C2: Người Đàn Ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry lớn rất nhanh dưới sự theo dõi của bà Figg. Bà luôn kiên nhẫn để nhìn nó trưởng thành lên từng ngày một. Nhìn nó ở trạng thái lúc nào cũng vu vơ với những điều mà nhà Dursley làm ra.

Cách họ đối xử với nó không hẳn là tồi tệ nhưng cũng chưa bao giờ là tốt đẹp gì cho cam. Ít ra nó vẫn có quần áo( cũ của Dudley), có vài đôi vớ( mà dượng Vernon không mang nữa).

Những ngày đến trường thì vẫn thường bị Dudley rượt đuổi theo. Nếu bị bắt, nó sẽ ăn đánh thật đau, thật đau từ cậu ta.

Nhưng nó biết được rằng nó vẫn sống. Chưa ngày nào là nó không sống. Dù nó vẫn còn suy nghĩ về cái chết để đi tìm ba má nó. Nó ám ảnh sâu sắc bởi điều đó.

Harry bé bỏng đã 10 tuổi. Nó vẫn thật gầy guộc với mái tóc đen quăn tịt. Lại tới nghỉ hè, chẳng hề khác biệt ngày đi học là bao. Bởi vì nó vẫn bị Dudley tìm cách rượt theo và không có ai giúp đỡ nó. Tuy nhiên, bà Figg là người duy nhất ngăn cản chuyện thằng Dudley ăn hiếp nó vào mọi hôm. Nên lúc nào nó cũng đến nhà bà để trốn và chơi cùng mấy con mèo.

Vernon dậy, ngồi xem tivi. Còn Petunia thì bận rộn trong bếp. Chẳng có vấn đề xảy ra trong ngày hôm nay cả. Harry chỉ cần làm thinh ở trong một góc và đừng cố làm gì gây phiền phức là được.

Phải, nó chẳng gây phiền phức gì trong sinh nhật của Dudley. Cũng không hề thả con rắn trong sở thú ra ngoài để bị nhốt và nhịn ăn. Ít ra thì nó không muốn khốn khổ càng trở nên khốn khổ. Nó biết rằng con rắn không thể thoát ra ngoài đến được quê hương. Loài người sẽ nhanh chóng bắt lại.

"Đi ra ngoài lấy thư đi, Harry." Dượng Vernon ra lệnh cho nó. Dudley thì vui vẻ ngồi chơi đống đồ chơi.

Nó không cãi không dây dưa mà tự động ra ngoài lấy thư. Thấy một lá thư có tên của mình, nó không biết vì sao lại quyết định quăng xó lá thư vào dưới khe hở của cửa phòng nó.

Và nó mang số thư còn lại cho ông Vernon. Nó không vội vàng trở về phòng để đọc lá thư chút nào. Thằng Dudley cũng không thèm để ý tới nó.

"Để xem nào." Dượng lẩm nhẩm cái gì đó. Riêng, bà Petunia có liếc mắt nhìn nó. Không phải vì vụ lá thư mà sợ nó lại làm ra chuyện gì khác thường.

Harry có một bí mật nho nhỏ. Nó có thể nhìn thấy một người chết luôn theo bên cạnh nó. Một người đàn ông chững chạc với cặp kính dày cộm. Cũng có tóc đen mắt xanh giống nó.

"Sao em không đưa thư đó vô luôn?" Anh hỏi nó khi bay lượm lờ ở bên cạnh dượng Vernon.

Nó chỉ cười, nếu giờ nó mở miệng ra nói gì thì nó chẳng khác gì một đứa khùng cả. Thái độ ngoan ngoãn của nó khiến gia đình Dursley quen tính rồi. Nó không bất thường, ngoại trừ khi nó cần chạy trốn khỏi Dudley.

Khi gần chiều nó mới trở về phòng dưới góc cầu thang. Nó ngồi đọc thư với phép Lumos. Anh đã luôn chỉ dạy phép thuật cho nó. Anh cho nó biết thật nhiều thứ. Về chuyện tương lai. Anh chỉ kể về chuyện đi học ở Hogwarts mà thôi. Kể về vài chuyến đi mạo hiểm. Ngoài ra thì anh chẳng kể gì thêm.

Nó có hỏi về cái chết của ba má nhưng anh không nói. Anh không kể bất kì chuyện gì khác trừ dạy phép thuật.

"Em không thấy cảnh họ giật tít vì lá thư trông rất vui sao?" Anh hỏi.

"Em không muốn gây phiền toái cho gia đình Dursley." Nó trả lời anh rồi cầm bức thư đọc cho xong.

Nó giấu thư trong người rồi lén lút chạy đến nhà bà Figg. Bà đã nói cho nó biết chuyện nó là phù thuỷ từ thuở nó lên 7 rồi. Nó thấy anh hình như không thích bà cho lắm. Nhưng nghe được chuyện bà từng nói nó biết nó là phù thuỷ lại khiến anh kinh ngạc không xuể được.

"Bà Figg ơi, con nhận được thư của trường rồi." Harry rất vui vẻ mà khoe khoang với bà Figg.

Bà ấy cười từ ái như đang gặp đứa cháu guộc gà của mình. Bà nhẹ xoa đầu nó rồi bảo:"Tốt lắm Harry. Con sẽ nhanh chóng nhập học và trở thành một người vĩ đại hơn cả người vĩ đại kia."

"Con có thể viết thư trả lời cho họ không ạ?" Nó hỏi.

Bà không gật đầu chuẩn bị cho nó một tấm da dê cùng bút lông ngỗng. Bà thì thầm:"Con mau viết thư trả lời đi Harry."

Trông bà Figg có vẻ hơi buồn, nó cũng thấy nhưng nó không hỏi. Nó viết thư trả lời cho bà Figg rồi quay trở về gia đình Dursley.

Nó nằm lì trong phòng dưới chân cầu thang, mấy con nhện trong phòng nó đã bị nó đuổi cả. Nó dọn trong phòng rất sạch sẽ. Dù cái phòng này chỉ có chút ét. Nó học được nhiều phép thuật. Nhưng nó lại không dùng bất kì thứ gì để thay đổi căn phòng này. Nó không muốn gia đình Dursley cảm thấy nó kì quặc.

Đến ngày sinh nhật vào buổi sáng sớm, có người đến trước cửa nhà nó. Tiếng chuông cửa vang lên liên tục. Bà Petunia phải vội vàng chạy ra mở cửa. Dì ta réo lên:"Đợi một chút."

Người đứng ngoài cửa lại khiến cho dì ta quen thuộc không tả nổi. Là một người đàn ông từng đi theo sau đuôi của em gái dì. Ông ấy thuộc họ Snape, sống ở con đường rác rưởi tên Bàn Xoay.

"Mày tới đây làm gì hả?" Dì rắn rỏi trước mặt của ông. Nó đứng ở trong phòng dưới góc cầu thang mở cửa ra ngoài.

"Đi vô." Dì nạt khi nó ló đầu ra, không ngại đối mặt với người đàn ông đang cau có ở ngoài cửa.

Vernon nghe tiếng vợ bực dọc, dượng mang thân hình xồ xề mà chạy ra. Trước mặt dượng là người đàn ông trông khá quái dị và đáng sợ. Vợ ông đang hô hoán lên:"Tao sẽ không đời nào để cho nó tham gia vào cái trường bẩn thỉu đó."

"Bà Dursley, hình như đó không phải là chuyện bà cần quan tâm." Ông Snape lạnh nhạt, mái tóc bóng dầu, cái mũi to tướng quen thuộc. Khiến bà Petunia không thể không đề phòng.

"Lũ quái đản, cút ra khỏi nhà tao mau lên!" Dượng thấy vợ mình đang thở hổn hển vì sợ gì đấy. Làm vợ chồng nhiều năm với dì, dượng biết thừa vợ mình lắng lo điều gì nhất. Nên dượng ta nạt nộ với ông Snape, che chắn dì ở đằng sau lưng:"Mày nên cút ra khỏi nhà dân, đứa bé sẽ không đi học ở cái trường yêu ma quỷ khùng đó. Từ lúc tao nhận nuôi nó, tao đã hứa là sẽ không để nó vướng vào những thứ tà ma đó."

"Ta muốn xem một kẻ phàm nhân có thể ngăn cản ta như thế nào?" Ông nhe răng cười kinh dị, từng bước chân của ông khiến gia đình Dursley thêm sợ hãi. Ông thì thầm:" Thằng Potter đó đâu?"

Harry bước ra khỏi cửa dưới gầm cầu thang, đứng đó nhìn ông Snape. Nó xoay qua nhìn dì dượng hỏi:"Dì luôn biết mọi thứ ư?"

"Biết chứ!Tất nhiên tao biết từ trước. Mày thế nào rồi cũng giống như ba má mày. Hồi đó má mày nhận được một lá thư giống như vậy, liền bỏ nhà vô cái trường quỷ đó, để rồi mỗi mùa hè lại tha về nhà cả túi đầy nòng nọc, biến mấy cái tách trà thành chuột nhắc! Tao là người duy nhất biết tỏng má mày là cài gì – Đồ đồng bóng! Chỉ có ông bà ngoại là một điều Lily hai điều cũng Lily, lại còn tự hào có một con phù thủy trong nhà nữa chứ!"

Dì ta thở phì phò vì hết hơi nhưng vẫn cố tiếp tục nói, trừng mặt nhìn ông Snape một cách kinh tởm:" Rồi má mày gặp cha mày ở cái trường quỷ đó, ra trường thì cưới nhau, rồi đẻ ra mày, và dĩ nhiên tao biết mày cũng cùng một giuộc với cha mẹ mày, cũng quái dị, cũng bất bình thường. Được rồi nếu mày muốn biết tới cùng, thì tao nói luôn cho mà biết, ba má mày cứ làm ba cái trò phù thủy nên đã bị nổ tung, để cho tụi tao phải lãnh cục nợ là mày."

"Bà nói cái gì hả?" Ông Snape nổi cáu lên.

"Tao nói không đúng sao? Mày chỉ là cái đuôi của Lily, con nhỏ có bao giờ thích mày. Mày cũng đơn phương bao nhiêu năm. Cũng chỉ là một tên hề, một kẻ quái đản xấu xí dưới sìn lầy."

Thấy ông Snape chuẩn bị ra tay với dì Petunia. Nó bước ra ngăn cản, che chắn cho dượng dì nói:"Ông không được làm vậy đâu. Tôi biết ông tức giận vì dì tôi xúc phạm. Nhưng dì tôi là chị gái của má tôi. Dì tôi có quyền nói về má tôi. Dì tôi chỉ là đang tức giận vì ông, trường học đấy đã không thể che chở cho má tôi bình an."

Ông Snape trầm mặc, ông phất tay áo ra ngoài cửa. Trước khi đó, ông nói:"Tôi sẽ đợi trò ở ngoài cửa. Đừng có ra vẻ công tử mà bắt người khác chờ quá lâu, cậu Potter."

Dì Petunia ngã gụt xuống sàn nhà, dì ta sụt sịt khó coi. Harry lặng nhìn dì, nó hiểu chuyện mà an ủi:"Con sẽ về nhanh thôi dì à."

Anh bay ngang qua cạnh nó, với trạng thái một linh hồn vô hình. Anh lại nói:"Sao em lại bảo vệ gia đình họ? Họ có bao giờ thật sự yêu thương em đâu?"

Nó không trả lời anh mà chạy nhanh ra ngoài đi theo ông Snape. Ông ấy nắm cổ tay của Harry và đùng một cái. Cái thân hình nó như đang bị bóp méo cuồn cuộn. Nó đã được mang đến cái quán tên "Cái Vạc Lủng."

Ông dắt tay nó đi nhanh qua quán, không để ai chào hỏi. Cũng không ai biết nó vừa bay ngang qua. Ông dùng đũa phép chuẩn bị gõ vào tường thì ông rít từng từ qua kẽ răng:"Nhớ cho kĩ các viên gạch mà tôi đụng vào. Nếu không tôi e là trò sẽ như tên ngốc không vào trong Hẻm được."

Harry được mang đến ngân hàng Gringotts. Ông Snape không giải thích bất cứ chuyện gì với Harry. Ông cho Harry lấy tiền và quăng cái chìa khoá ngân hàng cho nó. Xong chuyện, ông đưa nó đến từng cửa hàng để mua đủ dụng cụ.

Nó ngắm nhìn gương mặt của ông. Tuy rằng ông thật không kiên nhẫn với nó. Nhưng ông vẫn chờ đợi và dắt nó đến từng cửa hàng để mua sắm đủ thứ cần thiết trong lá thư. Chứ chẳng hề qua loa cho có.

"Tự mua quần áo." Ông nói và để nó trước cửa hàng Madam Malkin's. Phu nhân Malkin rất nồng nhiệt chào đón Harry bé nhỏ đáng yêu vào tiệm.

Có một thằng con trai bắt chuyện với nó với giọng kiêu ngạo:"Năm nay mày cũng nhập học à?"

"À, ừ. Bồ cũng vậy hả?" Harry gật gù đáp lời của cậu ta.

"Ba tao đang mua sách cho tao ở tiệm kế bên và má tao thì đã lên phía đầu phố để kiếm mua một cây đũa phép." Giọng của cậu ta chán ngắt."Lát nữa tao kéo má tao đi coi chổi đua. Thật không hiểu tại sao người ta lại không cho phép học sinh năm thứ nhất có chổi thần. Tao tính làm nư với ba má tao để mua cho tao một cây rồi tao sẽ lén đem vô trường."

Harry chỉ cười khúc khích, nó khiều vào người của cậu bạn này và nói:"Bồ đang căng thẳng vì bắt chuyện với mình à?"

"Đâu có, mày đừng có nói tào lao." Thằng nhỏ lập tức phản kháng, mặt mày đỏ bừng và lắp bắp thay giọng điệu chán nhầy nhụa.

"Bồ thật dễ thương." Nó nói." Mình cảm thấy chúng ta sẽ trở thành bạn tốt lắm cho coi. Mình thích cái sự dễ thương của bồ."

Và thằng bé mắc ngượng phải đánh trống lảng:"Mày đã biết mày sẽ vô trường nào chưa?"

"Chưa."

"Thật ra không ai thực sự biết cho đến khi chính thức nhập học. Nhưng mà tao thì biết là tao sẽ ở nhà Slytherin, tất cả mọi người trong gia đình tao đều từng ở đó mà. Thử nghĩ tao mà bị tống vô nhà Hufflepuff thì chắc tao nghỉ quá. Phải không?" Thằng nhỏ vẫn tiếp tục tưng hửng.

"Nếu người dễ thương như bồ vào nhà Slytherin chắc hẳn chỗ nó nhiều người dễ thương lắm. Mình sẽ được ở cạnh một dễ thương giống bồ chứ hả." Nó ngọt ngào cười.

"Tao nghĩ mày sẽ vào Slytherin thôi. Tao sẽ bảo vệ cho mày. Cứ yên tâm ở tao đi. Ba má tao sẽ rất vui nếu tao làm điều đó." Thằng nhỏ huênh hoang, thiếu điều vỗ vào ngực để chắc chắn chuyện đó với Harry.

Nó cười khúc khích, cong mắt thành vầng trăng non. Nó nói:"Bồ không cần phải cảm thấy mình cần được bảo vệ đâu. Mình sẽ bảo vệ cho bồ. Được chứ? Bồ chỉ cần cho mình cảm thấy là bồ cực kì dễ thương thôi."

"À, mình tên Harry, bồ tên gì nhỉ?" Nó hỏi. Bây giờ, thằng bé mới tỉnh người lại trước mấy lời mật ngọt của Harry bé con.

"Tao là Draco Malfoy, mày có thể gọi tao là Draco, tao cho phép mày." Draco nhe răng cười, cậu ta đưa tay với Harry.

Nó bắt tay với cậu ta mà không mấy thất lễ. Nó rất vui vẻ khi có người bạn đầu tiên. Bằng cách như thế này.

"Bồ là người bạn đầu tiên của mình đấy." Harry nói. Draco lại ngượng.

Cậu ta không giỏi trong những lúc thế này bao giờ. Nhất là thái độ nhẹ nhàng, chu đáo như thể nó lớn tuổi hơn cậu ta.

"Mình cần phải đi rồi." Harry ngỏ ý hơi xin lỗi Draco. Nó chạy nhanh ra ngoài vì thầy Snape đã trực chờ ở ngoài đó.

Draco nhìn thấy ông đang dẫn đường cho nó đi mua sắm. Cậu ta giật mình lẩm bẩm:"Cha mà cũng chịu dẫn dắt học trò ư? Không được, mình sẽ hỏi cha về cậu ta. Chắc chắn cha biết cậu ta ở đâu để mình gửi thư nói chuyện."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net