Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời từ tác giả: Thứ tư có vẻ như là ngày hoàn hảo để đăng tải thêm một chương khác! (Thật đấy, tôi hết lời để nói ở đây ngoài câu cảm ơn đến những người đã theo dõi/ yêu thích/ bình luận :) )

Ghế công viên không hẳn khó chịu như cô thường tưởng - thật ra cô tìm thấy nó khá dễ chịu khi ngồi đây chờ đợi Ruby đến. Trông như thời tiết đã chuyển sang ấm hơn một chút chỉ trong ngày, điều mà trở thành lợi thế cho cô lúc đi bộ bên ngoài.

Cô đến sớm, nhưng không quá sớm, hôm nay. Sự hứng khởi được gặp Ruby bằng cách nào đó đã bị thay thế bởi tâm trạng lo lắng đang hình thành trước ý nghĩ gặp mặt chị của cô gái và bạn gái của chị ta

Tuy thế...những cô gái đó cùng tuổi với cô, nên cô thực sự không cần phải lo lắng về điều gì hết. Họ ngang hàng cô, mặc cho họ không đi học cùng trường hay được nuôi nấng trong cùng cấu trúc tầng lớp xã hội, cả ba người nên chia sẻ chung một vài sở thích.

Ít nhất, đó là điều mà cô đang cố thuyết phục bản thân mình trong lúc này.

Thật khó cho cô tránh xa những nghi ngờ của mình - sự không chắc chắn ăn sâu nhiều năm vào trong người từ việc giao tiếp tầng lớp xã hội 'ưu tú'...

Nếu như họ không thích cô thì sao? Họ sẽ nói gì với Ruby?

Liệu Ruby sẽ ngừng đi chơi với cô?

Ý nghĩ như một đám mây bão tố treo trên đầu cô.

Cảm giác này chỉ là quá mới đối với cô - viễn cảnh về việc có một người bạn. Cô không muốn nó kết thúc quá sớm.

Cô chưa bao giờ có ai để tâm sự cùng...một người mà không muốn thứ nào đó của cô, người mà không nói xấu sau lưng mình.

Ai đó không yêu cầu cô phải trở thành người thừa kế hoàn hảo mà mọi người luôn tìm kiếm.

Khi bên cạnh Ruby không hề có áp lực để trở thành một ai khác. Cô không cần phải dùng đến những từ hoa mỹ hay vốn từ vựng tốt nhất. Cô không cần khoác lác về gia đình mình giàu có đến nhường nào. Cô không cần phải ăn diện. Cô không cần phải cư xử một cách hoàn hảo.

Cô chẳng cần phải hoàn hảo, chút nào cả - và cho dù vậy đi nữa Ruby vẫn thích dành thời gian với cô.

Và rồi đó là cách mà Ruby luôn chào cô - với một nụ cười to lớn đầy vui vẻ -

''Weiss!''

Cô lập tức mỉm cười khi nghe giọng nói quen thuộc gọi đến mình. Đứng dậy, cô đi một đoạn ngắn trên vỉa hè để gặp cô gái giữa đường - phát hiện rằng hôm nay Zwei không đi cùng cô gái tóc nâu.

''Dạo này cậu thế nào rồi, Weiss?''

Và đó là cách Ruby sử dụng tên cô nhiều nhất có thể...cứ như thậm chí tên cô rất hài hước để nói ra.

''Bây giờ đã tốt hơn nhờ cậu ở đây,'' cô trả lời hơi quá thật lòng, kết quả là khiến hai đôi má mình đỏ bừng lên.

Ruby chỉ đơn giản nín cười, thấy nhột nhạt bởi lời thú nhận nhưng không gây thêm sự chú ý về nó hơn thế. 

''Cậu sẵn sàng đi chưa?''

Với một cái gật đầu, họ đã lên đường đi - đi về hướng ngược lại cô gái vừa mới đi đến.

''Trước khi chúng ta đến nơi, tớ nên cho cậu biết là Yang có một chút...kỳ quặc...''

''Kỳ quặc?''

Cách mà Ruby nói từ đó làm cho các dây thần kinh bên trong lồng ngực cô nóng ran lên. Làm sao mà cô có thể hòa thuận với một người 'kỳ quặc?'

''Không phải kỳ quặc theo hướng xấu! Chỉ là...cậu biết làm sao hầu hết người ta có những màng lọc, nên họ chỉ nói một số điều với một số người cụ thể?''

''Ừm...''

''Ừ, thì Yang không hề có một trong những thứ đó!'' Ruby nói, bật cười khi nhận ra biểu hiện hoàn toàn mơ hồ trên mặt Weiss. ''Chị ấy sẽ đối xử như cậu là bạn thân mãi mãi - có nghĩa là cậu sẽ nghe điều gì đó...có lẽ cậu không muốn nghe -thường xuyên làm Blake bận tâm.''

''Oh...''

Giờ cô đã hiểu, có lẽ vậy. Nó nghe giống như Yang sẽ là...một người rất...thú vị để dành thời gian cùng.

''Đi cùng điều đó, chị ấy sẽ chọc ghẹo cậu giống bạn thân, tuy nhiên chị ấy chỉ đang chơi đùa thôi vì thế đừng nhìn nhận nhầm rằng chị ấy chơi xấu với cậu. ''

''Tớ...nghĩ mình có thể xử lí được chuyện đó,'' cô trả lời, tự hỏi bản thân mình, trong thực tế, xử lí chuyện đó được không. Tất cả những lời châm chọc cô đã từng phải chịu đều được thực hiện phía sau lưng, chứ không phải trước mặt.

''Nhưng chị ấy cũng trông đợi cậu đùa cợt lại, nếu cậu muốn. Chị ấy không phải kiểu người xem bản thân mình quá nghiêm túc.''

Câu từ giống như đang phủ nhận - loại bỏ Ruby khỏi trách nhiệm cho việc người chị của cô ấy sẽ nói gì.

''Cảm ơn vì lời cảnh báo,'' cô nói, cho Ruby thứ mình mong là một nụ cười an tâm. Cô gái tóc nâu trông hơi lo lắng lúc này - và nếu như chị của cô ấy đúng như miêu tả, Weiss có thể rõ ràng thấy lí do tại sao. Nhưng nếu có người chị tương tự như Ruby, việc đó sẽ rất đáng gặp cô ta ít nhất một lần.

''Chúng ta đến rồi!''

Tòa nhà chung cư làm bằng gạch đang đứng trước họ chả có gì đặc biệt. Đứng xung quanh 10 tòa cao tầng, ở đó có một cửa sảnh ngay phía trước họ.

Nó có lẽ trông không đặc biệt, nhưng cô nhất định phải ghi nhớ địa điểm, để đề phòng thôi.

Cô theo Ruby đi qua cửa trước và vào khu vực tiếp tân nhỏ, với thùng thư chất đống trên tường ở  bên trái của họ trong khi hai cánh cửa bạc thang máy đứng bên phải. Khi Ruby ấn nút 'lên' trên tường, một trong hai cánh cửa ngay lập tức mở ra chấp nhận họ.

Nỗi lo lắng tăng dần lên trong khi cô bước vào thang máy phía sau Ruby, xem cô gái ấn nút lên tầng năm.

''Cậu hồi hộp không?''

Lời hồi đáp lập tức của cô dùng để nhạo báng trước câu hỏi - một cơ chế tự vệ ngăn chặn bộc lộ điểm yếu trước người lạ. Chỉ khi Ruby nghiêng đầu sang một bên trong bối rối cô mới nhận ra rằng điều đó không cần thiết để bỏ qua sự quan tâm của cô gái theo cách đó.

''Chỉ một chút...'' cô đáp trả nhẹ nhàng, nhìn khỏi đôi mắt màu bạc thể hiện sự quan tâm nhiều hơn mức cô có thể chấp nhận.

''Đừng lo - họ là những người tốt,'' Ruby cam đoan, ngay lúc thang máy đi đến tầng chỉ định và thả họ ra hành lang.

Lời cam đoan làm cô cảm thấy đỡ hơn, theo sau Ruby khi mà cô gái tóc nâu mảnh khảnh dẫn đường đến một trong những căn hộ ở phía cuối hành lang, đánh dấu bởi số '517' trên cửa. Lấy ra chùm chìa khóa của cô ấy, Ruby mở khóa cánh cửa và đẩy nó mở ra, bước vào trong trước tiên và ra hiệu cho Weiss đi theo.

Điều đầu tiên cô nhận ra là bên trong căn hộ nhỏ nhen và chật hẹp - những suy nghĩ thượng đẳng đấy phản ánh trong cô sự hiềm khích có mức độ với sự lớn lên của chính cô. Có một 'phòng khách' nho nhỏ với ghế sofa và tivi đặt bên trong góc phải, trong khi bàn ăn dành cho bốn người đặt trực tiếp ngay phía trước họ. Hình như chỉ có hai cửa ra vào - một ở bên trái và một ở phía trước.

''Yang!''

Cô nhảy lên lúc Ruby gọi chị gái của cô ấy - việc cô khám xét cẩn thận ngôi nhà của cô gái bị tiếng ồn lớn làm bất ngờ.

Một người cao ráo tóc vàng xuất hiện qua cánh cửa trước mặt họ ngay tức thì, chiếc khăn lau dĩa còn đang xoay quanh trong tay cô ta. Nhìn Weiss một cái, cô ta bắt đầu cười.

''Thánh thần ơi - đó là Weiss Schnee!''

Cô chớp mắt, không chắc tại sao mình lại làm một người lạ hứng khởi trong khi Yang tiếp tục cười - một âm thanh vui mừng rất giống với Ruby. 

''Tớ cứ tưởng là người nào đó lừa Ruby tin rẳng cô ấy là Weiss Shnee,'' cô ta giải thích, vội vàng bước tới trước giang tay ra bao lấy cô trong một cái ôm ngột ngạt, chẳng dễ chịu gì. ''Thật mừng khi thấy cậu không thao túng em gái bé bỏng của tớ!''

''Tôi...Tôi sẽ không bao giờ...'' cô bắt đầu nói khi bước một bước ra xa cô gái , kìm hãm lại sự thúc giục chùi vai mình nơi khăn ướt vừa chạm vào.

Cô gái tóc vàng cười thầm trước câu nói lắp,  đưa một tay chải qua mái tóc vàng óng của mình trong lúc nở một nụ cười rạng rỡ. Cô cảm thấy đôi má mình nóng lên khi bắt gặp cái nhìn đăm đăm từ đôi mắt màu tím nhạt của cô ta.

Mắt của Yang thật đáng kinh ngạc - gần nổi bật giống Ruby, mặc dù không hẳn thế. Cô ta có vóc dáng cơ bắp gợi ý rằng cô ấy dành nhiều thời gian ở phòng tập thể thao, và gần như bằng chiều cao với em gái mình.

Cách cư xử của cô gái tóc vàng trông rất vô tư và thân thiện,nhưng cô có thể cảm nhận được sự bảo bộc liên quan đến điều mà Ruby đã nhắc đến về việc họ hòa thuận 'rấấất tốt.'

Trong lần đầu tiên, cô biết ơn rằng cô thực sự là Weiss Schnee - không chắc Yang sẽ làm gì nếu cô không phải.

''Blake đâu rồi?'' Ruby hỏi, đang ở cạnh cô suốt nãy giờ nhưng không làm gián đoạn buổi gặp mặt đầu tiên của họ.

''Oh cô ấy đang viết văn - để chị đi kêu. ''

Tưởng Yang sẽ đi vào trong căn phòng khác, cô lén liếc nhìn Ruby.

''BLAKE! WEISS SCHNEE Ở ĐÂY!''

Tiếng la hét ấy có lẽ đã làm cô té ngã nếu cô không nhảy dựng lên và túm lấy tay Ruby trong kinh ngạc. Ngay lập tức xấu hổ, cô buông tay cô gái tóc nâu và lẩm bẩm một câu 'xin lỗi' nhẹ nhàng trong lúc cố đứng vững lại.

''Phải giờ cô ấy điếc vì bị cậu thét vào tai?''

Tiếng nói phát ra từ căn phòng bên trái căn hộ, lôi kéo ánh nhìn của cô tới giọng nói dịu dàng và điềm tĩnh. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài đang bước đến chỗ cô, tháo cặp mắt kính đọc sách mình đang đeo và đặt lên trên đầu để sử dụng lại sau. Dáng người của cô ấy nhỏ nhắn hơn Yang, mặc dù tầm vóc cao hơn Weiss. Đôi mắt của cô ta màu hổ phách - thông minh và ân cần.

Zwei bật ra khỏi căn phòng phía sau, theo sau cô ta trước khi vội vã chạy sang Weiss với cái đuôi vui mừng ngoe nguẩy của nó.

''Oh Zwei đây rồi! Nó ở trong đó với cậu nãy giờ à?'' Yang hỏi.

''Nó thích ngủ dưới chân tớ khi tớ ngồi viết,'' cô ta điềm tĩnh trả lời.

''Buồn cười, cho ai đó không hề thích chó cậu lại dành nhiều thời gian với một con!'' cô gái tóc vàng trêu chọc.

Khi cô ta chọn chỗ đứng ngay bên cạnh Yang, Weiss nhận ra ấn tượng ban đầu về cả hai không thể nào khác biệt hơn. Nhưng có một nguồn năng lượng chạy giữa hai người mà đánh lừa cảm xúc thật của họ dành cho nhau, một mối liên kết vượt qua cả những khác biệt ban đầu.

''Tôi là Blake,'' cô gái với mái tóc đen tự giới thiệu, bình tĩnh đưa một tay ra trước Weiss trong cách cư xử trái ngược với việc Yang vừa làm. '' Và tôi, cũng, mừng vì cô thật sự là Weiss Schnee.''

Nụ cười của Blake khiến cô yên tâm, cô ta sở hữu một aura dịu nhẹ thứ mà đem lại kì tích cho tinh thần của cô. Thật dễ dàng để thấy rằng Blake cung cấp điểm tựa mà Yang cần.

''Các cậuuuuu! Thôi nào, tớ không ngốc vậy đâu!''

Hai cô gái cười trước lời than vãn của Ruby, rõ ràng là cố tình chọc cô gái trẻ tuổi.

''Weiss, nói cho bọn này sự thật - có phải em ấy biết cậu là ai ngay lúc đầu không?'' Yang hỏi, nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch lấp lánh.

''Tôi...thì...không, cô ấy không biết,'' cô trả lời, mỉm cười gượng khi hai cô gái bật cười thêm.

Quay qua Ruby, cô được ban phước với cơ hội để thấy Ruby bĩu môi trong phút chốc, trước khi tan thành nụ cười mà cô rất thích thấy.

''Như tớ nói, cậu không hề mặc bộ đồ vàng nào cả - làm sao tớ biết chứ?''

Cả bốn người họ cười trước câu đó.

''Khoan đã, nhưng làm sao các cậu thậm chí biết cô ấy trông thế nào?'' Ruby đột nhiên hỏi.

''Thì...'' Yang trả lời, tự nhiên trông hổ thẹn với chính mình. ''Bọn này có lẽ đã...tìm cô ấy trên mạng tối qua....''

''Các cậuuu, nghiêm túc chứ?''

''Gì chứ? Nó là điều tốt để thực hiện một ít điều tra khi ai đó tự nhận mình là người giàu nhất thế giới!''

''Giàu thứ ba. Cha và mẹ giàu hơn tôi,'' cô trả lời, mỉm cười khi nỗ lực tỏ ra hài hước thành công khiến cả ba cười.

Cô không màng tốn công sức. Dẫu cho cùng, không phải cô đã làm điều tương tự với Ruby? Mặc dù bên cô có chút... chu đáo hơn... hơn là chỉ đi tìm một bức ảnh.

''Này, sao chúng ta không ra ngoài tản bộ nhỉ? Chúng ta có lẽ không có nhiều thời gian thưởng thức cảnh ngoài kia trước khi thời tiết trở nên quá lạnh,'' Blake đề nghị, nhanh chóng nhận những cái gật đầu đồng ý từ phía hai chị em, và tới lượt Weiss.

Một vài phút sau, họ trở lại trên vỉa hè trong áo khoác của họ. Hướng đi của sự kiện thật sự giúp Weiss một việc - cho phép cô đi-cạnh-bên Ruby trong khi Blake và Yang đi trước họ. Zwei dẫn đường còn Yang theo sau.

Chuyến đi dạo đem lại một bầu không khí thoải mái - xóa đi cái chuyện đáng lẽ đã trở thành một cuộc chất vấn hỏi đáp đầy áp lực trên bàn ăn tối.

Cho dù họ không bắt ép bất cứ thông tin gì từ cô - dường như khá vui lòng để cô hỏi trước.

''Vậy...Blake, cậu là nhà văn?'' cô hỏi, nhớ lại lời đề cập của Yang rằng cô ta đang viết khi họ bước vào căn hộ.

Cô ta hơi quay đầu lại cho cô một nụ cười nhỏ.

''Tôi làm việc cho báo chí - hiện tại chủ yếu là edit...''

''Nhưng thực ra cô ấy rất muốn trở thành nhà văn!'' Yang chen vào, cho bạn gái mình một nụ cười tự hào, rạng rỡ. ''Và cô ấy sẽ thành nhà văn giỏi nhất chưa bao giờ có.''

Weiss thấy lời khen gợi vô tư đó làm cho đôi má của Blake đỏ lên,  người mà quay mặt đi khỏi bạn gái của mình trong giây lát.

''Cậu có viết truyện nào của riêng mình không?'' cô hỏi, cảm thấy sự tò mò tăng lên.

''Một ít...Tôi chỉ cần đúng truyện, tôi nghĩ vậy,'' cô ta đáp, câu hỏi có vẻ đưa cô ấy ra khỏi sự xấu hổ tạm thời của bản thân.

''Cậu nên viết về chúng mình!'' Yang đề nghị, nhận ngay cái đảo mắt từ đồng đội của mình.

''Yang, tớ đã nói với cậu rồi - Tớ không viết văn người lớn.''

Cô gái tóc vàng cười ha hả và hoàn toàn quay lại để cười nhếch mép với cô ta.

''Bởi vì đó là những gì sẽ có.''

Cái nháy mắt ở phút cuối làm đôi má cô bốc hỏa, hàm dưới rơi xuống trước sự táo bạo để nói lớn những từ đó với một người mà cô ta chỉ vừa mới gặp. Hoặc để nói lớn những từ đó thôi. Mặc dù cô đã được cảnh báo đàng hoàng...không có cách nào cô chuẩn bị bản thân mình cho điều đó.

''T-Thế cậu làm gì, Yang?'' cô tìm thấy dũng khí để hỏi.

''Tớ bán xe hơi!''

''Xe hơi?''

Trong tâm trí cô ngay lập tức liên tưởng đến hình ảnh của đám tiếp thị xe hơi, mồm lưỡi dẻo như kẹo kéo và nói chuyện như bắn liên thanh chỉ để bán được hàng.

''Phải, xe hơi. Nhưng đừng lo - tớ không dùng lời ngọt nào trong sân mua bán của mình.''

''Oh! Yang, chị nên cho cậu ấy xem cách chị bán một chiếc xe!'' Ruby thích thú nói, nhảy lên xuống với câu nói của mình.

Cô gái tóc vàng cười trước khi dừng lại trên vỉa hè và quay nhìn mặt Weiss. bước tới gần cho đến khi chính thức ở bên trong không gian riêng của cô. Mang theo một biểu hiện nghiêm túc ngay tức khắc, một nụ cười chói lóa từ từ xuất hiện trên mặt Yang.

''Weiss, thật là một hân hạnh được gặp cô,'' cô gái tóc vàng nói, đưa cả hai tay nắm lấy tay cô nồng ấm.

Cô cảm thấy miệng mình khô hẳn - khí chất của cô gái này thay đổi từ ngớ ngẩn và thiếu trưởng thành chuyển thành quyến rũ và cuốn hút.

''Bây giờ, tôi biết là cô không cần chiếc xe này...nhưng tôi đã chạy những con số và cô chắc chắn có thể chi trả được cho nó. Với lại...'' cô gái tóc vàng bước thêm một bước lại gần hơn với cô, cơ thể của họ gần như chạm nhau - Khuôn mặt khêu gợi của Yang gần mặt cô khi cô ta tiến sát để thì thầm, ''Tôi nghĩ cô sẽ trông rất tuyệt khi lái nó.''

Và chỉ như thế, cô gái tóc vàng dập tắt bùa mê, trở về trạng thái bình thường như là cười và lui về.

''Vậy, cậu nghĩ sao? Muốn mua một chiếc xe không?'' cô gái đùa.

Cô chớp mắt, lắc đầu nhẹ để xua tan bùa mê trước khi hắng giọng.

''Ừ-ừ, điều đó cũng được.''

Nghe Ruby cười, cô quay về hướng cô gái với đôi mắt mở to, chỉ thấy Ruby nhún vai.

''Chị ấy giỏi thật mà.''

''Đơn giản là, cô ấy tán tỉnh suốt cả ngày,'' Blake thêm vào, thân mật đưa một tay xuống vai cô gái tóc vàng trước khi đặt nó thoải mái vào trong tay của Yang. ''Và vẫn tìm thấy năng lượng để tán tỉnh tôi khi về đến nhà.''

''Làm ơn...công việc không hẳn là tán tỉnh - chỉ là nói chuyện thôi!'' cô gái tóc vàng đáp trả lại.

Một sự yên lặng ngắn ngủi bao quanh họ, không khó chịu trong khi họ tiếp tục đi dạo trên đường bộ - hiện thời tiếp cận khu vực bận rộn của Vale với nhiều cửa hàng và nhà hàng thay vì những ngôi nhà nhỏ và tòa nhà chung cư.

''Thế, Weiss - tớ đoán cậu không đi làm, phải không?'' Yang hỏi, âm điệu không hề mang tính phán xét, chỉ dựa vào thực tế.

''Không, hiện thời thì không có...''

''Tốt, tôi nghĩ việc lên kế hoạch cho đám cưới của cô là đủ việc lúc này rồi,'' Blake tử tế thêm vào, một lần nữa xoay lại cười với cô. ''Việc đó tiến triển sao rồi?''

''Oh - uh, nó ổn - chỉ là nhiều công việc, như cô nói,'' cô gấp rút trả lời, rối trí vì đang cố tìm một chủ đề khác cho cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt trước khi - 

''Cậu đã đính hôn sao?''

Blake và Yang cười trước cú sốc của Ruby, nhưng Weiss thì cảm thấy trái tim mình như nặng trĩu xuống.

Cô thật sự không muốn...cô không muốn Ruby biết quá sớm...

''Ruby, bộ em không để ý thứ lấp lánh to lớn trên ngón tay cô ấy?'' Yang hỏi, thể hiện động tác ngược lại trên tay trái của mình.

Cô lập tức che chiếc nhẫn đi với bàn tay kia, xoay nó xung quanh để viên cương nằm trong lòng bàn tay - để trông như chẳng có gì ngoài một chiếc nhẫn vàng ở phía trên.

Cô ghét thứ đó. Nó quá lớn, quá hào nhoáng...nó đại diện cho thứ mà cô không thích về chính gia đình mình. Nó lạnh lẽo, không liên quan...rõ ràng là thứ được chọn mà không qua ý kiến của cô.

Cô đã cố không đeo nó - dấy lên cuộc tranh luận rằng một chiếc nhẫn đắt tiền như vậy chỉ biến cô thành mục tiêu của bọn cướp - nhưng mẹ cô không nghe một lời nào. Việc gì đó về làm sao ' giới truyền thông sẽ có một ngày bận rộn...'

Mạo hiểm nhìn sang bên cạnh, cô muốn...không, cần...thấy phản ứng Ruby với tin mới này. Nhưng cô gái tóc nâu cố nhìn thẳng xuống dưới mặt đất, đôi mày nhíu lại khi cô ta cắn môi dưới chìm sâu trong suy nghĩ.

Cảnh tượng như đâm một con dao vào tim cô, nhưng cô không tài nào hiểu tại sao nó lại làm cô gái kia giận dỗi. Cuối cùng cô cũng phải nói cho Ruby biết - dù sao, không phải như nó là một bí mật lớn hay gì. Gần như cả thành phố biết, điều mà rõ ràng nằm trong tầm hiểu biết của Blake.

''Oh wow - nói về vụ đính hôn của cậu.''

Nhìn theo hướng Blake chỉ, cô tìm thấy thứ mà cả ba người bạn mới của cô đang nhìn.

Và cô cầu xin để cho mặt đất mở ra và nuốt chửng mình - cho một cái hố đen xuất hiện ngay trước mặt để cô có thể bước vào trong - cho bất cứ thứ gì nhưng đừng ở đây lúc này.

Một vài giây trôi qua và cô không hề được cung cấp lối thoát khỏi sự mất mặt của bản thân, cô bắt đầu thở dài.

Treo cao bên trên đường phố thẳng ngay trước họ, thắp sáng bởi một dãy đèn sáng ở đầu và cuối, là toàn bộ bảng quảng cáo hiển thị hình ảnh về vị hôn phu của cô - Cardin Winchester.

''Woah - anh ta là người mẫu đồ lót à? Đúng là một tên đô con,'' Yang bình luận sau khi cho ra một tiếng huýt sáo nhẹ.

''Xin lỗi?''

''Tên đô connn...dơ bẩn!'' cô gái tóc vàng cố nói xàm trước khi bật cười bởi sự thất bại của mình. ''Thôi nào, Blake - cậu phải thừa nhận anh ta hấp dẫn! Tóc ngắn, cằm góc cạnh, nụ cười quyến rũ...''

''Nhìn tớ,'' Blake ra lệnh, đưa tay ra xoay mặt Yang về phía mình. ''Giờ cười.''

Khi Yang mỉm cười, Blake cũng làm tương tự.

''Như tớ nghĩ, không gì so sánh được với cậu.''

Cả hai cô gái chia sẻ giây phút riêng tư của họ trong khi Weiss tiếp tục nhìn tấm bảng quảng cáo - rủa sả đứa con trai trên đó vì phá hỏng thứ đáng lẽ là một đêm tuyệt vời.

''Anh ta như thế nào, Weiss? Có trông quyến rũ như dáng vẻ bên ngoài không?''

Cô do dự trước câu hỏi của Yang, không chắc mình thành thật thế nào ở tình huống này.

''Thì, uh...anh ta có một chút...bắt đầu làm quen...''

''Anh ta trông tầm thường.''

Cô mở to mắt nhìn Ruby - hoàn toàn sững sờ bởi lời bình luận trái tính cách của cô gái - trong lúc Yang bật cười.

''Anh ta đúng là trông tầm thường, Ruby! Nói hay lắm. Vậy cái nào Weiss? Một người đàn ông lí tưởng hay một người tầm thường?''

Lúc này Yang liền chú tâm vào cô - đợi câu trả lời. Cô có thể thấy từ 'tầm thường'xoay quanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net