Kim huynh, rốt cuộc Kim tiểu huynh đệ muốn nói gì?"

Kim Kiền cười hắc hắc, hảo tâm giải thích: "Ý nó là tửu lâu này quá thanh nhã, không đáp ứng được nhu cầu ăn chơi của các quan viên phẩm cấp cao."

Bùi Mộ Văn liền hỏi ngay: "Như vậy, theo Kim huynh đệ nên thay đổi thế nào?"

Vẫn một điệu bộ điềm nhiên, Kim Ngân từ từ nói: "Như tại hạ đã nói, phải tiến hành cải tạo. Trước hết bắt đầu từ tên gọi. Từ ngày mai, nơi này phải đổi thành... "Thiên hạ đệ nhất lâu"!"

"Thiên hạ đệ nhất lâu? Này có phải hơi phô trương..." Bùi Mộ Văn hơi do dự. Dù sao thì những anh hùng hào kiệt chân chính trong giang hồ bọn họ rất hiếm khi tự xưng "Đệ nhất", ngay cả danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất trang" cũng do Hoàng thượng ngự phong chứ Bùi gia trang chưa bao giờ lấy danh xưng này ra nói chuyện.

Kim Ngân mỉm cười giải thích: "Bùi công tử, phô trương chính là hiệu quả mà tại hạ muốn. Người ta không đến Thính Phong lâu, có thể đến Xuân Phong lâu, Uyển Phong lâu, Thanh Phong lâu gì gì đó. Nhưng Thiên hạ đệ nhất lâu thì chỉ có một, không thể không đến a! Chẳng phải huynh muốn nơi này trở thành tửu lâu thu hút khách bậc nhất sao? Muốn đứng ở vị trí cao nhất thì phải là người nổi bật nhất, đạo lý này Bùi huynh hiểu chứ?"

Chúng nhân gật gù ngộ ra. Bọn họ muốn đối phó với các thế lực mờ ám trong triều đình và giang hồ nhưng lại chọn cách làm của chính nhân quân tử, vì thế không đạt được hiệu quả mong muốn. Quả là thất sách! Riêng Bùi Mộ Văn, từ nghi ngờ chuyển sang ngẫm nghĩ, từ ngẫm nghĩ chuyển sang tâm đắc, nhất thời kích động: "Bùi mỗ đã hiểu. Mời Kim huynh đệ nói tiếp."

Trẻ nhỏ dễ dạy, Kim Ngân gật đầu, chuyển sang phần hai: "Thứ hai, về kiến trúc, bên ngoài huynh hãy cho làm lại theo hướng bề thế, sang trọng, càng phô trương càng tốt. Bên trong cơ bản cũng được rồi, chỉ cần đổi lại một chút. Dưới đất là không gian mở, dành cho người trong giang hồ thích ăn to nói lớn. Các bàn ăn vẫn sắp xếp như vậy nhưng chính giữa xây thêm một khán đài, dành cho các buổi hội họp lớn. Tầng phía trên là không gian riêng, được phân thành các nhã gian, để dành cho tầng lớp trí giả, tiểu thư khuê các, thư sinh văn nhược, quan viên triều đình."

Phần này tương đối dễ hiểu nên không có ý kiến phản đối, Kim Ngân hài lòng nói tiếp: "Về thực đơn, sẽ có hai loại thực đơn: bình thường và đặc biệt. Thực đơn bình thường chính là Thính Phong lâu hiện tại đang dùng, giá cả phải chăng. Thực đơn đặc biệt sẽ do chính tại hạ viết cho Bùi huynh, giá mỗi phần ăn nâng lên gấp bốn lần so với giá gốc. Hơn nữa, quan trọng nhất là...Một người trong một ngày chỉ được gọi một phần ăn đặc biệt!"

Đinh Triệu Lan ngạc nhiên: "Vì sao? Không phải bán càng nhiều càng tốt sao?"

Kim Ngân lắc đầu: "Đinh đại ca, nhiều quá thì còn gì là đặc biệt nữa! Phải vừa đủ thì mới có cảm giác tiếc nuối mà sinh ra quý trọng..."

Chúng nhân đồng thời ồ lên thán phục. Dùng phương pháp hạn chế số lượng bán ra để nâng giá, đầu tiên sẽ làm người ta tò mò tìm đến, sau đó ăn ngon nhưng gọi nữa không được, sẽ vì thèm thuồng mà cảm thấy đặc sắc, từ đó nghiễm nhiên đề cao.

Đinh Triệu Lan đập bàn cái bốp, tắm tắc khen tặng: "Quả là diệu kế!"

Kim Ngân hơi mỉm cười nhận lời khen tặng, tiếp tục chuyển sang vấn đề con người: "Về người phục vụ, trong tửu lâu có bao nhiêu bàn ăn và nhã gian thì lấy số lượng đó chia hai, chính là số lượng tiểu nhị. Mỗi tiểu nhị chịu trách nhiệm cho hai bàn hoặc hai gian, phải túc trực chờ lệnh, để khách quan có cảm giác được cung phụng chu đáo. Về phần đầu bếp, Bùi huynh phảichọn người tuyệt đối trung thành, không thể để bí quyết món ăn lộ ra bên ngoài."

Lư Phương nghi hoặc hỏi: "Nhưng nếu là đầu bếp giỏi thì có thể đến ăn rồi tự học làm theo?"

Kim Ngân lắc đầu, thần sắc tràn đầy tự tin: "Lư đảo chủ, đầu bếp giỏi cỡ nào, muốn tự học được thực đơn đặc biệt của tại hạ ít nhất cũng phải mất nửa năm một năm. Khoảng thời gian đóđã đủ để tửu lâu này thu hút hết khách quan rồi! Đợi đến khi có tửu lâu nào đó học được, Bùi công tử cứ đem công thức công bố ra bên ngoài, lấy danh nghĩa "chia sẻ bí quyết" với thiên hạ. Sau đó thực đơn đặc biệt chuyển sang một món mới, lấy đó làm mồi nhử... cứ như vậy, vị thế của Thiên hạ đệ nhất lâu sẽ không bao giờ tụt dốc!"

Này... Có nơi khác học được thì đem công bố công thức rồi đổi sang một món mới lạ hơn? Vậy khác nào triệt hạ luôn đường làm ăn của kẻ khác? Kim Kiền híp mắt tưởng tượng, cuối cùng rút ra kết luận, kế sách này quả thực...CMN thâm độc. Sao bây giờ ta mới biết đứa em gái này có tài kinh doanh nguy hiểm thế nhỉ? Sao từ đầu nó không theo khối Kinh tế luôn mà lại đi học Tâm lý làm gì!!!

Khi chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, Kim Ngân nhân lúc sắt còn nóng, trực tiếp rèn luôn: "Chưa hết, việc giới hạn thực đơn đặc biệt có khả năng sẽ xuất hiện một số người thích gây sự, đòi ăn nhiều hơn. Vậy nên từ chưởng quầy, tiểu nhị, đến đầu bếp đều phải là người có công phu, trong đó ít nhất có ba cao thủ. Ai đến gây sự... lập tức ném ra ngoài."

Nói xong tất cả, Kim Ngân thu lại tư thế giảng đạo, tự rót thêm cho mình một ly trà. Haiz, nói nhiều quá cũng khát nước a!

Trái ngược với vẻ điềm nhiên tự tại của nàng, chúng nhân bên dưới vẫn đang trong hồi tưởng tượng, suy ngẫm lại một vòng tất cả những gì Kim Ngân vừa nói. Đầu tiên dùng kiến trúc xây dựng và tên gọi phô trương để gây ấn tượng, kích thích khách quan lui tới. Sau đó dùng thực đơn đặc biệt để giữ chân khách quan. Kế tiếp lại dùng số lượng lớn người phục vụ làm cho khách quan có cảm giác được cung phụng chu toàn. Cuối cùng dùng người có công phu đảm bảo an toàn cho tửu lâu, cũng là đảm bảo an toàn cho chính quan khách.

Vẫn là Nhan Tra Tán phản ứng đầu tiên. Dung nhan như ngọc hướng về phía Kim Ngân, đôi con ngươi trong suốt chứa đầy sự thán phục: "Kim tiểu huynh kiến thức sâu rộng, Nhan mỗ ngưỡng mộ trong lòng!"

Tưởng Bình cũng bồi thêm một câu: "Kim huynh đệ tư duy phi thường, Tưởng mỗ hôm nay quả thực được mở rộng tầm mắt."

Được hai nhân vật IQ cao đồng thời khen ngợi, Kim Ngân vội vàng ôm quyền cúi đầu: "Không dám, không dám."

Bạch Ngọc Đường vẫn luôn ngồi cạnh Kim Ngân, đôi mắt hoa đào nheo nheo, phe phẩy quạt trắng: "Ngân đệ quả nhiên là thần đồng, tuổi trẻ tài cao!"

Triển Chiêu tuy không nói nhưng ánh mắt ngập tràn ánh sáng. Thê đệ của hắn tuyệt không tầm thường, người làm tỷ phu cũng có chút tự hào hãnh diện.

Những người còn lại cũng tấm tắc khen ngợi, nào là kế sách tuyệt diệu, nào là xứng danh kỳ tài, nào là anh hùng xuất thiếu niên, thiếu điều muốn đem tất cả các mỹ từ trong thiên hạ dán lên người Kim Ngân. Lời hay ý đẹp đã bị mọi người giành hết, Bùi Mộ Văn không biết nói gì, chỉ có thể trịnh trọng chốt lại bằng một câu: "Gặp gỡ Kim đệ là phúc lớn của Bùi mỗ."

Kim Kiền tròn mắt. Ai da, có thể thấy lòng ngưỡng mộ của cục vàng họ Bùi đối với đứa em gái này của ta thoáng chốc đã đạt level max rồi nha! Đầu tiên là "Kim công tử", sau đó thành "Kim huynh đệ", cuối cùng đã trực tiếp biến thành "Kim đệ", nghe thật thân thiết.

"Họ Bùi kia, bớt nói xàm! Ngân đệ giúp ngươi việc lớn như vậy, có lời phải chia cho đệ ấy một phần!" Bạch Ngọc Đường trong lúc hưng phấn tự nhiên quàng vai Kim Ngân, đắc chí ra giá, cứ như đây là công lao của mình.

Kim Ngân liếc nhìn những ngón tay thon dài như ngọc trên vai, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại một chút, nhưng sau đó rất nhanh trở lại bình thường. Mặc kệ đi, người trong giang hồ đều là "phong thái tự tại, cử chỉ phóng khoáng", hơn nữa ta còn đang trong thân nam tử, tạm thời không để tâm tới mấy hành động này...

"Điều này tất nhiên." Bùi Mộ Văn sảng khoái đáp ứng.

Nhưng Mỗ Thử là dân làm ăn, làm gì có chuyện chấp nhận lời nói suông, la quang quác: "Chia bao nhiêu, nói luôn đi!"

Bùi Mộ Văn nhìn Kim Ngân: "Kim đệ muốn..."

Kim Ngân lắc đầu: "Không cần đâu, ta chỉ cần mỗi lần đến đây ăn được miễn..." Lời còn chưa nói hết đã bị một bàn tay vươn ra bịt miệng. Kim Kiền không biết đã chen vào trung tâm tự bao giờ, cười hà hà: "Đây đây... đây là chuyện của tại hạ, để tại hạ, để tại hạ!"

Chậc, nếu hỏi đứa em gái này của ta thích gì nhất trên đời, câu trả lời chính là một là phá án, hai là ăn thịt nướng. Vì thế ta cực kỳ hiểu vì sao nó lại hứng thú với việc cải tạo tửu lâu này như vậy... Hầy, không ngờ tâm lý học còn có thể áp dụng trong kinh doanh! IQ của thần thám quả thật không thể xem thường! Chỉ tiếc IQ này lại bị nó đem ra dùng quá bừa bãi! Một kế sách kinh thiên động địa như vậy hẳn sẽ kéo đến vô vàn lợi nhuận, thế mà nó chỉ định lấy chuyện ăn uống miễn phí làm thù lao? Vẫn may mắn là còn có người tỷ tỷ là ta ở đây... Mấy chuyện thương thảo phần trăm giá cả này là nghề của ta! Để ta lên thì không còn gì hợp hơn!

Bùi Mộ Văn thấy Kim Kiền hiện thân thì toát mồ hôi hột. Bản lĩnh ép giá trả giá của vị này không thể xem thường a... Chúng nhân cười xem trò vui.

Kim Ngân bị Kim Kiền bịt miệng, cố sức lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi ma trảo của Kim Kiền. Chỉ thấy bàn tay Kim Kiền đột nhiên trở nên mạnh mẽ như kìm sắt nhất quyết không buông nàng ra, còn quay sang Bạch Ngọc Đường, hùng hồn: "Ngũ ca, đưa nó đi để muội làm đại sự!"

Một cơn gió lướt qua. Kim Ngân bị Bạch Ngọc Đường xách đi, xa xa còn nghe thấy tiếng Kim Kiền: "Nào nào, bàn xong chuyện này mới có bản kế hoạch chi tiết nha..."

***

Bạch Ngọc Đường xách Kim Ngân bay từ trong tửu lâu một mạch hướng ra đường lớn. Đến lúc dừng lại mới phát hiện trong lúc vội vã mình đã... nắm lấy thắt lưng của người ta xách đi.

Khoan đã, tay... eo... Ồ... Thắt lưng của Ngân đệ... thật nhỏ... Lão Thiên aaaa!!!! Ta đang nghĩ cái quái gì đây???

Vội vã thả Kim Ngân ra, lắp bắp: "Ngân đệ, ta ta ta... Ngươi..."

Khuôn mặt đỏ bừng, hai tai đỏ tía, kể cả bàn tay đang nằm ở eo Kim Ngân cũng có khuynh hướng hồng hồng. Trong thoáng chốc Bạch Thử đã bị hun thành Hồng Thử.

Kim Ngân nhìn mỗ Thử chằm chằm, mặt mỗ Thử càng ngày càng nóng như lửa đỏ, định bụng quay lưng tìm chủ đề gì đó dễ mở lời hơn. Không nghĩ còn chưa kịp quay người, cánh tay đã bị Kim Ngân chụp lấy.

"Bạch Ngũ gia, ta có thể hỏi huynh một chuyện không?"

Hỏi... Hỏi chuyện? Mỗ Thử lắp bắp: "Ch...ch...ch...chuyện gì?" Không phải Ngân đệ đang nghi ngờ ta bị đoạn tụ chứ?

Đối diện với vẻ lúng túng của mỗ Thử, Kim Ngân chỉ điềm nhiên nhìn ai đó một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Mỗi lần ánh mắt nàng quét qua là một lần Bạch Ngọc Đường dựng tóc gáy. Đến lúc Hồng Thử không chịu nổi nữa định bỏ chạy thì Kim Ngân chậm rãi phun ra một câu: "Y phục của huynh mua ở đâu mà tốt vậy?"

Hả? Y phục?

Bạch Ngọc Đường dường như còn chưa tin được, hỏi lại: "Ngươi vừa rồi là ngắm y phục của Ngũ gia?"

Kim Ngân vẻ mặt điềm nhiên đến mức không thể điềm nhiên hơn: "Chứ huynh nghĩ ta ngắm cái gì?"

Sao không nói sớm? Ta còn tưởng, còn tưởng... Mỗ Thử hoàn hồn, đưa tay lau mấy giọt mồ hôi trên trán. Thì ra là y phục! Hầy, nhắc đến y phục... Mỗ Thử đưa mắt nhìn y phục của Kim Ngân, chính là bộ nam trang màu xám mà Kim Kiền hay dùng để cải nam trang. Đôi mắt hoa đào lưu chuyển một chút liền hiểu ra vấn đề. Cũng phải thôi, nam trang trong phủ Hộ Vệ ngoài mấy bộ này thì chỉ còn y phục của Triển Chiêu. Vóc dáng của Kim Ngân tuy cao hơn Kim Kiền một chút, đáng ra nên mặc y phục của Triển Chiêu, nhưng có lẽ Kim Kiền quá thân thiết với đệ đệ nên theo thói quen lấy luôn y phục của mình cho Kim Ngân mặc.

"Ngũ gia hiểu rồi, y phục này không vừa với ngươi có đúng không? Lục muội cũng thật là, sao không lấy y phục của Xú Miêu cho ngươi..."

Kim Ngân lắc đầu: "Không phải! Y phục này cũng được nhưng ta không thích chất liệu này! Ta thích loại giống như của huynh, chất liệu rất tốt!"

Trái ngược với Kim Kiền là người luôn tiết kiệm dè sẻn đến từng xu từng đồng, Kim Ngân là kiểu người cực kỳ thực tế, cũng cực kỳ kỹ tính trong chuyện ăn mặc. Ăn có thể ăn ít nhưng phải chọn món hợp ý mình, mặc có thể kiểu dáng không thời thượng nhưng phải chọn chất liệu thoải mái nhất có thể. Vì thế hiển nhiên không vừa ý với kiểu vải vừa thô vừa cứng đang mặc trên người rồi!

Bạch Ngọc Đường ngẩn người. Từ trước đến nay mười người hắn gặp thì có đến chín người nói y phục của hắn là xa xỉ, một người còn lại tuy không chê bai nhưng dù có giàu hơn hắn cũng chưa chắc sẽ bỏ nhiều tiền vào y phục như vậy. Nay nghe Kim Ngân nói thế đột nhiên có cảm giác gặp được tri kỷ tâm đầu ý hợp, hận không thể gặp nhau sớm hơn, vì thế sảng khoái nói: "Ngân đệ cũng thích? Được! Hôm nay Ngũ gia ta liền tặng ngươi vài bộ y phục xem như quà gặp mặt!"

Kim Ngân vội nói: "Vậy sao được chứ? Huynh chỉ cho ta nơi bán được rồi. Ta sẽ bảo Kim Kiền mua cho ta!"

Bạch Ngọc Đường thầm than trong lòng, hầy, Ngân đệ này là quá ngây thơ hay là quá tin tưởng vào Lục muội đây? Mấy chuyện y phục này, đáng ra khi đệ đệ vừa tới nơi thì Xú miêu kia cùng Lục muội phải nên lo liệu chu toàn rồi. Đằng này... Lại lấy đồ cũ cho người ta mặc??? Thật không chấp nhận được! Nhưng mà nghĩ lại... Hầy, bỏ đi! Xú miêu vốn một con mèo chất phác keo kiệt, ngoại trừ Lục muội ra thì chẳng cho ai cái gì tốt, kể cả bản thân hắn. Còn Lục muội thì thôi khỏi nói, cả ngày chỉ tính đến chuyện thu vào làm gì nghĩ đến chuyện chi ra. Cũng may là hai người đó còn một Ngũ ca kiêm bằng hữu tốt nhất thế gian là Bạch Ngọc Đường hắn, mấy chuyện chăm sóc tiểu đệ đệ này, hôm nay hắn sẽ thay họ làm vậy!

Vì thế Bạch ta hít vào một hơi thật sâu, ra dáng huynh trưởng, nghiêm nghị nhìn Kim Ngân nói: "Có gì mà không được? Ngũ gia ta nói rồi, đệ đệ của Lục muội cũng là đệ đệ của Ngũ gia. Vài bộ y phục thì có sá gì! Nếu ngươi còn từ chối chính là không xem Ngũ gia là bằng hữu a!"

Dứt lời không đợi Kim Ngân phản đối mà trực tiếp kéo nàng đi mua một tá y phục mới toanh.

***

Từ trong cửa hiệu y phục bước ra, Kim Ngân quải một tay nải gồm sáu bộ y phục mới đủ màu sắc sau lưng, Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh càu nhàu: "Ngũ gia đã nói lấy chẵn mười bộ luôn đi, ngươi thật là..."

Kim Ngân thản nhiên đáp lời, "Ngũ gia, ta ở đây không bao lâu, mua nhiều làm gì cho phí tiền?" Lại thấy lời nói ra có vẻ vô tâm vô phế quá, liền bổ sung: "Nếu mặc hết đống y phục này mà vẫn chưa tìm được hành lý, ta lại đến nhờ Ngũ gia dắt đi lựa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net