Chap 20: Quyết định của Sakura

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ Nhật,  7h 00'AM.....

- Chào, tôi biết rồi, cảm ơn cô. - Cô tắt điện thoại rồi lậc đậc kéo vali xuống nhà. Sau khi đã khóa cửa lại cẩn thận cô chạy nhanh đến sân bay quốc tế để kịp giờ bay chuyến Nhật - Pháp. Bác sĩ vừa báo tin cho cô vào tối qua là anh cô đã tỉnh lại nên ngay sao đó cô lập tức đặt vé máy bay để sang Pháp thăm anh.

-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Pháp..... Bệnh viện Tosaku.....

- Anh hai. - Cô chạy vào phòng 101- phòng anh cô nằm và mở tung cánh cửa 1 cách thô bạo và chạy ngay tới chiếc giường duy nhất trong phòng. 

- Hanakawa.....À ko, Sakura. - Anh gọi nhỏ - Gỡ lớp hóa trang đó ra đi ở đây ko có ai đâu, em đừng lo.

- Ukm.- Cô mỉm cười rồi đặt tay lên mặt gỡ bỏ lớp hóa trang + bộ tóc trắng ra để lộ 1 Sakura năng động vui vẻ ngày nào. 

- Đây mới là Sakura của anh chứ. À, mà chuyện thi hành nhiệm vụ gì đó sao rồi. Bây giờ anh đã tỉnh chẳng phải ko cần thực hiện cái nhiệm vụ ngớ ngẩn đó nữa sao? - Anh nói nhỏ vì vừa tỉnh dậy nên vẫn còn hơi mệt. 

- Vâng, em sẽ ko làm cái nhiệm vụ kinh tỏm đó nữa đâu nhưng em sẽ chơi ông ta 1 vố thật đau cho mà xem, tệ hơn nữa là ông ta sẽ phải biến mất khỏi thế giới này. - Cô nói, ánh mắt rực lửa nhưng cô cũng biết ơn ông ta vì đã dạy cho cô tính cách lạnh lùng để bây giờ cô có thể giết ông ta mà ko phải sợ cảm giác tội lỗi nữa. 

- Anh hi vọng là " Quái vật " sẽ làm được anh em mik sẽ cùng cố gắng để trả thù ông ta. - Nói rồi anh và cô cùng gật nhẹ đầu.

- Ukm, mà nè em ko phải là Quái vật có nghe chưa hả em là Sakura, Sakura Kinomoto. - Cô lấy gối ném vào vào người anh. - Cái đồ đáng ghét, hứ - Cô vênh mặt và bỏ đi rồi bỗng "À" lên 1 tiếng rồi quay trở lại phòng. 

- Em về nhà trước anh nằm nghỉ 1 lát đi, khi nào khoẻ rồi thì nói với cái ông nội Kaito đó 1 tiếng rồi ổng rước về cho. - Cô mở hé cửa ra thò đầu vào trong nói. 

- Anh biết rồi, Quái vật. - Anh nói rồi thản nhiên lấy cuốn sách trên kệ xuống đọc. 

- "Sao anh ko chết quách đi cho rồi, tức quá" - Cô nghĩ rồi đóng mạnh cửa lại thật là 1 người anh quá quắc.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Cô về nhà trong lòng vẫn còn ấm ức cái gã đó lúc nào cũng nói cô là Quái vật thiệt tổn thương hết sức mà. Cô lên phòng đóng cửa lại thì cũng là lúc tiếng chuông điện thoại vang lên. 

- Alo, Hanakawa nghe đây. - Cô ko nói mik là Sakura vì nếu lỡ Syaoran gọi thì toi.

- Chào, tôi Syaoran đây. Chúng tôi định rũ cô đi chơi cho thư giản 1 chút vì cũng sắp tới ngày thi rồi mà cô lại đi đâu vậy? - Syaoran hỏi thường thì mỗi ngày cô đều nướng đến 8,9 giờ mới chịu dậy hôm nay thì mới sáng sớm đã ko thấy đâu, thật là chuyện lạ đó nha.

- À, ờ...thật ra là tôi có chút chuyện phải làm, mai mới về được nên ko đi chơi cùng mọi người, xin lỗi nha. - Cô lắp bắp, hú hồn chút nữa nói Sakura là đi đời nhà ma rồi. 

- Chuyện? Là chuyện gì đấy tôi  giúp được ko? - Anh thắc mắc cô thì có chuyện gì để bận nhỉ? 

- Ko...ko cần đâu, tôi tự làm 1 mik là được rồi. Phải rồi có người gọi tôi, tôi đi trước nha tạm biệt. Cạch....tút...- Cô gác máy vì nếu còn nói nữa cô sợ rằng anh ấy sẽ biết mik là Sakura luôn cũng nên. 

- Cô Sakura à. Cậu Touya bảo đến bệnh viện rước cậu ấy về, cô chịu khó ở nhà 1 mik 1 lát được ko ạ. Nếu cô sợ ở 1 mik thì cô có thể....- Anh ta chưa nói hết câu đã bị Sakura cắt ngang.

- Tôi ở nhà 1 mik được rồi, anh cứ đi nhanh đi kẻo ông anh của tôi lại càm ràm cho mà xem. - Ở nhà 1 mik, đây thật sự là 1 thời điểm tốt để cô nghĩ kế làm sụp đổ bang hội của ông ta . - Mik nghĩ ra rồi. - Cô vỗ tay 1 cái mừng cho kế hoặc có khả năng thành công cao chót vót của mik. Nói là làm cô gọi ngay cho lũ nhà báo lá cải, lá me, lá mít gì đó và bảo chúng làm giúp cô 1 tờ báo. - Ở trang nhất nói về chuyện Syaoran bị 1 người lạ mặt ko rõ danh tính giết chết, còn lại thì muốn huyên thuyên thế nào cùng được. Nhớ là chỉ được đưa bài báo đó cho tôi, rõ chưa. - Khi bọn họ nói "dạ rõ" thì cô liền gác máy. - "Tốt, bước đầu của kế hoạch đã được triển khai". Cô nghĩ rồi nói to. - Kế hoạch này mà ko thành công, tôi sẽ đi đầu xuống đất cho ông xem. - Cô nói rồi đưa tay che miệng và nhìn xung quanh ko biết có ai nghe thấy ko, nếu có chắc họ nghĩ cô bị điên quá, tội lỗi hết sức hà.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-

Hello, chap này xàm quá ko? Sorry vì dạo này ý tưởng của Panda đã vào ngõ cụt. Nếu làm cho mấy you thấy xàm thì....mị rất vui. :v





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net