C13: Sinh Nhật thầy Snape

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó ở lại trường, vừa lúc thầy Snape cũng ở lại trường. Nên sáng trưa tối nó đều đến phòng thầy. Thầy cũng cho nó vào trong phòng chứ chẳng xua đuổi nó.

"Thầy ơi, chúc thầy giáng sinh vui vẻ, em có chuẩn bị quà giáng sinh cho thầy nè." Harry đưa cái đôi găng tay bằng da cho ông.

Ông cúi thấp đầu nhìn đôi găng tay màu đen nọ, được làm bằng da rồng. Giá khá mắc nhưng vẫn mua được ở Hẻm Xéo. Chuyên dùng cho lúc làm độc dược.

Snape hiển nhiên không quá chú tâm về mấy phần vật chất này. Chỉ là nhận một món quà giáng sinh như thế này khiến thầy có đôi phần bất ngờ.

Thầy đưa tay cầm lấy đôi găng tay. Ông mấp môi, chưa chuẩn bị món quà nào cho Harry. Harry cũng không hỏi đến. Nhưng ông vẫn đứng lên đi vào trong phòng đựng thuốc dưới cùng. Ông đưa cho Harry một lọ Felix Felicis - Phúc Lc Dược.

Harry lúc cầm chai Phúc Lạc Dược, nó ngạc nhiên và mừng trông thấy. Nâng niu chai dược ấy thật cẩn thận. Nó mới nói với ông:"Con chưa từng nhận được quà giáng sinh. Đây là món quà giáng sinh đầu tiên của con. Cảm ơn thầy.."

Thầy Snape hơi run người khi Harry nhào tới ôm chặt ông. Ông thở dài, vỗ vào vai của Harry. Ông lại lạnh nhạt:"Trò nên buông tôi ra, trò Potter. Trò chẳng thân thiết gì tôi mà suốt ngày ôm ôm ấp ấp."

"Con xin lỗi.." Harry rụt tay lại, nhưng vẫn cười tít mắt. Cầm chai độc dược như sợ nó bị cái gì.

Thấy dáng vẻ sợ được sợ mất của Harry. Ông nhẹ biến ra ly sữa nóng nói:"Uống nó."

Harry ngoan ngoãn uống sạch ly sữa rồi ngồi trên sô pha ôm chai Phúc Lạc Dược không chịu buông. Ông thì thèm nhìn nó nữa, đi đến phòng độc dược mà tự giam ở trỏng.

Nó ngồi đến khuya cũng tự mình đi về phòng ngủ. Đi đường, nó mãi lo cầm chai Phúc Lạc Dược và nhìn. Lại vô tình đụng trúng Rolleber đang ôm hộp quà màu xanh đi về hướng phòng thầy Snape.

"Ai za, đi không biết nhìn đường hả, mắt chó để đâu vậy." Rolleber ngồi trên đất, chửi đủ thứ khi biết người mình đụng trúng là Harry.

Nó thì còn ôm chặt chai Phúc Lạc Dược, mình mẩy bị va đập xuống đất. Làm trầy hết hai cái đầu trỏ với đầu gối. Nó thấy bình dược vẫn nguyên vẹn. Nó mới thở một hơi, xoay mặt qua xin lỗi nhỏ:"Mình xin lỗi, mình không cố ý."

"Tên điên." Nhỏ chửi thêm mấy câu thì đứng dậy, cầm hộp quà tiếp tục đi về hướng phòng thầy Snape.

Tự dưng nhỏ dừng lại khi thấy chai dược nó ôm trong lòng. Nhỏ mới mắc nghẹn hỏi:"Ê, chai dược đó là thầy Snape tặng ngươi hả?"

"Đây là quà giáng sinh của mình." Harry cười vui vẻ. Chẳng hề giấu giếm chuyện được nhận quà. Nó còn nói thêm:"Đây là món quà đầu tiên của mình đó."

"Hừ." Rolleber trông tức ghê hồn, nhỏ phàn nàn:"Đúng là một tên tự cao tự đại."

Nhỏ không thèm nói chuyện với nó nữa, đi một mạch. Nó lẩm bẩm:"Người gì ngộ ghê."

Sáng hôm sau, nó đang ngồi trong thư viện thì nhỏ đi một mạch tới chỗ nó đang ngồi. Nhỏ nói:"Ngươi đã làm gì rồi? Gây hoạ cho thầy Snape nữa à? Thầy ghét ngươi lắm, tốt nhất là ngươi nên né xa thầy đi nhé. Ngươi cũng không được mất đi tôn trọng thầy đâu."

Nhỏ lải nha lải nhái, nó thì làm chuyện của nó. Tiếp tục đọc sách và không quan tâm có ai đang lép chép cái gì.

"Mà ta là Evelyn Rolleber. Mà ta thật ra không thích cái tên này cho lắm. Ngươi cứ gọi ta là Nguỵ Tử Hi."

Harry ngước đầu lên nhìn nhỏ. Mái tóc đen của nhỏ đã rơi xuống ngay chỗ sách nó. Làm nó không thể không ngước đầu lên.

"Rolleber, để tôi yên." Harry bực bội. Nó có cảm giác rất ghét cái người này. Không hiểu sao lại ghét. Chỉ biết là nói chuyện mốt xíu đã thấy bực bội.

"Potter." Nhỏ giận dữ, lại tỏ ra bình tĩnh. Cái đôi mắt cáo của nhỏ đảo loạn. Nhìn chung thì nó càng mắc không ưa nhỏ.

"Tôi tôn trọng thầy Snape, kính yêu thầy ấy. Xem thầy ấy là người quan trọng của đời tôi. Nếu như mất đi thầy ấy. Thì đó sẽ là nỗi đau không thể xoá bỏ trên cõi đời này." Nó lạnh lùng nói. Còn nạt thêm một câu:"Như vậy đã đủ chưa. Đi ra chỗ khác."

Mắt nhỏ đỏ lên, nhỏ rơi từng giọt nước mắt nói:"Thật là ức hiếp người quá đáng."

"Đúng là đồ Tung Của." Giọng nói từ phía kệ sách, là một người con gái khác. Cũng mang nét của Châu Á cùng mái tóc đen. Nàng tự giới thiệu chính mình:"Chào ông, tui là Mai Lan. Đầy đủ họ tên là Nguyễn Thị Mai Lan. Gọi tui là Lan được rồi. Tui không có ý làm phiền ông đâu nhưng mà tui nhìn con nhỏ này tui mắc ghét quá."

"Ngươi đừng có tỏ ra mình hay lắm. Ngươi cũng chỉ là một đứa ham thích địa bàn nước khác." Rolleber chỉ trỏ vào mặc của nàng.

Nàng nhăn mày nói:"Ê ê, nói chuyện đoàng hoàng nha. Tui không có đụng gì tới bà hết trơn đó. Ừ tui biết mà. Bà nói vậy rồi. Bà là nhất, nhất là bà."

"Ngươi." Rolleber khóc trông thảm thương. Nó liên tưởng tới câu mà anh hay nói "Nhu nhược đng lòng người". Nó rùng mình cách xa Rolleber cả chục thước.

Nhỏ chạy ra khỏi thư viện. Mai Lan thì đến gần chỗ của nó. Nàng nói:"Ông né con nhỏ đó ra đi. Tui khuyên thật, con nhỏ đó làm mấy cái tào lao lắm. Hay tự diễn trò đồ đó. Ông lại gần có ngày con nhỏ đó lấy cớ hại ông nữa."

"Nhỏ tự chủ động đến gây chuyện với tôi. Nhưng cũng cảm ơn vì lời khuyên." Nó cong mắt cười. Thái độ khác hoàn toàn với lúc đối mặt với Rolleber.

"Ông dễ thương quá." Mai Lan cười tủm tỉm. Nàng ngồi ngay đối diện nó rất tự nhiên. Nàng nói:"Ông đang định làm gì vậy? Mà ông hỏng chơi với Ron hả?"

"Tôi với Weasley không hợp tính cho lắm." Nó trả lời thật lòng. Đóng sách lại để nói chuyện với nàng.

"Mà nè.. Hermione có thích Ron không vậy. Kiểu tui thấy Hermione khá quan tâm Ron ấy."

"Không có."

"Bồ thấy Malfoy là người thế nào vậy?"

"Rất dễ thương."

Hỏi miết cũng hết câu, nó thì lại không hỏi gì nàng. Nó chăm chú nhìn vào mắt nàng. Bình tĩnh nói:"Bồ có vẻ ghét Rolleber dữ dằn nhỉ."

"Ừm, tính tình không hợp nổi. Con nhỏ đó mưu mô nhiều thứ lắm. Đã vậy còn hay nghĩ tùm lum chuyện. Mà tui nói chuyện này với ông. Ông cũng đừng nói ai. Nhỏ hình như thích thầy Snape á. Bữa nào cũng thấy nhỏ đi tìm thầy Snape. Lần nào cũng bị thầy đuổi về." Nàng nói một mạch. Trên mặt nàng thiếu điều viết một cái tên nhiều chuyện.

Thế là giáng sinh của Harry có một người bạn vùng xa nước Nam bầu bạn. Cũng như bị một đứa Phương Đông kiếm chuyện. Lần nào cũng bị Mai Lan chửi đến xanh mặt, đỏ mắt đi về.

Nó ngồi lì trong phòng lúc mà mấy học trò thi nhau lên xe lửa về trường. Nó suy nghĩ chẳng biết tặng quà gì cho thầy Snape.

Cuối cùng thì nó mò đường xuống phòng bếp. Mấy con gia tinh trong bếp trường thi nhau đập đầu vào tường hét:"Là tại Kaka không làm việc tốt. Làm học trò Hogwarts tự mình xuống bếp. Kaka phải tự trừng phạt.."

Nó làm thinh tự yểm phép cách âm rồi làm bánh kem. Làm suốt cả một ngày cũng chỉ ra được cái bánh kem xiêu xiêu vẹo vẹo khó coi. Nhưng nó thấy vui khi xong cái bánh. Còn hớn hở mang đến phòng của thầy Snape.

Ngữ tranh chủ động mở cửa cho nó. Ngữ cũng quen với việc thấy mặt nó. Ít ra ngữ rất ghét Rolleber. Nên ban nãy, Rolleber mang bánh quà tới. Ngữ trực tiếp chặn cửa, mặc kệ nhỏ đập cửa kêu to.

"Thầy Snape, chúc mừng sinh nhật." Nó thấy thầy liền đi nhanh tới. Hai tay cầm bánh kem để trước mặt thầy Snape.

Ông ngơ ngác nhìn cái bánh kem. Lại nhìn gương mặt nó còn dính bột mì. Quần áo màu đen cũng dính cái gì đó trắng trắng khó coi.

"Con đã tự mình làm bánh kem đó. Thầy mau ăn đi. Tuy rằng không quá ngon, không được đẹp nữa. Nhưng mà nó là cả tấm lòng của con." Harry ngưỡng mặt lên nhìn ông. Mắt nó sáng lấp lánh mang đầy chờ đợi.

Ông thầm thì:"Đặt lên bàn đi."

"Trò không cần phải làm như vậy. Tôi không cần trò suốt ngày phải tỏ ra trò hiểu tôi và mang đống vô bổ đến đây." Ông lại nói thêm.

"Con không hiểu thầy, không thể hiểu được thầy. Trong mắt con, thầy giống như bầu trời đêm trên cao. Mãi mãi không thể nắm lấy được. Con muốn làm chỉ là đối xử tốt với thầy. Dù cho thầy ghét bỏ con. Hay là nghĩ rằng con làm chuyện tào lao."

Ông im lặng lại thở dài. Càng lúc ông càng thở dài càng nhiều . Chẳng thể đếm được. Chỉ vì thằng nhóc con trước mặt này.

Ông cầm cái muỗng ăn vài miếng bánh kem. Vị ngọt của bánh kem hoà với vị đắng chát của tâm trạng ông. Ông nuốt xuống thật kĩ.

Không hiểu sao đôi mắt của ông có chút cay cay. Ông cụp mắt xuống che giấu đi. Nước mắt đọng lại, ông chớp mắt nhiều lần cũng để cho nó nuốt ngược vào trong.

Ông đã không thể giữ vững được mục đích ban đầu của chính mình nữa rồi.

Nhìn gương mặt kháu khỉnh của Harry. Mặt mày ông chẳng có cảm xúc nào. Lẳng lặng nhìn nó thật lâu. Nhìn nó chép miệng ăn thức ăn tối. Đến tận khi nó quay trở về phòng nó.

Dưới ánh nến hẩm hiu, rét lạnh mùa đông. Cũng không thể che đậy đi ấm áp hầm hầm trong lòng ông hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net