Chương 2. Chiếc áo len trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn Kiện Thứ còn tưởng mình nghe nhầm: 

"Hả?"

"Trợ lý ban đầu chuẩn bị quần áo xong rồi, nhưng bị em không cẩn thận làm bẩn, em nhớ anh mang theo rất nhiều quần áo, có thể cho em mượn tạm một bộ được không...?"

Cậu dừng lại một chút, nhanh chóng liếc Đàn Kiện Thứ một cái, lại chớp chớp mắt, nói:

"Mượn xong sẽ trả ngay~"

"Đàn ca! có được không?"

Đàn Kiện Thứ còn chưa tỉnh ngủ nghe cậu gọi thì giật mình mở mắt, đầu óc choáng váng ngẫm lại mấy từ khóa, liền tự cho là nghe hiểu,

Xoay người ý bảo Trần Triết Viễn vào phòng, vừa trốn trong chăn vừa nói:

"Quần áo của anh đều ở trong tủ, em cứ chọn tự nhiên, thích cái nào thì lấy đi là được"

Anh nhắm tịt mắt lại, một bên mặt chôn trong gối đầu, mơ hồ không rõ trời trăng gì:

"Chọn xong không cần kêu anh nha, anh ngủ thêm một lát nữa"

Mấy cảnh gần đây anh quay đều là vào buổi đêm, khiến cả người mấy sáng nay đều trong trạng thái kiệt sức,

Nói ngủ thì lập tức tiến thẳng vào giấc ngủ, hô hấp nhẹ nhàng đồng đều.

Trần Triết Viễn lại lẳng lặng đứng bên giường không nhúc nhích, mượn ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ trong phòng nhìn anh.

Người đang ngủ giờ phút này không trang điểm, hốc mắt nhiễm màu phiếm xanh, sắc đen trước mắt đặc biệt nặng, không biết là do lông mi rơi xuống hay là thức đêm quá nhiều mà ra, cánh môi mỏng lộ ra một khe hở, trên môi huyết sắc rất nhạt, nhìn qua lại rất mềm mại.

Tầm mắt Trần Triết Viễn dừng lại trên mặt anh được vài phút, màn hình điện thoại di động của Đàn Kiện Thứ đặt ở đầu giường tự động mở, bỗng nhiên vang lên, là đồng hồ báo thức.

Lúc Đàn Kiện Thứ mơ mơ màng màng đưa tay với lung tung, thì điện thoại đã bị Trần Triết Viễn cầm lên ấn dừng lại trước.

Vì thế người đang ngủ lại trở về tư thế ban đầu, đem cánh tay rút vào trong chăn, xoay người, an tâm chìm vào giấc mộng.

Trần Triết Viễn cũng bị đồng hồ báo thức làm cho hoàn hồn, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích sáng sớm mình chạy tới đây làm gì, cậu đặt điện thoại di động trở lại đầu giường,

Đang muốn đến tủ quần áo chọn quần áo, thì lại nhìn thấy một bộ quần áo gấp gọn gàng ở đầu giường.

Trần ca vươn tay ra do dự một chút, lại rút tay về, qua vài giây, lại vươn ra, trên tay liền có thêm một cái áo len màu trắng.

Cậu cầm quần áo rón rén đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động mà đóng cửa lại.

Vì thế, lúc Tiểu Đàn lão sư ngủ đủ giấc thức dậy, phát hiện quần áo mình muốn mặc hôm nay đột nhiên biến mất.

Ngoài chiếc áo, lại không có gì biến mất.

Buổi chiều khi Trần Triết Viễn trở lại đoàn làm phim, anh nhìn thấy chiếc áo len trắng thêu tim đỏ của mình trên người đối phương.

Cảm thấy kỳ quái, anh hỏi Trần Triết Viễn:

"Sao em lại mặc quần áo của anh vậy?"

Trần Triết Viễn vẻ mặt hiển nhiên, nói: 

"Anh bảo em tùy tiện chọn nha. "

"Không phải a.... Anh không có ý đó,  có nghĩa là.... Tại sao em lại chọn cái này? Cái này rõ ràng là để ở đầu giường, hôm nay anh định mặc mà..."

Anh nhớ rõ lúc trước hình như đã nói với đối phương, mình có thói quen đem quần áo ngày hôm sau muốn mặc đặt ở đầu giường.

Trần Triết Viễn cúi đầu vuốt lại nếp gấp trên áo len, lộ ra trái tim đỏ đầy đặn, ngẩng đầu cười với anh:

"Nó đẹp, em thích"

Đàn Kiện Thứ: " ..."

Cũng không biết vì cái gì, nụ cười này của Trần Triết Viễn khiến Đàn Kiện Thứ lạnh sống lưng.

Trực giác nói cho anh biết, hiện tại tốt nhất là nên im miệng, nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường.

"Ha ha, em thích là được!"

Đàn Kiện cười gượng hai tiếng, xoay người chuồn mất...

Tối hôm sau tan làm, Trần Triết Viễn đến phòng anh để trả lại quần áo, Đàn Kiện Thứ nhận lấy túi xách trong tay cậu mở ra, vậy mà lại là một chiếc áo len màu xám mới tinh,

Cùng thương hiệu với chiếc áo trắng, kiểu dáng cũng giống hệt nhau.

Đàn Kiện Thứ lấy chiếc áo ra, giơ lên nói:

"Ai, đây là một chiếc áo mới mà, có phải em cầm nhầm không?"

"Không cầm nhầm, cái áo kia của anh em bảo trợ lý đưa đi giặt rồi, còn chưa lấy lại."

Trần Triết Viễn sờ sờ chóp mũi, nói,

"Em thấy hình như anh rất thích chiếc áo này, nên mua một cái mới trả lại anh"

Nói xong cậu xoay người bỏ chạy thật nhanh, ai không biết còn tưởng rằng cậu bị Đàn Kiện Thứ đòi nợ.

Đàn Kiện Thứ đóng cửa lại, ném áo len lên giường, hình trái tim màu đen trên quần áo vừa vặn lộ ra hoàn chỉnh.

Anh nhìn chằm chằm trái tim đen kia vài giây, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Hình như anh biết lý do vì sao Trần Triết Viễn bỗng nhiên trở nên kỳ quái rồi.

Lại cảm thấy dường như anh đã biết một điều không nên biết.

Áo len trắng cuối cùng vẫn không thể trở về nguyên chủ, chủ nhân Đàn Kiện Thứ này cũng thập phần vui vẻ có mới nới cũ mặc áo mới, hơn nữa còn giống như một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa, một chút cũng không thèm nhớ mình còn có một cái áo len trắng bị "mượn đi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net