Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời từ tác giả: Cảm ơn đến những người đã để bình luận - đặc biệt là những người tiếp tục bình luận từng chương! Tôi sẽ không kể tên, nhưng bạn biết bạn là ai rồi đó! Tôi rất muốn được nói chuyện về cốt truyện và những phần mà các bạn thích nhất :)

Cô đã rất hứng khởi về việc sắp xếp cuộc gặp mặt của cô ấy với Ruby vào ngày mai đến mức cô không thể ngủ ngay được. Thay vào đó cô chỉ nằm trên giường, lăn lộn và xoay quanh trong khi suy nghĩ bị chiếm bởi Ruby, Zwei, và buổi đi dạo sắp tới cùng nhau của họ.

Nó không phải là một việc hệ trọng, cô cố nói với chính mình. Nó chỉ là buổi đi dạo ngắn - không có gì đáng trông đợi ngoài vài cuộc nói chuyện.

Nhưng trái tim cô không ngừng hồi hộp - và tâm trí cô từ chối ngừng suy nghĩ miên man.

Sau khi dành quá nhiều thời gian cho nỗ lực vô ích của mình, cô từ bỏ việc cố gắng ngủ - chọn dọn dẹp phòng, thay vào đó. Tuy nhiên từ khi phòng của cô đã được giữ ngăn nắp sẵn, công việc chỉ chiếm thời gian của cô hơn vài phút.

Trong nỗ lực tiếp tục làm mệt mỏi tâm trí , cô đi ngồi ở bàn mình - bật máy tính lên để đọc qua email và duyệt qua những tin tức gần đây. Email của cô không chứa gì thú vị cả, như thường lệ chứa đầy hơn là ít thư xác nhận đơn mua hàng cho quần áo mà gần đây cô chi tiêu và một vài sự kiện nhắc nhở từ mẹ cô và Jezebel.

Xong với những email, cô duyệt qua tin tức thế giới trong một lúc ngắn, nhưng nhanh chóng tìm ra các bài báo quá bi quan so với khẩu vị của mình. 

Đó là chính ngay lúc khi, đối với sự phán xét tốt hơn của mình, cô gõ những từ 'Ruby Rose' vào chương trình tìm kiếm.

Cô chỉ muốn thấy chủ đề nào sẽ hiện lên, cô tự nói với chính mình - không gì hơn là tìm kiếm nhanh để đảm bảo rằng cô gái tóc nâu không bị truy nã cho bất cứ tội gì nổi bật hay gì khác. Nó là ý tưởng thông minh đề phòng, suy cho cùng...đặc biệt cho ai đó ở vị trí của cô. Có rất nhiều người rất muốn có cơ hội để lừa đảo Schnee một số tiền lớn.

Hơn cả sự ngạc nhiên của cô, công cụ tìm kiếm đã cho ra vài trang có kết quả hợp lệ.

Và rõ ràng, cô gái là ngôi sao chạy bộ nào đó tại trường đại học Vale.

Cô sớm tìm thấy bản thân mình lạc mất trong việc đọc những kết quả của vài cuộc gặp mặt chạy bộ gần đây trước khi nhanh chóng chuyển sang đọc các bài báo nhắc đến cô gái. Tốt hơn nữa, cô tìm thấy nhiều bức ảnh về cô gái đi cả đường về trường trung học. Có nhiều bức ảnh chụp Ruby chạy, khuôn hình đứng yên đóng băng cô gái ở tư thế gần như hoàn hảo nhất - mái tóc nâu ngắn tung bay hoang dại trong khi hai chân cô duỗi ra trong nỗ lực đến mức khó tin. Ở đó cũng có vài bức ảnh nhóm và vài đoạn video.

Cô càng đọc nhiều kết quả và xem nhiều video, thì cô càng nhận ra mình chẳng biết gì về chạy bộ là một môn thể thao.

Cho nên, sau đó cô dành ra gần một tiếng học tất cả mọi thứ mà cô tìm được về chạy bộ  - tập trung sự chú ý của mình về ba sự kiện mà Ruby đã chạy.

Tất cả những kiến thức mới tìm được đó đáng lẽ đã đủ cho cô, nhưng bằng cách nào đó cô kết thúc ở trang của Ruby trên trang sách Vale...

Đó nên là một dấu hiệu để ngưng cuộc tìm kiếm khi cô không thể nhớ mật khẩu của mình trên trang web, tuy nhiên cô lại vội vàng thiết lập lại nó để mở lên trang của Ruby.

Tiếc thay, hầu hết những thông tin đều chặn xem những người không phải chính thức là 'bạn' với cô gái tóc nâu, nhưng cô đã có thể thấy ảnh đại diện...bức ảnh vẫn in hẳn vào những ý nghĩ của cô đến sáng hôm sau.

Đó là bởi vì một cô gái tóc vàng quyến rũ, cưỡng ép hôn lên má Ruby trong khi cô gái tóc nâu cố gắng tìm đường thoát - cả hai người họ đều có nụ cười trên mặt.

Thậm chí ngay lúc này suy nghĩ về nó, cô có thể cảm thấy chút ghen tị ăn sâu vào bên trong mình.

Trong khoảng thời gian ngắn họ nói chuyện, Ruby chưa hề đề cập đến việc nào về gặp gỡ ai khác...nhưng điều đó hoàn toàn có lí rằng cô gái đã bị chiếm. Điều đó hoàn toàn là không thể cho một người thật dễ thương, nhẹ dạ, và xinh đẹp lại có thể không có một người quan trọng. Cô càng nghĩ nhiều về nó, cô càng nhận ra rằng mình đáng lẽ nên biết việc này ngay lúc bắt đầu - vậy thì tại sao nó lại cảm giác như một bất ngờ? 

Vậy giả sử Ruby đang gặp ai đó, họ vẫn có thể làm bạn - dù sao đó cũng là điều mà cô mong đợi. Những cảm xúc dư thừa dành cho cô gái tóc nâu là chỉ bởi vì sự thiếu kinh nghiệm của cô về kết bạn. Trước đây cô chỉ giao thiệp với các đứa trẻ của người quen cha mẹ cô - bạn bè giàu có nam và nữ người mà đến với...sự mong đợi của riêng họ. Ý tưởng tự mình kết bạn, mà không có cha mẹ cô đưa ra giới thiệu, là lí do duy nhất tại sao mối quan hệ mới hình thành này lại có cảm giác như cực kì quan trọng với cô sớm như vậy.

Đó cũng là lí do vì sao cô rất mong chờ đến trưa nay - nhiều đến mức sự khởi đầu của cả ngày dường như cũng bị kéo theo.

Nhưng hôm nay, không gì có thể làm hỏng niềm vui của cô. Thậm chí cả ngay sự chỉ trích của mẹ cô về bộ đồ là ' thứ mà người bình thường sẽ mặc ' cũng không tài nào khiến cô xuống tâm trạng được.

Giờ hẹn càng tới gần, sự phấn khích của cô càng bị thay thế bởi lo lắng nhiều hơn. Cô đã quá lo lắng về việc không đến muộn đến mức cô đảm bảo phải gọi một trong những tài xế của họ gần trước một tiếng và lệnh cho anh ta không được rời khỏi căn nhà. Không đời nào cô sẽ liều lĩnh mắc một sai lầm nhỏ nhặt cho một việc ngớ ngẩn như là đến muộn.

Với gần một tiếng để đi, cô chậm rãi bước vòng quanh ngôi nhà - qua phòng ăn, nhà bếp, thư viện, phòng chờ, phòng âm nhạc, phòng khách, phòng học, phòng tiệc, phòng bida...

Khi cuối cùng cô cũng bị mẹ mình quở trách vì đi lại mà không có mục đích, cô quyết định ngồi đợi trên ghế trường kỷ trong tiền sảnh lớn cho đến lúc thích hợp để đi. Triệu tập người tài xế mà cô bắt phải đợi , cô hướng dẫn anh ta đưa mình trở lại công viên.

Và mặc cho những nỗ lực tốt nhất để không đến quá sớm, dự đoán hình như lại đi trước cô một bước. Điều mà đưa cô đến giây phút này...một lần nữa lại ngồi trên băng ghế kim loại không thoải mái trong khi chờ đợi Ruby đến.

Đan tay của mình vào nhau một cách cẩn thận, trước khi tháo chúng ra và bắt đầu lại, cô dành thời gian để biết ơn thời tiết vì đã không trở xấu đi trong vài ngày tới.

Bên ngoài khá lạnh, nhưng không khí vẫn chưa tiếp nhận sự buốt giá khó chịu tiêu biểu cho  mùa đông của Vale - làm cho nó vẫn đủ ấm để đi ra ngoài mà không cần găng tay hay khăn choàng. Và, dẫu cho hầu hết những cây cao trong công viên đã rụng lá, vẫn còn lá của các bông hoa nở muộn chỉ mới bắt đầu rơi. Đây là một trong những ngày hiếm mà khi cả mùa đông và mùa hạ có mặt trong cùng thời gian.

''Weiss!''

Tiếng gọi khiến mắt cô đưa lên bắt gặp ngay hướng Ruby đang tiếp cận mình - cô gái tóc nâu cười lớn và vẫy tay thân thiện. Một nụ cười lén lút biểu hiện trên gương mặt cô khi cô gái đi đến chỗ mình - mặc dù Zwei đã tới cô trước cả cô gái.

''Xin chào,'' cô nói, cúi xuống chào Zwei với vài cái gãi tai trước khi chuyển toàn tâm sự chú ý của mình trở lại Ruby.

 Như mẹ cô sẽ bất đồng ý kiến, cô gái tóc nâu làm cho các đồ mặc 'bình thường' trông rất đẹp - cái quần jean mặc hơi quá lố và áo mũ có khóa kéo (chỉ được một nửa) hợp với tính cách dễ dãi của cô gái cho đến đôi giày T. đỏ trên chân cô ấy đã từng được dùng rất linh hoạt, nhưng bây giờ đã nhạt màu từ việc sử dụng.

Thực ra cô có một chút ghen tị với Ruby ở mọi khía cạnh - từ quần áo đến tính cách của cô gái. Cô ấy hình như biết mình là ai và ổn với việc đó, hơn cả những gì Weiss có thể nói về chính bản thân mình.

"Này Weiss!" Ruby chào cô một lần nữa khi đến điểm dừng cuối cùng gần cái ghế. "Ngày hôm nay của cậu thế nào?"

"Nó khá là bình thường giống với mọi ngày..."

Giảm bớt sự mong đợi cực điểm để thấy bạn lần nữa, cô ấy rời đi.

"Thì, 'giống nhau' như mọi khi đỡ hơn là 'tệ'!" Ruby nói trước khi đi dọc xuống con đường.

"Chúng ta đi chứ?"

Với một cái gật đầu, cô đi cạnh Ruby, cả hai người đi vai kề vai trong Zwei lượn tới lui trước mặt họ - mũi áp sát đất trong khi nó chạy từ cây này sang cây khác bắt giữ nhiều mùi hương nhất có thể.

Vì cô chưa bao giờ đi trên con đường riêng này trước đây, cô tin tưởng Ruby dẫn đường cho.

Một ý nghĩ thoảng qua đầu cô rằng cô nên lo lắng hơn vì đang đi với một người lạ vào một công viên trống và chả có ý tưởng nào để thoát ra, nhưng ngay lập tức biến mất khi cô gái tóc nâu huýt sáo nhẹ gọi Zwei đến gần họ.

''Ngày hôm nay của cậu thế nào?'' cô hỏi, đẩy đi những nỗi lo lắng chưa được tìm thấy đang cố phá hỏng buổi chiều của mình.

''Khá chán - lớp học, luyện tập, thứ thường lệ,'' Ruby trả lời dễ dàng, để mắt đến con chó của cô ấy khi nó ngửi một con chó khác đi ngang qua họ.

''Luyện tập? Cậu luyện tập cho việc gì?''

''Oh - Tớ ở trong đội điền kinh! Xin lỗi, tớ có quên nhắc đến không?'' cô gái trả lời, quay sang với Weiss với lời xin lỗi thành tâm vì chưa tiết lộ thông tin sớm hơn.

''Cậu không cần xin lỗi...dù sao, chúng ta chỉ mới gặp,'' cô đáp lại, mặc cho nó không hề giống như họ vừa gặp do cảm giác thoải mái khi được ở trong không gian của cô gái. '' Cậu có thích nó qua - chạy bộ?''

"Nó vui mà! Với lại nó cũng giúp giải phóng năng lượng của tớ."

Cô rõ ràng có thể thấy được điều đó hữu dụng - cô gái rõ ràng đang tập jumping jack khi đang đi bên cạnh cô, nhảy lên nhảy xuống cứ như chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.

''Cậu chạy trong sự kiện nào?''

Cho dù cô đã biết câu trả lời, câu hỏi trông giống một bước đi hợp lí trong cuộc đối thoại. Và cô muốn nghe Ruby nói về môn thể thao của cô ấy - mà không tiết lộ sự thật là cô đã dành cả buổi tối tìm thông tin trên mạng.

''Tớ chạy 400, 800, dặm...nhưng cái gì cũng được. Miễn là tớ có thể chạy xung quanh đường đua, Tớ sẽ làm,'' cô gái tươi cười trả lời.

''Cậu giỏi không?''

Câu hỏi đưa ra có chút giả tạo, nhưng cô cho Ruby cơ hội để khoe khoang.

''Tớ bình thường thôi - nó không phải về việc thắng hay thua, mà là tất cả được vui vẻ!'' cô gái tóc nâu nói, quay qua cho cô một nụ cười rạng rỡ , kiên định thứ mà đưa chân cô lập tức dừng lại.

Ruby đã đi thêm vài bước trước khi nhận ra rằng Weiss không còn ở bên cạnh, cô gái quay đầu lại với biểu lộ khó hiểu trên mặt mình. 

''Uh...Weiss?''

Câu trả lời đã khiến cô thất vọng.

Ruby là người chạy bộ giỏi nhất thành phố xuyên suốt ba sự kiện năm ngoái...và cô ta luôn được xếp hạng 3 hàng đầu trong các giải đấu từ hồi bắt đầu đại học. Từ những gì cô có thể nói, cô gái luôn bị ép buộc phải thắng mỗi lần bước lên đường đua.

Nhưng tại sao Ruby không kể cho cô điều đó? Chẳng phải người bình thường luôn muốn khoác lác về những thành tích phi thường sao?  

Nhận thấy Ruby bắt đầu lo lắng hơn trước sự im lặng của mình, cô lắc đầu và cười - di chuyển vài feet đến cô gái để họ có thể tiếp tục dạo bộ.

''Vậy thứ gì khiến cậu thích trong chạy bộ?''

Bây giờ họ đang đi vào vùng chưa được khám phá - vào những câu hỏi cô không biết sẵn câu trả lời, nên chính cô cũng chẳng biết nên mong đợi gì nữa.

Dĩ nhiên, hình như ngay cả cô không biết phải mong đợi điều gì đến từ Ruby mặc dù cô đã biết đáp án...

''Chị tớ kéo tớ vào đó khi bọn tớ còn nhỏ - chị ấy dùng nó như một cách hành tớ sau giờ học.''

''Chị gái?'' cô lập tức hỏi - một mặt khác về Ruby Rose chạy xung quanh khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm bên trong.

''Yeah, chị ấy tên là Yang - ''

''Lớn tuổi hay trẻ tuổi?''

''Lớn hơn 2 năm - Tớ đoán điều đó có nghĩa chị ấy bằng tuổi với cậu, phải không?''

Cô gái cười thầm trước sự trùng hợp, nhưng Weiss đột nhiên có sự ngờ vực buồn cười...hoặc đó chỉ là hi vọng...

''Thế, tớ có thể đoán đôi mắt bạc kia lưu truyền trong gia đình?''

Ruby cười trước câu hỏi.

''Không, chúng tớ không có gì giống nhau cả - chị ấy có đôi mắt tím và mái tóc vàng.''

''Ohhh...'' cô nói trong sự thấu hiểu, một nụ cười biểu hiện trên môi cô.

Danh tính bí ẩn của cô gái tóc vàng đã được giải thích. Đó không phải là bạn gái Ruby trong bức ảnh, người đó là chị gái cô ấy!

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy  thoải mái với khám phá mới này...

''Yeah, chị ấy mua chuộc tớ với một bánh quy nếu tớ chạy quanh tòa nhà,'' Ruby tiếp tục câu chuyện của cô ấy, không hay biết đến sự nhẹ nhõm của Weiss. ''Sau đó nó sẽ là một bánh quy cho hai tòa nhà - trước khi tớ biết, chạy bộ là việc tớ làm. Tớ không thực sự giỏi lắm cho đến khi gần cuối trung học - Yang từng nói tớ như một con tôm nhỏ ngoài kia so với những đứa trẻ khác. Nhưng, cho dù tớ có làm tốt cỡ nào, phần thưởng bánh quy vẫn luôn y nguyên vậy. Thậm chí giờ huấn luyện viên luôn luôn giữ một chiếc hộp trong túi của anh ta cho tớ!''

''Việc đó có vẻ...không lành mạnh...'' cô bình luận, thích thú bởi cách khuyến khích độc đáo cực kì hữu hiệu kia.

Nhìn xuống chân mình với một kiểu buồn không giống chính cô chút nào, Ruby đút hai tay vào túi quần jean phía trước và nhún vai đáp lại.

" Sau khi mẹ mất, hầu hết chỉ còn lại hai chúng tớ ở nhà. Yang làm bất cứ việc gì mà chị ấy có thể để giữ cho tớ vui vẻ, khỏe mạnh, và tiêu khiển."

"Oh...Tớ xin lỗi..."

Giờ cô cảm thấy tệ vì đã nhắc đến chủ đề -  vô tình biết được điều gì đó mà cô chưa bao giờ dự đoán đến, một vết sẹo ẩn dấu khỏi những ai không trực tiếp biết cô gái. Sự thông cảm tăng lên dần trong trái tim cô dành cho Ruby - người mà, may mắn thay, không hề buồn bởi thông tin ảm đạm vừa cung cấp.

''T-thế...'' cô bắt đầu, tìm kiếm một câu hỏi khác để kéo họ ra khỏi chủ đề đó. ''Hai người các cậu có hợp ý nhau không?''

''Có!'' Ruby kêu lên, đôi mắt lấy lại ánh sáng lấp lánh chỉ trong tích tắc. ''Chúng tớ rất hợp ý nhau! Thật ra tớ còn sống  chung với chị và bạn gái chị ấy ngay lúc này.''

''Việc thu xếp đó thế nào?'' cô hỏi, ánh mắt dõi theo Zwei khi nó thoắt ẩn thoắt hiện phía sau một đám bụi gai nằm ngoài đường.

Cô chợt nhận ra mình hỏi quá nhiều câu riêng tư, việc không hẳn là đúng để giữ một cuộc trò chuyện. Nhưng, thật tình là cô chưa bao giờ có hứng thú về người khác trước đây. May mắn thay, Ruby tỏ ra rất vui vẻ để trả lời tất cả câu hỏi của cô. 

'' Tốt hơn cậu nghĩ đấy. Họ có hai phòng ngủ chung cư nhỏ và còn cho tớ ở phòng thứ hai miễn phí - nó tiết kiệm tiền bởi vì tớ không có để sống trong kí túc xá, nhưng khi tốt nghiệp tớ sẽ tìm nơi riêng cho mình.'' 

''Đó nghe như một kế hoạch hay.''

''Tớ cũng nghĩ thế,'' Ruby đáp lại, rõ ràng được động viên bởi lời tán thành của Weiss về mục tiêu của mình. ''Với lại, bạn bè tớ đã kể lại một số câu chuyện từ kí túc xá - Tớ nghĩ mình thà ở nơi mình đang ở còn hơn trải qua mấy chuyện đó.''

Ý nghĩ về câu chuyện mà Ruby đang đề cập đến là gì khiến cô vô tình rùng mình lên  - thu hút chú ý của đôi mắt bạc.

''Cậu không đến trường đại học Vale, đúng không?'' 

''Không,'' cô trả lời lại với cái lắc đầu. ''Tớ đi đến học viện Vale.''

''Ah...nơi tất cả nhân tài đều đến!''

Đây có lẽ là điều nhỏ nhặt với những người khác, nhưng cô thật sự cảm kích Ruby vì đã không nói 'nơi tất cả con nhà giàu đều đến.'

''Vậy điều đó có nghĩa cậu là...thiên tài, đúng không?'' cô gái tóc nâu tiếp tục, nhìn lại cô một cách hớn hở.

''U-Uhm Tớ sẽ không...nói...'thiên tài'...''

Cô ngừng nói chuyện khi Ruby cười phá lên, cảm thấy hai má mình nóng bừng lên khi nhận ra cô gái chỉ đang trêu chọc cô.

''Tớ biết cậu thông minh hơn tớ, nhưng như thế đâu nói lên được gì đâu!'' Ruby đáp, nháy mắt trước câu nói đùa tự ti của mình.

Thật dễ dàng cho cô bị đôi mắt kia hút hồn...như bãi biển kim loại nóng chảy hứa hẹn những ngày tháng tươi đẹp và nhiều tiếng cười sắp đến...

Nghe một tiếng sủa nhỏ, Ruby quay mặt đi  - sự mất đi màu bạc đột ngột khiến tim cô như thắt lại. Cô chuyển sự tập trung của chính mình về hướng âm thanh, tìm thấy Zwei đang kiên nhẫn chờ đợi họ đằng trước, ngồi ngay giữa đường bộ.

Chỉ lúc đó cô mới hiểu ra rằng mình và Ruby đã ngừng đi - mỗi người đang đứng cách nhau một khoảng ngắn trong khi cả hai đều nhìn vào mắt nhau với nụ cười trên mặt. Họ có lẽ trông khá ngớ ngẩn dưới quan sát của người ngoài...

''Oh, đây là phần ưa thích của tớ trong công viên - nhanh nào, lối này!'' Ruby nói, chạy theo Zwei bé nhỏ khi nó dẫn ra khỏi đường bộ lát gạch.

Có một con đường chưa hoàn thiện ở dưới thảm cỏ đan xen qua những cụm cây - đối với cô chẳng khác nào chuyến đi qua khu rừng. Nhưng sau khi họ đi theo nó một phút, công viên bất ngờ mở ra một khoảng không gian rộng lớn bao quanh bởi cây xanh.

Đôi mắt cô ngay lập tức chú ý đến trung tâm của khoảng không gian đó là đài phun nước - hồ nước dài chừng khoảng mười lăm đến hai mươi feet. Nền móng được làm bằng loại đá trắng nào đó hay xi-măng, thứ mà tương phản rất độc đáo với bức tượng đồng ngay chính giữa.

Bức tượng có hai tầng - một thiên thần đang bước lên trên bệ đỡ, giang tay ra về phía họ như thể đang vẫy gọi họ để đi cùng cô . Dòng nước chảy dưới chân cô ấy, rơi xuống tầng thứ hai như những hạt mưa. Bên dưới chân của thiên thần là một vài hình tượng thiên thần khác bám víu lấy phần giữa của bức tượng nơi bọn họ có thể trú mình khỏi 'cơn mưa.'

Chậu lớn bên dưới những thiên thần thu mưa và trả chúng về đài phun nước thông qua các dòng ổn định phát ra từ góc hình bát giác. 

''Wow, đài phun nước mới đẹp làm sao...'' cô bình luận nhỏ nhẹ khi họ đi qua để đứng bên cạnh nó, tiếng nước êm ả chảy xuống lấp đầy tai cô. 

''Phải không? Không có nhiều người biết nó ở đây do không có đường bộ.''

Khu vực này đúng là có ít người lui tới - không khí tràn đầy sự yên ắng điều mà khiến cho họ càng tập trung hơn vào tiếng mưa rơi ở phía trước.

'Này,'' Ruby tự nhiên thì thầm, liếc mắt nhanh xung quanh như sắp tiết lộ cho cô một bí mật lớn. ''Cậu muốn thấy gì đó vui nhộn không?''

''Tất nhiên...?'' Cô nói dè chừng, cũng thử nhìn quanh để tìm thấy rằng họ vẫn còn ở một mình trong khoảng trống.

Ruby mỉm cười gượng và huýt sáo lần nữa, người bạn đồng hành đáng tin tưởng của cô ấy lại xuất hiện bên cạnh ngay tức khắc.

''Zwei, lên trên!''

Con chó nhỏ nhảy lên trên bờ rìa rộng một foot của đài phun nước theo mệnh lệnh, ngồi xuống đối diện họ một cách ngoan ngoãn.

''Sẵn sànggg...''

Nghe từ đó, con chó đứng dậy và quay mặt về phía nước, mũi hướng thẳng về phía đài phun nước trong khi đuôi vẫy tới lui.

'Chuẩn bịiii...''

Đuôi của nó bỗng dừng lại, cả cơ thể nhỏ nhắn căng lên trong sự mong chờ.

''Đi!''

Đúng lúc đó, con chó nhỏ phóng mình xuống - bay một vài feet trên không trước khi phần bụng tiếp xúc mặt nước, làm bắn tung tóe một chút . Mặc dù đài phun nước chỉ sâu phân nửa foot, đầu của nó chìm xuống tận bên dưới bề mặt nước trước khi trồi lên trở lại. Réo trong vui mừng, con chó ướt sũng bơi quanh bể bơi riêng tư của mình - bơi tới đài phun nước để táp những dòng chảy xuống người nó.                                                                        

Cô cười khúc khích khi thấy nó bơi vui vẻ, mặc cho việc tấn công nước bằng cách nào đó khiến nó trông khá ngốc nghếch.

''Tớ không nghĩ chó được phép ở trong đài phun nước, thế nên tớ chỉ cho nó vào khi không có ai  xung quanh,'' Ruby giải thích.                                                                                                                

''Nó trông rất hạnh phúc.''                                                                                             

''Nó sẽ bơi hàng giờ nếu tớ cho phép! Nhưng tớ thường không có thời gian cho việc đó,'' Ruby nói, đút hai tay lại vào túi mình khi xem con chó bơi.                                                                      

''Dù sao thì, lại đây, Zwei!'' cô gái kêu lên sau vài giây im lặng - kéo sinh vật nhỏ bé trở về chỗ của họ. Khi Zwei tới gần bờ rìa, nó đã có thể dễ dàng đứng bằng hai chân sau và tự đưa mình lên khỏi đài phun nước.

Liền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net