C20: Ba Má Còn Sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Snape chẳng bắt nó phải làm gì. Cái nhà của thầy lúc nào cũng sạch sẽ bởi phép thuật. Và lò sưởi vốn chẳng thường được đốt lên. Nay lại được sử dụng vì một vị khách lạ ghé nhà.

Buổi sáng đẹp trời của cuối tháng 7 chào đón nó. Nó choàng tỉnh dậy sau gần một tháng trời ở nhà thầy Snape thật thoải mái. Nó bước chân xuống nhà và nhìn đến ông đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mà ông hay ngồi để đọc sách.

Cái nhà này tuy nhỏ nhắn nhưng lại khiến nó ấm áp và muốn ở mãi. Nó đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ không thay đổi. Sẽ không ai bước đến làm phiền cuộc sống thường ngày của nó. Vỏn vẹn với những thứ nhỏ nhặt qua từng muỗng ăn, đến bộ đồ mặc.

Tiếc rằng thứ gì nên đến cũng đã đến, phá vỡ yên bình hiện tại của nó. Đó chính là Sirius Black.

Chú đến trước cửa nhà ông Snape với gương mặt giận dữ. Chú la lối:"Sao mày dám giữ con của James ở nhà mày hả?"

Aurora Potter đi ở ngay bên cạnh Sirius. Nàng nhỏ nhẹ cười nhìn nó. Níu lấy bàn tay chỉ trò vào mặt thầy. Nàng an ủi:"Thôi mà chú, chú bình tĩnh đi. Chú không thấy Harry đang sợ hả. Mà nè, chú nói với Harry tin tức tốt mà chúng ta có đi chú."

"Được rồi, Harry, con mau theo chú về đến tộc Potter thôi." Sirius cũng dần bình tĩnh, nhỏ nhẹ với nó. Chú chìa tay và chờ đợi nó.

Thầy Snape bực bội với thái độ lớn lối của Sirius Black. Nhưng với tình cảnh trước mắt. Thầy lựa chọn im lặng và chờ đợi nó sẽ làm gì vào bây giờ. Nó lại nhìn thầy, nhìn sang Sirius. Nó nói:"Con chỉ ở với thầy Snape. Con sẽ không theo chú đâu. Không đời nào."

Nó bắt lấy tay của thầy Snape và nắm thật chặt. Dù nó chưa từng dũng cảm đến thế bao giờ. Nó rầm rì bảo:"Thầy Snape là người đã giúp đỡ con. Con sẽ không đến nơi mà con không cảm thấy được tình thương yêu."

"Thôi nào, cậu còn chưa nghe chú Sirius nói gì kia mà." Aurora cười một nụ cười giả tạo. Nàng phe phẩy đầu vui vẻ ra trò.

"Ba má con đã được Aurora cùng mấy tổ tiên trong nhà hỗ trợ. Và hai người họ vẫn còn sống Harry ạ. Con nên về thôi. Ba má đang đợi con." Sirius nhẫn nại giải thích với Harry. Gương mặt chú sáng láng niềm nở. Chú rất mừng vì tin tức này và chú cũng mong Harry cũng mừng như chú.

Harry ngẩn ngơ khi nghe tin. Nó lại loay hoay nhìn thầy Snape trước. Song, thầy Snape ngơ ngác hơn cả nó, thầy run rẩy cả đôi tay. Thẫn thờ và dường như chẳng còn lại gì trên đời. Cái tin tức này nổ ra như trời sập.

"Hãy cho con vài ngày để suy nghĩ." Harry thật chín chắn mà ra quyết định. Nó chẳng hề vội vàng để gặp ba má ngay bây giờ. So với khao khát dành cho ba má. Nó có nỗi lòng riêng nhìn thầy Snape chăm chú.

"Harry.." Sirius muốn nói thêm điều gì đó lại bị Aurora kéo tay chú lại. Nàng nói một cách như đang cười nhạo nó:"Thôi, chúng ta về. Cậu ta cũng không mong muốn gặp ba má ngay rồi mà. Chắc ba má sẽ buồn lắm cho coi."

Sirius quay ngoắc dẫn theo Aurora mà bấm cái khoá cảng trở về phủ Potter. Mặc cho nàng đến và mang theo tin tức muốn nổ tan tành mọi thứ mà nó vừa có được vỏn vẹn một tháng.

"Thầy Snape." Nó sợ sệt níu kéo tay áo của thầy Snape. Thầy quay sang nhìn nó, đôi mắt đen của thầy khó tả cảm xúc. Vầng trán thầy chuốt lên một đám mây đen dày dặc.

"Thầy Snape... thầy đừng.. thầy đừng có không cần con.. được không....?" Giọng nó lí nhí đáng thương.

Thầy Snape cúi xuống nhìn thằng vào đôi mắt sắp khóc của nó. Thầy thở dài, vuốt ve mái tóc đen của nó. Thầy chẳng nói gì cả, cứ đứng đó thật lâu.

"Trò nên quay về với ba má trò." Thầy Snape trầm giọng nói. Thầy chẳng có vẻ gì là đau buồn trước việc này. Ánh mắt thầy niềm nở một điều gì đó gọi là vui vẻ trước sự sống của người mà thầy yêu say đắm.

Đối với Harry Potter thì điều đó giống như trời đất sập đổ. Nó buông bàn tay đang níu lấy tay áo của thầy. Lùi từng bước về sau thật nặng nề.

"Potter, tôi không muốn trò sống mà không có ba má." Thầy Snape chẳng biết thế nào lại chịu giải thích với nó. Thầy chẳng bước đến chỗ nó mà an ủi. Nhưng điều này đã khiến nó thấy an lòng thêm phần nào. Khi thầy lại tiếp tục nói:"Nếu không được thì quay về đây."

"Tôi sẽ chào đón trò."

"Nhưng thầy vẫn đuổi con đi. Con thật sự rất buồn. Con chẳng hiểu. Con đã nghĩ rất nhiều. Con từng khao khát ba má hơn bất kì điều gì. Nhưng rồi khi họ lại xuất hiện. Chẳng hiểu sao con lại chẳng muốn gặp họ."

"Vậy mi chẳng định gặp lại ba má mi cả đời sao?"

"Con..."

"Harry Potter. Dù bọn họ không yêu thương trò. Cũng phải ngẩng đầu lên mà sống."

"Thầy vẫn luôn ghét con đúng không?"

Thầy Snape chẳng đáp, chắc chắn rằng với gương mặt này của nó. Thầy sẽ chẳng thích nổi nó. Nhất là khi bây giờ, nó đã có ba má. Ông càng chẳng có lí do gì phải thích nó.

"Nếu trò cứ khăng khăng cái suy nghĩ ấy." Thầy Snape hít một hơi thật. Gầm gừ:"Tôi thừa nhận là tôi ghét trò. Ghét kinh khủng."

Thầy đi đến gần nó, vẫn dùng bàn tay gầy guộc bóp lấy mặt nó. Thầy gần gũi và nói:"Tôi ghét cái thói tự cho là đúng của trò. Dù tôi chẳng phủ nhận là trò nghĩ đúng rằng tôi ghét trò cay đắng."

"Thầy Snape..." Nó thủ thỉ, đưa hai tay lên đặt ngay mặt của thầy. Nó âu yếm và đau lòng:"Con xin lỗi, thầy đừng giận con. Thầy giận sẽ không tốt cho sức khoẻ. Con xin lỗi... thật sự xin lỗi..."

Thầy Snape hoàn toàn không thể chống cự được với dịu dàng và thương yêu mà nó mang lại. Thầy buông tay đang nắm lấy cái mặt nhỏ của nó. Nhìn nó chỉ cao được một mét bốn mươi lăm. Lùn lùn nhỏ người thật yếu ớt.

Đối với thầy Snape, chuyện thầy yêu say đắm Lily Evans là một chuyện. Còn về chuyện bù đắp lỗi lầm mà bảo vệ Harry Potter. Cùng với Aurora Potter lại là chuyện khác. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, trước mặt đứa trẻ luôn dùng hết tình cảm mà đối xử tốt với ông.

Ông chẳng thể nào dùng thái độ lạnh nhạt xấu xí mà đối xử với nó nỗi. Chính vì cái ấm áp này mà ông mới chẳng yên tâm đến nhà Dursley tìm nó. Chính vì sự ấm áp này mà mấy tháng cuối năm học, vì sự lạnh nhạt thất thường của nó mà ông phải khó chịu, dày vò.

Như Harry đã từng nghĩ đến, thầy Snape đối với nó là thương tiếc và chấp nhận bảo bọc. Nó đối với thầy Snape là trung nghĩa và khao khát.

Vài ngày sau, ba má nó đến thẳng nhà thầy Snape để đón nó. Lily đã đứng đó nhìn thầy Snape đầy niềm nở:"Bồ vẫn khoẻ chứ Sev?"

"Mình vẫn ổn, Lily..." Giọng thầy bứt rứt không nguôi. Thầy nhìn Lily như thể sợ nàng lại đột ngột biến mất. Nàng còn trẻ hơn cả thầy nhiều, cái tuổi tác ngày nàng chết vẫn là tuổi đôi mươi. Bởi vậy nhìn nàng và thầy cách biệt nhau quá nhiều.

"Sao nào Snivellus? Harry đâu?" James không thích nhìn thấy Severus Snape. Bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy, Snape vẫn thèm khát vợ hắn như hồi còn đi học.

"Ba không được xúc phạm thầy Snape." Nó nghe được lại giận dữ với James Potter. Mặt nó bừng vì tức."Thầy Snape đã giúp đỡ con rất nhiều. Ba không được nói như vậy với thầy."

Lily cười dịu dàng bước đến ôm lấy nó. Cái ôm này ấm áp và bao bọc tình thương. Trước giờ không ai có thể mang lại cho nó. Nàng mới nói rằng:"Về thôi, Harry."

Trong tình cảnh thế này, trông thầy Snape cứ thương thương làm sao. Thầy đứng đó thật cô độc nhưng thầy chẳng buồn. Chỉ ngẩn ngơ nhìn má nó.

Aurora thì thầm bên cạnh nó và chỉ nói với giọng chỉ mình nó nghe được:"Thấy chưa? Thầy Snape chỉ để tâm đến má tụi mình thôi. Để yên cho thầy đi Harry ạ. Cậu chỉ là một đứa chẳng có họ mà thôi."

Lily bước đến gần thầy Snape, nàng vuốt mấy sợi tóc len lỏi ở trên gò má trắng hồng. Nàng nói đôi lời với ông:"Mình đã tha thứ cho bồ. Vậy nên bồ không cần phải ép chính mình làm chuyện gì nữa. Mình đã nghe thầy Dumbledore nói tất cả rồi. Mình cảm ơn, Sev à."

Thầy Snape cúi thấp đầu, hàng tóc đen che đi khuôn mặt thầy. Thầy cũng chẳng thèm nhìn nó.

"Lily à, mình.. " Thầy Snape thì thào cái gì đó. Lily lại cười khúc khích. Một cái cảnh mà đẹp tới mức chẳng ai làm phiền. Tựa như thầy Snape chưa từng có cuộc chia li nào với má nó.

James Potter đã chẳng còn kiên nhẫn, hắn ghen ăn tức ờ kéo Lily lại và dằn mặt thầy:"Mày cứ bám riết Lily quài vậy. Lily đã chồng rồi, mày nên dẹp cái thứ dơ bẩn gì đó của mày sang một bên đi. Đi nào, Lily."

Lily đưa mắt ngỏ ý xin lỗi với thầy, nàng cũng không muốn làm James phải cảm thấy khó khăn. James bắt tay của Aurora cùng về phủ Potter. Ở ngoài cửa là chú Lupin đang đứng.

"Harry, chú là bạn của ba con. Tên chú là Lupin Remus. Chú đưa con về." Lupin là một người đàn ông dịu dàng, hiền lành.

Nó há miệng thở dốc, nó quay sang nhìn thầy Snape. Nó lắc đầu với chú Lupin nói:"Con sẽ không về. Xin lỗi chú. Con tưởng là ba má đến đây để đón con.. thật đáng tiếc."

Nó buồn không phải vì chuyện thầy Snape, cũng chẳng phải vì chuyện Aurora đã nói gì với nó. Nó buồn vì ba má nó đến đây mà chẳng dắt nó theo. Mà chỉ dắt mỗi Aurora.

"Chú.." Lupin muốn nói gì. Thầy Snape đã che chắn nó trước mặt chú. Thầy rít câu từ qua kẽ răng:"Cút đi."

Thầy Snape cáu bẳn, tuy rằng thầy yêu say đắm người nọ. Nhưng chẳng đồng nghĩa với việc thầy để cho đứa trẻ này trở về mà không đường hoàng. Nó xứng đáng với cuộc sống tốt hơn. Thầy đuổi cổ Lupin ra khỏi nhà và dùng chú cấm độn thổ.

Thầy để nó đứng đó rồi thầy đi vào trong nhà. Nó biết rằng thầy cần ở một mình để bình tĩnh.

Nhật Báo Tiên Tri mà Hegwid mang đến, đã nói rằng ba má của Kẻ Được Chọn vẫn còn sống. Tin tức tốt này đã khiến cho Hội Phượng Hoàng hô to vui mừng. Cùng với đống thư từ Draco Malfoy đã được gửi đến hỏi thăm tình hình hiện tại của nó.

Sau vài ngày thì thầy Dumbledore đã đến tận nhà thầy Snape hỏi chuyện nó. Cụ ngồi ở trên sô pha tự nhiên như nhà mình. Cụ dò hỏi thầy Snape:"Sao thầy chẳng để cho nó về với ba má nó?"

"Cụ Dumbledore, tôi mong nó có ba má là thật. Nhưng tôi càng muốn ba má nó sẽ yêu thương nó. Sao họ có thể quay trở về trước và để con họ ở lại cho người sói đưa về?" Thầy Snape gắt gỏng trả lời.

"Anh vẫn luôn yêu Lily.." Cụ thì thầm, mắt cụ sáng quắt nhìn chăm chú vào thầy Snape. Theo một cách kì lạ nào đó.

"Phải, tôi chẳng thể ngừng yêu cô ấy." Thầy Snape khẳng định về chuyện này. Mặt thầy nhăn nhó:"Nhưng... một đứa trẻ hiểu chuyện nên nhận được những gì nó nên nhận."

"Không phải là một que kẹo. Mà là tất cả châu báu."

"Anh Snape, anh cũng chẳng phải người giám hộ của nó."

"Vậy thì sao hả? Thầy có vẻ thích bày vấn đề làm khó tôi. Tôi sẽ không đuổi nó ra khỏi nhà tôi hay ép nó đi đến nơi nó không muốn. Quyết định nằm ở nó."

"Thầy Snape!"

"Tôi đã quyết ý. Thầy đừng nói nữa. Tôi sẽ không nghe bất kì điều gì. Thầy đừng ép buộc tôi hay ép buộc nó. Tôi thừa nhận là tôi yêu quý nó."

"Điều đó không hề giống anh một chút nào."

"Tôi cũng là con người, thầy Dumbledore. Thầy đừng thần thánh hoá tôi. Như thể tôi chẳng cần ai ngoài ánh sáng đời này. Thầy cũng đừng thần thánh hoá tình yêu của tôi. Thầy đã kinh tởm tình yêu ích kỉ của tôi. Sau đó thầy trao cho tôi hi vọng tiếp tục sống. Tôi cũng là một con người, có nhịp thở, có cảm xúc. Đó là lí do tôi không thể không yêu quý một đứa học trò dành tình cảm sâu sắc cho tôi."

"Thầy Snape, anh làm vậy cũng là ích kỉ."

"Tôi vẫn luôn ích kỉ, thầy thừa biết về con người tôi. Tôi cũng cần cứu rỗi. Và tôi đã nghĩ trong vài giây phút. Tôi chỉ còn lại thằng bé... đang yêu thương tôi."

"Tôi hiểu lòng thầy."

"Tôi là con người, thầy Dumbledore. Tại sao thầy không chịu nhìn điều đó. Tại sao lại đặt nặng đặt nhẹ với chuyện tôi không được cứu rỗi. Tại sao vậy..?" Giọng thầy Snape gần như tuyệt vọng.

Mà cụ Dumbledore lại dửng dưng lạnh nhạt.

"Thầy vẫn còn yêu Lily chứ?"

"Chắc chắn."

"Vậy thì trả thằng bé cho cô ấy."

Thầy Snape khó tin nhìn cụ. Thầy thở không ra hơi. Đau đớn và thật khốn khổ.

"Đây không phải là trả hay không trả." Thầy quát nạt với cụ:"Nó không phải là một món đồ. Thầy đừng hòng biến nó thành một vật dụng của thầy. Nó không phải là con heo chờ bị làm thịt như thằng cha nó. Thầy phải hỏi nó có muốn không. Thầy đã quăng nó trước cửa nhà Dursley. Thầy để nó thiếu thốn. Giờ thầy vẫn như vậy. Thầy thật là ích kỉ, thầy là một kẻ đạo mạo đáng xấu hổ."

"Vậy thì chúng ta sẽ hỏi ý của thằng bé."

Nó đã bước xuống nhà. Nó nhìn chòng chọc vào cụ Dumbledore. Giọng nó rất kiên định:"Con sẽ ở với thầy Snape. Con sẽ không gặp lại James Potter và Lily Potter. Con chỉ là Harry mà không có họ Potter. Con đã quyết định sẽ kí giấy nghĩa pháp ước với thầy Snape."

"Con biết giấy đó có nghĩa là gì không?" Ánh mắt cụ Dumbledore bỗng trở nên căng thẳng và sắc bén.

"Con.. biết.." Nó thì thào, ngước mắt xanh nhìn thầy Snape. Thầy đang quằn quại đau buồn. Nó lại nói:"Con muốn nói chuyện riêng với thầy."

Thầy Snape chẳng hề biết tờ giấy đó có nghĩa là gì. Vì người được biết đến giấy đó chỉ có những bậc Hiệu Trưởng mới được phép biết đến. Và nó biết nhờ đến việc anh từng nhắc cho nó.

Và nó quyết định sẽ làm điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net