Chương 4. Hồi kết ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó rõ ràng ánh mặt trời không gắt, nước mắt lại thế nào cũng không nhịn được cứ tuôn rơi.

Cuối cùng ngày này cũng tới, khi tất cả các phân cảnh đều đã quay xong và phải tạm biệt nhau sau bao ngày đồng hành,

Mọi người cứ như vậy ở trường quay khóc đến khóc không thành tiếng. Kết thúc buổi ghi hình cuối cùng, trong lúc thu dọn đạo cụ, anh ngồi một mình trong một góc đầy nắng im lặng.

Tận đến khi có người đột nhiên chặn ánh mặt trời, đương nhiên là Trần Triết Viễn.

Bộ dáng đối phương cũng không tốt hơn hắn, ánh mắt cũng đỏ, thấm một tầng lệ quang.

Bọn họ còn chưa gỡ tóc giả, Trần Triết Viễn ngồi xổm xuống trước mặt anh, đưa tay cầm một sợi tóc dài của anh, nói:

"Đừng khóc nữa, nghĩa phụ. "

Đàn Kiện Thứ trừng cậu một cái, rút tóc mình ra, không được tự nhiên nghiêng đầu, thanh âm khàn khàn:

"Có ngươi mới khóc, không biết lớn nhỏ"

Trần Triết Viễn nhích người lại gần, tay đặt lên đầu gối anh, đôi mắt đẫm lệ có chút đáng thương, ngay cả giọng điệu cũng ủy khuất,

"Con khóc, khóc đến thương tâm rồi, nghĩa phụ ôm con một cái được không?"

Đàn Kiện Thứ thoáng giật mình, sau đó khom lưng, giang hai tay ôm chặt người trước mặt vào lòng,

Mái tóc dài sau lưng nhẹ nhàng trượt xuống, mềm mại như nước chảy tản ra trên vai hai người.

Trần Triết Viễn mím môi cười, vòng tay qua eo anh.

Bọn họ đang trong tư thế ngồi xổm, đây cũng không phải là một tư thế thoải mái ôm, nhưng không ai buông tay.

Đàn Kiện Thứ cúi đầu, nửa khuôn mặt đều vùi trên vai đối phương, đôi mắt vừa mới ngừng rơi lệ lại bắt đầu phiếm hồng, ướt đẫm cả một mảnh áo người kia.

Trần Triết Viễn yên lặng ôm anh, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng, dịu dàng như dỗ dành tiểu hài tử.

Đàn Kiện Thứ nhẹ nhàng thở ra một hơi, gọi tên cậu:

"Trần Triết Viễn..."

Trần Triết Viễn, hình như anh cũng lỡ thương em rồi.

Cuối cùng anh vẫn không nói ra những lời này.

Họ là diễn viên, phải làm như không thấy gì, không cảm nhận được gì.

Để chấp nhận cuộc sống không hoàn hảo này, họ không thể tuỳ tiện mở lòng.

Sau cái ôm kia, hai người ăn ý cắt đứt liên lạc, cho đến sáng sớm ngày Đàn Kiện Thứ rời khỏi đoàn làm phim.

Cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng gõ, tần suất một giây ba lần, là Trần Triết Viễn.

Đàn Kiện Thứ nhìn người đứng ở cửa, hai tay xách hai bọc đồ lớn, đựng những đồ vật vụn vặt từng cái áo len, mũ, kính râm, khăn quàng cổ.

Mỗi một thứ anh đều rất quen thuộc, bởi vì anh từng là chủ nhân của những thứ này, sau đó chúng bị người nào đó dùng đủ loại lý do "mượn" đi hoặc là không còn cách nào khác nên "mượn" tạm,

Nói tóm lại, tất cả đều không được trở về chỗ chủ nhân ban đầu.

Đàn Kiện Thứ bỗng nhiên có chút hụt hẫng.

Anh hít sâu một hơi, cong môi cười, nói:

"Làm gì, muốn trả mấy thứ này về nguyên chủ sao? "

Trần Triết Viễn chậm rãi lắc đầu, nói:

"Không phải, anh, em muốn hỏi anh, mấy thứ này có thể cho em luôn không?"

Đàn Kiện Thứ bất giác siết chặt tay nắm cửa, hỏi:

"Tại sao?"

Tầm mắt Trần Triết Viễn từ sàn nhà chuyển đến hành lang, lại chuyển đến trên mặt Đàn Kiện Thứ, cũng không dám nhìn thẳng vào anh, mắt rưng rưng, nói:

"...Em muốn thôi"

Đàn Kiện thứ hai môi khẽ động, dứt khoát nói ra hai chữ

"Không thể".

Rõ ràng đáp án nằm trong dự liệu, Trần Triết Viễn lại cảm thấy giống như bỗng nhiên bị hắt một thùng nước đá, dập tắt ngọn lửa hi vọng nhỏ bé trong lòng , không hiểu sao bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽ đến tột cùng.

Cậu cúi đầu, nghẹn ngào nói không thành lời, khó khăn đáp:

"Ha, tốt, không sao cả, đồ mượn em đều mang theo, em trả lại cho anh. "...

Trả lại cả mảnh tình còn dang dở của đôi ta...

Sau đó cậu xoay người định rời đi, lại đột nhiên bị người ấy giữ lấy cánh tay, buộc cậu cứng đờ tại chỗ.

Trần Triết Viễn cơ hồ theo bản năng muốn hất tay anh ra, lập tức chạy trốn, rồi lại kiên trì nhịn xuống.

Đàn Kiện Thứ nắm lấy cánh tay cậu, lấy thế tiến lên một bước, nói:

"Trần Triết Viễn, em trả lời anh một câu, muốn mang đi cái gì cũng được"

Trần Triết Viễn quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cong đuôi mắt, nhất định phải cười, nói:

"Cái gì? anh hỏi đi. "

Đàn Kiện Thứ trầm mặc không nói, nắm lấy tay cậu di chuyển xuống, từ cánh tay trượt xuống cổ tay, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của cậu.

Đàn Kiện Thứ nhìn thẳng vào mắt cậu, nói:

"Còn anh thì sao? "

Lời này của anh nói không đầu không đuôi, thậm chí có chút khó hiểu, nhưng Trần Triết Viễn chỉ sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại ý tứ của anh.

Có phải vậy không?

Đó có phải là điều anh ấy nghĩ không?

Trần Triết Viễn không thể tin đột nhiên quay đầu, hai mắt trợn tròn, nhìn người trước mặt.

Người nọ cũng nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời, hốc mắt lại đỏ.

Chóp mũi chua xót, thủy quang nơi đáy mắt chợt ngưng tụ thành giọt nước mắt, ở hốc mắt dốc một vòng, không khống chế được mà lăn ra ngoài.

Trần Triết Viễn cắn chặt răng hàm sau, nuốt vào âm thanh nghẹn ngào, từng câu từng chữ rất gian nan, nói:

"Anh có thích em không?"

Bàn tay trong tay cậu khẽ siết chặt năm ngón tay, Đàn Kiện Thứ giơ tay kia lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, ngón tay thuận tiện vuốt qua mi mắt cậu, cười cười, nói:

"Sao lại không chứ"

Trần Triết Viễn chớp chớp mắt, nhìn đôi mắt long lanh nhiễm lệ quang của người trước mặt, vừa tròn vừa sáng như trăng rằm 16, cũng là đôi mắt của người trong lòng cậu.

Cậu không kiềm chế được đầu óc rối bời, bàn tay trong vô thức siết chặt lại chặt thêm, gắt gao ôm chặt anh vào lòng, không muốn buông ra một chút nào nữa.

Trần Triết Viễn vùi đầu vào bên tai anh, không giấu được nước mắt:

"Em thích anh, Đàn ca, thích đến phát điên"

Nửa khuôn mặt Đàn Kiện Thứ chôn ở bả vai cậu, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng, mang theo nụ cười,

"Anh cũng thích em, rất thích, thích muốn chết."

__________________

Happy Endinggg


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net