C3: Áy Náy Không Thành Lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy không được vui hả?" Nó hỏi khi mà ông đang nắm chặt cổ tay nó. Nó biết việc hỏi thăm một người khác như thế này là có hơi kì cục và mang tính lạ lùng.

"Không phải chuyện của cậu quý tử đây đây!" Ông ấy không có kiên nhẫn với Harry. Có lẽ trong suy nghĩ, ông ta còn nghĩ rằng nói mấy chuyện đó với nó là vô bổ. Ông Snape không có hi vọng về thằng Potter có thể hiểu chuyện đến mức nào - Kẻ Thù Truyền Kiếp của James Potter cho hay.

"Cảm ơn thầy đã đưa đón con dù thầy chẳng mấy vui vẻ." Harry nhẹ giọng lại. Nó thấy hài lòng về mọi thứ. Rồi nó ngỏ ý xin lỗi chuyện hồi sáng:"Dì con có tính cách khá tự ti vì em gái mình. Con rất xin lỗi khi dì xúc phạm tới thầy."

"Đó không phải lỗi của trò." Ông Snape nhíu mày lại, nghiêm khắc nói thêm:"Tôi thắc mắc về chuyện dì cậu xúc phạm ba má cậu mà cậu vẫn tỉnh queo trước mặt họ đấy Potter!"

Nó hơi im lặng, cúi thấp đầu nhìn xuống chân. Cái giày của nó rất to với kích cỡ chân của nó. Nhưng đôi này lại là đôi tốt nhất mà nó có được. Giọng nó hơi nhỏ nhưng vẫn nghe được, từ từ mà nói:"Vậy thì sao ạ? Dì con lớn hơn con nhiều, cũng là chị ruột của má con. Con thấy do lúc nhỏ, dì con tự ti, ông bà ngoại lại thương con út nên dì mới sinh ra tâm lí tức tối. Gia đình không quan tâm dì. Khó lắm dì mới có thể thoát khỏi mọi thứ. Xem như chưa từng tồn tại. Dì sống thật tốt, thật khoẻ mạnh dẫu cho dì từng gặp bất kể chuyện thiên vị gì. Điều đó thật tốt..."

Nó ngước mặt lên nhìn ông ấy, giọng hơi buồn:".. rồi bỗng đột nhiên, em gái dì mất. Một đứa con dì chưa từng gặp mặt bỗng xuất hiện trước nhà dì. Con của một thế giới mà dì căm tức. Dì chắc cũng đã buồn về sự ra đi của em gái. Đâu phải dì không thương em gái dì. Tiếc là không cùng một thế giới thôi. Sự thiên vị đã phá hủy mọi thứ. Dì đã trách cái thế giới chúng ta thuộc về phá huỷ cuộc đời em gái dì - Má của con."

"Vậy nên con cũng chỉ là con của kẻ khác, con của chồng má. Dì và dượng không thật sự có nghĩa vụ nuôi con. Chấp nhận chứa chấp con đã là may mắn. Con có quyền gì mà phán xét họ? Con sống hiểu chuyện là cách tốt nhất để sống rồi." Nó cười tươi rối tựa như khúc nhạc buồn dạo ngang qua. Gió phấp phới vài cọng tóc của nó trôi nổi.

Trước đôi mắt xanh sáng long lanh của nó, ông im lặng. Chỉ có thể dùng từ im lặng mà thôi! Sự hiện diện của nó, cách suy nghĩ của nó, cách nó tồn tại. Chưa bao giờ là thứ khiến ông để tâm. Kể cả nó sống không thật sự tốt, miễn nó còn tồn tại là được.

Nhưng nghĩ đến, chủ nhân của đôi mắt xanh lục này phải sống không tốt. Ông Snape cảm thấy khó chịu. Dù gì nó cũng là con trai của Lily, là đứa con duy nhất nàng để lại trên cõi đời này.

"Đồ ngu." Ông ta quằn một câu rồi mang nó trở về nhà Dursley. Nó không quá để tâm đến câu nói của ông. Nó sống theo quan niệm của nó, theo cách nó muốn sống. Theo suy nghĩ của nó và quyết định của nó. Có lẽ trông nó hơi yếu mềm nhưng nó vẫn rất cố chấp, cứng đầu.

Nó thu gom xong đồ đạc thì cúi chào ông lễ phép. Nó nói:"Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại thầy vào nhập học ạ!"

"Nhớ kĩ ngày nhập học." Ông Snape cảnh cáo một câu rồi quăng cái vé tàu cho nó. Ông biến mất ngay và luôn.

Dì Petunia đã ngồi ở sô pha, dường như dì đã ngồi đó lâu thật lâu. Dì bơ phờ và chán nản một cách thấy rõ. Dì không hỏi gì nó, không phàn nàn, không nói năng gì.

Nó cũng không hỏi han mà về phòng trong im lặng, dọn dẹp đồ rất kín kẽ. Theo lí lẽ thường thấy, dì cũng sẽ ngó lơ đi nó. Đằng này, dì gọi nó lại:"Harry, lại đây, nhanh."

"Dạ sao dì?" Nó đứng trước mặt dì ngay. Dì nhìn nó một lúc, giọng dì miễn cưỡng nói:"Quả thật, chẳng giống Lily chút nào. Tính cách mềm mại mà ngoại hình cũng y hệt thằng kia. Có mỗi đôi mắt này là xinh đẹp."

Dì đưa ngón tay lên muốn sờ vào mặt của nó. Dì lại rụt tay về, ngấu nghiến:"Nếu mày vẫn sống yếu đuối như vậy. Mày cũng sẽ chết như ba má mày, nổ tung chết thôi. Chẳng có điểm nào coi được. Ba má mày đều là kẻ kiệt dù tao không muốn khen chúng. Nhưng chúng có điểm rất gan dạ, sống rất thoải mái, rất thẳng thắn."

"Mày nên cố thay đổi và cút trong phòng của mày đi." Dì nói xong liền nạt nộ. Chẳng mấy muốn nói chuyện nữa. Dì giống như chỉ đang trút giận lên cho nó mà thôi.

Nó cũng không để tâm mà trở về phòng. Anh lại bay lơ lửng trong phòng nó. Anh nói khó hiểu:"Bà ta lại bị làm sao nữa vậy? Thật khó hiểu."

"Dì ấy đang lo cho em sẽ để tính cách hiền lành này bị người ta đè đầu cưỡi cổ hiếp bức. Có lẽ dì cũng cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm của thế giới chúng ta.." Nó giải thích. Mắt nó sáng long lanh dù đang ở trong bóng tối hẩm hiu đến nực cười.

Thái độ sống của một đứa trẻ 11 tuổi, sao lại có thể ngoan đến mức này?

Anh thật tình không hiểu nó, anh và nó rõ rõ ràng ràng là một. Nhưng tính cách nết na con người, cung cách cư xử đều không giống nhau nổi. Nó luôn biết ơn về mọi thứ. Dù người ta đối xử với nó không hề tốt đẹp.

Cung cách của nó khiến người khác phải nể phục bởi cách sống hiếm ai làm được. Anh đã từng sống một đời Harry Potter đầy kiệt ngạo, đầy mạnh mẽ. Nhưng anh lại thấy có nhiều chuyện của anh đứng trước mặt nó lại càng như trò con nít. Tính tình ngông cuồng chẳng thể bì bằng với bình thản đối diện mọi thứ qua ngày. Sống yên ả với những gì có được.

So đi tính lại, anh chỉ thấy, nó là một người có tâm hồn trong sáng. Đời người vốn bạc bẽo, người nặng tình nghĩa như nó, liệu có sống được không? Anh không biết.

Anh cũng chỉ là người chết, đã quen với việc người bên cạnh ra đi. Chấp nhận hoài niệm mà vẫn tiếp tục sống cạnh gia đình nhỏ. Anh muốn bảo vệ nó mà cũng không có cách nào. Điều duy nhất anh có thể làm được là giáo dục nó hết thảy về phép thuật. Chỉ dạy nó cách sống sót. Hay là cho nó biết tương lai phía trước.

Một đứa trẻ thấu hiểu đủ loại tình cảm của người lớn, rốt cuộc là do quá nhạy cảm. Hay là giỏi thấu hiểu tâm lí của người khác đây?

Những ngày tiếp theo, anh càng lúc càng tận trách tận lực chỉ nó về các loại phép cao tay hơn. Nhưng cứ lần chỉ nó làm phép khó, nó lại không làm được. Anh lại tức giận và nóng nảy:"Sao có nhiêu đó mà cũng không làm được?"

"Em xin lỗi.." Nó cặm cụi nhìn đôi bàn tay nhỏ. Nó nhếch nhác đáng thương lắm.

Trước đôi mắt sạch sẽ của nó, anh bỗng giật mình nhận ra. Tâm trạng gấp gáp của chính anh đang làm tổn hại tới nó. Nhìn xem, đôi bàn tay của nó xước xẹo. Tấm thân gầy gò mà gió cũng thổi bay được.

Nó không có đũa phép để học nhanh được. Từ bấy giờ nó chỉ đang dùng các phép thuật mà không dùng tới đũa. Độ khó đã cao hơn rất nhiều. Vậy mà lắm khi, anh còn bắt nó học phép thuật không tiếng.

"Anh xin lỗi, Harry.. anh xin lỗi..." Anh áy náy, tự trách, khẩn khiết trước mặt nó. Vong hồn anh muốn níu lấy ôm nó với mong mỏi trao gửi ấm áp.

Nó lắc đầu rồi làm anh yên lòng, nó cười điềm đạm:"Không sao đâu mà, anh chỉ do lo cho em quá thôi. Em vẫn ổn..."

Anh sai rồi, nó sắp phải đối mặt với phía trước. Tuổi thơ không hạnh phúc. Anh nên để nó thả lỏng một chút. Nhưng nghĩ kẻ thù sẽ chẳng chờ đợi ai. Anh lại gấp rút không chịu nổi.

Harry... em phải cố sống thật tốt, Harry à... vì em chính là anh...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net