Chương 3. Chuyện tình áo lông và kính râm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Đàn Kiện Thứ về khách sạn, Trần Triết Viễn đã đứng ở hành lang, trợ lý đi theo phía sau, mũ, khăn quàng cổ, áo khoác được mặc rất kín, giống như muốn đi ra ngoài.

Đàn Kiện Thứ dụi mắt, quan tâm hỏi một câu:

"Em ra ngoài sao?"

Trần Triết Viễn kéo mũ nhung, đáp:

"Em đi tham gia một hoạt động, sáng mai sẽ trở về. "

"Ha, thì ra là vậy à."

Đàn Kiện Thứ gật đầu, nghĩ thầm:

"Sao mình lại hỏi em ấy đi đâu nhỉ, cứ giống như báo cáo cho vợ biết ý".

Chào hỏi xong, anh mở cửa về phòng, Trần Triết Viễn cũng không nhúc nhích, đứng ở hành lang nhìn anh.

Đàn Kiện Thứ đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đẩy cửa ra, nói:

"Triết Viễn, em khoan đi đã, chờ một chút."

Trần Triết Viễn nhất thời mặt mày hớn hở, ngoan ngoãn gật đầu đáp một tiếng.

Đàn Kiện Thứ nhanh chóng cầm chiếc kính râm đầu giường ra cửa, đưa cho Trần Triết Viễn, nói:

"Biết em không thích đeo kính, nhưng hôm nay trời nắng gắt, người trẻ tuổi chú ý nhiều một chút đi, đừng chờ đợi như anh mới hối hận, muộn rồi. "

Thấy Trần Triết Viễn không nhận, anh lại nhấn mạnh,

"Anh không lừa em a, nắng hôm nay thật sự gắt, trên đường về anh thiếu chút nữa là mù rồi đấy "

Anh vừa nói xong, liền cảm giác được có một bàn tay sờ lên khóe mắt mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt, làm cho Đàn Kiện Thứ sợ tới mức nổi da gà, nói,

"Aiza, em làm gì vậy? "

Trần Triết Viễn ghé đầu lại gần một chút, nhìn kỹ anh, nói:

"Mắt sao lại đỏ như vậy... "

Đàn Kiện Thứ xua tay lung tung, nói:

"Anh vừa mới dụi mắt, không có việc gì a. "

Anh né tránh tay Trần Triết Viễn, không ngừng nhét kính râm vào tay đối phương,

"Đi nhanh đi, lại cao su nữa coi chừng bị mắng bây giờ. "

Trần Triết Viễn giữ chặt cổ tay anh, thoạt nhìn không vội chút nào, nói:

"Đàn ca, anh cũng chờ một chút. "

Đàn Kiện Thứ chớp mắt, đứng tại chỗ, chậm rãi nhìn Trần Triết Viễn nhận lấy áo khoác của tiểu trợ lý phía sau đưa tới, vô cùng tự nhiên khoác lên vai anh, dùng giọng điệu vừa rồi của anh mà nói:

"Biết anh không thích bọc áo quá kín, nhưng hôm nay đặc biệt lạnh, người già cũng chú ý nhiều hơn một chút đi, đừng chờ cảm lạnh lại than với em, lúc đó đã muộn"

Đàn Kiện Thứ phì cười: "Em học cách nói đó của anh làm gì?"

Trần Triết Viễn giúp anh tỉ mỉ sửa cổ áo mới ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, nói:

"Vui, thích ah".

Da gà đợt trước chưa lặn hết lại thêm đợt này còn nổi nhiều hơn.

Đàn Kiện Thứ gật đầu hai cái, rụt cổ, đẩy cậu:

"Được rồi, thích thì thích, nhưng đi nhanh đi đại ca à! Em không phải là đang vội sao? "

Nói xong xoay người trốn vào phòng mình như một con rùa rụt đầu, nhanh chóng đóng cửa lại, giống như sợ Trần Triết Viễn nói gì nữa.

Trần Triết Viễn bị người ta đuổi đi cũng không tức giận, phì cười mà đeo kính râm vào mắt, lúc chờ thang máy còn cố ý chụp ảnh trên tường lát kính.

Đàn Kiện Thứ nằm trên giường trong phòng mình, vừa nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của tiểu trợ lý, anh quả thực hận không thể đào một cái hố chôn mình.

Trợ lý người ta ở đây, mình lại lo chuyện bao đồng, cậu ấy có đeo kính râm hay không thì liên quan gì đến mình a!

Anh phiền não xoay người, đụng phải chiếc áo khoác Trần Triết Viễn vừa lúc nãy khoác lên người anh, lớp lông cừu trắng như tuyết cọ cọ lên mặt rất mềm mại thoải mái,

Anh lại nghĩ đến bộ dáng chuyên chú vừa rồi của cậu sửa sang lại áo khoác cho anh, cùng với khoảng cách gần đến hơi thở nặng hay nhẹ đều có thể nghe thấy.

Anh lấy tay che mắt mà kêu rên một tiếng.

Xong rồi, xong thật rồi, lần này chết rồi. Nếu như anh không nhầm, thì Trần Triết Viễn đối với anh... Hình như thật sự có chút tình cảm của nhân vật trong phim.

Nhưng họ là diễn viên, đôi lúc nhập vai quá sâu, không thể coi là thật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net