C28: Khuyết Điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày còn lại xếp chồng cho qua mùa đông để đón chào học trò quay lại trường Hogwarts. Đêm trước khi sinh nhật thầy Snape. Nó ngồi cặm cụi ở ghế sô pha nhìn ngọn lửa trong lò sưởi.

Điều khiến nó nghĩ ngợi nhiều hơn chính là quà mừng sinh nhật cho thầy Snape trong năm nay. Thầy Snape là một người đàn ông chững chạc, có sự nghiệp đầy đủ và chắc chắn với ngành nghề của ông. Ông chẳng thiếu tiền bạc cũng chẳng thiếu thứ gì.

Những thứ ông dùng tiền mua được, nó tặng thì không cần thiết. Những thứ không dùng tiền mua được thì năng lực của nó lại vớ không tới. Nó chẳng biết nên tặng thứ gì mới có thể khiến món quà của nó trông đặc biệt hơn.

Nó nghĩ là nó vẫn sẽ làm bánh kem. Trong khi nghĩ ngợi. Có lẽ là quá chú tâm, quá không để ý mọi thứ xung quanh. Như một con người vô hồn. Ông đã rặn hỏi ngay:"Có chuyện gì với trò? Snape."

"Có gì đâu ạ." Nó đáp ngay để ông không phải lo lắng. Mắt nó ló ngó sang nhìn lên mặt ông."Thầy đã bao giờ cảm thấy thiếu thốn cái gì chưa?"

"Trò thích hỏi những câu vớ vẩn quá nhỉ?" Ông nhìn nó phàn nàn. Ngay sau đó, ông trả lời ngay:"Ai cũng sẽ có một thời thiếu thốn, về vật chất hoặc là tình cảm."

"Thầy có thấy buồn nếu như con hỏi mãi về những chuyện đời thầy không?"

"Không"- Thầy Snape nhướng mày - "Tôi chỉ hi vọng trò ít láu cá trong mấy cái trò này lại. Tốt thôi, tôi sẽ cho trò nghe một câu chuyện."

"Hồi lần 6, lần đầu tiên chẳng còn tổ chức sinh nhật nữa. Kể từ ngay ba tôi thay đổi. Và rồi ông ấy lúc nào cũng gào mồm lên như một con thú điên. Hất đổ các bát canh, những thức ăn nóng hổi. Kể cả hôm đó là sinh nhật tôi. Chỉ có một lát bánh mì, trét bơ đậu phộng. Tôi đã định cắm nến lên. Ông ấy đột ngột trở về. Thế là tôi mất đi bữa ăn hoặc là một cái bánh kem, tuỳ theo ý trò nghĩ."

Nó gác tay trên bàn, để cằm ịn trên tay, mắt nhìn ông chăm chú lắng nghe câu chuyện. Ông thì vẫn tiếp tục dùng cái giọng không to không nhỏ để kể:

"Lúc đó, tôi chỉ biết là mình thiếu thốn, thiếu thốn tất cả mọi thứ. Nhưng tôi chỉ cần một cái bánh kem. Mẹ tôi lại bận rộn lo cho người đàn ông kia hơn. Tôi luôn biết, giữa tôi và ông ta, mẹ tôi sẽ chọn ông ta."

"Từ nay có con đồng hành trong mọi sinh nhật của thầy rồi." Nó lí nhí nói. Hai cái má cứ đung đưa, cưng khỏi phải nói. "Giữa cả thế giới này, con sẽ chọn thầy là ưu tiên trên tất cả."

"Nhảm nhí." Ông lạnh lùng.

"Thật mà, thầy không tin ư? Con có thể làm mọi thứ đấy. Con sẽ chọn thầy sau tất cả. Cho đến khi con kết thúc cuộc đời này."

"Tôi đã nói rất nhiều lần với trò, một đời dài dẵng đến mức nào." Ông ấy thì thào." Nó còn hơn cả những gì trò nghĩ đến."

"Nếu dài dẵng tới mức thế. Liệu thầy có quên được những tổn thương trong quá khứ của thầy không? Quên cảm giác đau, quên cảm giác buồn tủi." Nó trả lời, thật nhẹ nhàng mà buồn bã." Con vẫn cảm nhận được trái tim thầy vẫn còn đang đau đớn quá. Nó đau đớn vào mọi lúc, chẳng khi nào ngừng nghỉ."

"..."

"Con đã nghĩ về những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra. Lỡ như con chết rồi, thầy sẽ ra sao đây?"

"Câm mồm vào," thầy Snape lắng lo ngắt lời ngay." Sao trò cứ suy nghĩ về những chuyện sẽ không xảy ra vậy? Sao trò chẳng nghĩ là tôi sẽ chết luôn đi."

"Sao mà con đành lòng được, con vẫn còn sống mà."

"Trò vẫn biết tôi vẫn còn sống?"

Nó ngơ ngẩn rồi cười lại nói:"Thầy vẫn luôn như vậy ư? Rốt cuộc đối với thầy, con là gì vậy?"

"Một đứa con nít chưa mọc đủ lông cánh. Một học trò đáng thiên vị." Thầy Snape trả lời không chắc chắn.

"Và là người nhà của thầy, là bạn tâm giao của thầy và ở tương lai sẽ là tri kỉ của thầy." Nó nói thêm vào ngay lập tức mà chẳng chần chờ gì hết.

"Như trò nói." Thầy bảo. "Tôi thấy vui về điều đó. Một người bạn quý hoá."

"Mặt thầy đâu có thể hiện điều gì vui vẻ, như một nụ cười chẳng hạn."

Thầy hơi nhếch mày, đưa mấy ngón tay kéo vầng miệng lên."Như này hả?"

"Hihi, trông thầy mắc cười quá."

Ông đặt tay xuống, gương mặt nghiêm nghị trở nên mềm và đỡ một phần nào cứng nhắc. Ông cụp mắt xuống nói:"Đôi khi chẳng cần cười để thể hiện cảm xúc vui vẻ."

"Con lại mong muốn nhìn thấy thầy cười mãi. Vì nó đẹp. Giống như đột nhiên có mặt trời xuất hiện làm tan đi mọi đám mây mịt mù. Như là trong thế giới của con, tràn đầy tối tăm và nụ cười của thầy đã làm cho biến mất cả. Thầy tin không? Con chẳng nói láo đâu."

"Dở hơi." Ông nói vậy nhưng bên môi vẫn nhẹ kéo lên một nụ cười tự nhiên. Mắt đưa lên nhìn nó đầy kiên nhẫn.

"Ôi." Nó than một cách lố lăng:"Con tim con giống như vừa bị thần tình yêu bắn một mũi tên trúng ngay con tim vậy."

"Tôi hi vọng là vị thần đó sẽ mang luôn mấy cái câu tào lao của trò đi theo." Thầy lầm bầm, dẹp luôn cả quyển sách trong tay sau một cuộc trò đùa. Ông ấy lăn tăn:"Trò cũng nên ăn tối đi."

"Ai ai, vị thần tình yêu đã mang cả trái tim lẫn cơn đói của con đi mất rồi."

"Tôi không muốn nghe chốc nữa trò lại nói là trò đau bao tử."

Nó được bay lên và bị ngồi ngay trong vị trí bàn ăn. Đồ ăn thoáng cái chớp mắt đã hiện ra thành đàn trên bàn. Thầy Snape bình tĩnh ngồi đối diện nó.

"Tại sao thầy ốm thế nhỉ? Ăn mãi chẳng thấy lên kí lô nào. Chẳng như con, giờ đã có ngấn ngay cả bụng đây này." Nó sờ sờ vào bụng hơi tròn lên của nó. Nó ỉu xìu ngay:"Con muốn ốm bớt quá, tròn vo lên xấu lắm."

"Tôi không chê trò mập." Thầy Snape thản nhiên." Rất dễ thương."

"Chài ai, thầy Snape bảo con dễ thương đó ư. Con cảm thấy muốn ngất ngay bây giờ luôn đó." Nó lí nhí nhưng mang thêm châm biếm hơn là vui vẻ.

"Con người đâu ai hoàn hảo." Ông ấy nói."Như bản thân tôi, sinh ra có một cái khuyết điểm, hai ba cái khuyết điểm. Dăm ba mấy miếng ngấn trên người trò chẳng là gì. Chẳng ai hoàn hảo. Và một người quá đẹp thường bạc mệnh. Còn không thì nhân cách sẽ thối tha."

"Nhưng con chẳng tự tin về chính mình một chút nào. Con thấy bản thân luôn xấu xí. Một thân thể lúc nào cũng đầy khuyết điểm. Chẳng đẹp và thậm chí, giờ con còn mọc cái nốt mụn trên mặt. Có thêm vài miếng mỡ trên người."

"Trò có thấy tôi xấu xí, thô kệch không?" Ông hỏi.

"Đối với con, dù thầy Snape thế nào đi nữa, con vẫn thấy thầy vẫn tràn đầy ưu điểm," và nó trả lời." Con thương mọi thứ trên cơ thể thầy, mọi khuyết điểm và quá khứ thương tổn của thầy."

"Tôi cũng vậy. Tôi chẳng thấy những khuyết điểm nhỏ bé trên người trò có thể che đi.. cách sống quá dỗi tuyệt vời của trò. Phải không? Trò thương người và nhân ái. Trò đã sống mà không phải cũng có thể sống theo cách đấy. Những khuyết điểm đó, nó quá nhỏ để so sánh với trái tim. Và người thương yêu trò. Họ sẽ thương cả khuyết điểm của trò."

"Lúc trước con gầy quá, con cũng tự ti. Thầy có thấy con ngộ nghĩnh không hả thầy? Lúc nào con cũng thấy con xấu. Từ xương đến da đều xấu. Thầy cứ an ủi con mãi về những khuyết điểm trên người con." Nó xoay mặt đi, lớ ngó mấy chuyện không đâu.

"Trò gầy cũng đâu có vấn đề gì? Kể cả khi thể chất của trò gầy và lộ xương. Chẳng phải tôi đã ở đó và bây giờ cũng vậy. Cân nặng không thể kiểm soát hay là khuyết điểm cơ thể. Tôi đã nói và sẽ không ngại nhấn mạnh với trò. Tôi chẳng thấy những thứ đó làm trò xấu xí. Chỉ có thứ nhân cách của trò tốt đẹp. Dẫu trò mang bộ dáng gì, trò vẫn là một người đẹp. Và sẽ tốt thôi, tôi vẫn luôn thấy trò đẹp trong bất kì dáng vẻ nào. Trò sẽ càng đẹp hơn khi trò biết chấp nhận chính bản thân của trò."

Ông ấy thật dịu dàng. Đôi mắt đen nhìn ngắm gương mặt tròn của nó. Nó lại cúi gầm mặt vì xấu hổ. Ông nói tiếp:"Như cách trò thương yêu khuyết điểm của tôi. Tôi cũng sẽ làm vậy với trò. Trò hãy nhớ, mọi khuyết điểm đều chẳng thể so sánh được với trái tim trong sáng của trò. Nên trò hãy tập cách chấp nhận mọi thứ ở trò. Và biết rằng tôi sẽ chấp nhận mọi thứ ở trò."

Nó ôm mặt bảo:"Thầy làm con mắc cỡ quá đi mất. Mọi khuyết điểm trên thầy, con luôn cảm thấy thật dễ chấp nhận. Vì con biết rằng thầy đâu chỉ có như thế. Nhưng con lại thấy thật khó chấp nhận nếu nó nằm ở con."

"Tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần. Tôi sẽ nhấn mạnh đến khi trò thật sự chịu hiểu lời tôi. Dù cơ thể trò như thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy nó đẹp." Ông nấn ná.

"Vậy nếu như.. nếu như mà con không có tính cách đẹp, linh hồn con bị thối nát và chính bản thân con đã bị đời dập cho tơi tả, bét nhầy thì sao? Từ cơ thể đến nhân cách, con đều chẳng hề tốt đẹp. Hoặc là bản thân con quá mức bình thường thì sao.." Nó hỏi, mắt chằm chằm vào mắt ông.

"Tôi sẽ luôn thương yêu người đã thương yêu tôi. Và nếu trò trở thành kẻ tội đồ nhất." Ông ấy thì thào, nhớ về chuyện gì đó."Trò có nghĩ tôi cũng là một người chẳng mấy tốt lành không? Tôi chẳng hề tốt đẹp. Bản thân tôi cũng chính là một kẻ ác độc."

Ông ấy hơi rũ mái tóc, nói tiếp:"Nếu vì trò trở nên tơi tả, tôi sẽ giúp trò trở thành một kẻ chẳng ai bì bằng. Nếu trò vì tội ác mà chết, tôi chết thay trò."

"Thầy đừng chắc chắn quá." Nó nhút nhát trước cách trả lời của ông." Con không xứng với điều đó."

"Trò là bạn tôi, là người nhà của tôi. Chẳng có xứng hay không xứng." Ông càng chắc nịch hơn." Chỉ có đáng, rất đáng."

Nó hẩm hiu nhìn vào đống thức ăn đã nguội trên bàn. Nó cười tươi rối:"Cảm ơn thầy, thầy Snape. Gặp được thầy đúng là điều may mắn nhất trên đời này."

"Đừng sến sẩm như vậy."

Cục bông nhỏ của ông ta không biết là ông ta cũng cảm thấy vậy. Cục bông nhỏ là may mắn và là ấm áp mà Merlin trao cho ông ta. Trong giây phút tuyệt vọng nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net