C66: Lại Sắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry vừa học xong mấy tiết trên trường, nó có nghe nhiều tin đồn về nó với thầy Snape. Có đứa còn lảng vảng trước mặt nó để hỏi thẳng về chuyện đó. Mà nó đâu có trả lời.

Nó thấy nhiều chuyện quá, sợ chúng lại lôi ra bao đồng vớ vẩn bên tai. Nó nhanh chân trở về tầng hầm. Rõ ràng là bữa nay ông ấy không có tiết chiều. Nhưng lại chẳng thấy ông đâu.

Nó bật tivi ngồi ở sô pha xem, vài ba bộ phim làm thời gian thấm tháp qua. Nó vừa nghe được tiếng cửa liền vội vàng chạy ra ngoài. Nó nhảy tới ôm lấy ông, réo lên:"Mừng anh về. Anh đã đi đâu vậy? Có mệt lắm không?"

Ông cúi thấp người xuống, đưa tay vuốt lưng nó dịu dàng nói:"Tôi vừa về." Đưa nó đến chỗ phòng ngủ, nó mới để ý cái bàn trang điểm vừa mới có đây. Nó quay qua nhìn ông thì ông lo vuốt ve gương mặt của nó.

"Harry, tôi vừa ước là em có thể lớn chậm một chút." Ông thì thào, từng ngón tay trên da, thân cận mềm mại." Em biết không, tôi đã thấy rằng em lớn nhanh như vậy thì làm sao tôi có thể bù đắp tất cả mọi thứ trong tuổi thơ em đã chịu đựng."

Nó hơi sững người, rồi cũng đưa tay lên đặt ở tay ông. Mắt nó long lanh, không nói gì để bày tỏ cảm xúc được. Nó chẳng biết phải nói gì. Có lẽ là cảm động, cảm thấy được trân trọng trong mối quan hệ này.

"Tôi có mua vài món đồ." Ông lấy trong túi áo mấy cái món đồ bị thu nhỏ. Dần hoa to rồi đặt trên bàn trang điểm."Tôi thấy em sài mấy mỹ phẩm. Nên đã thử đến Hẻm Xéo để chọn vài thứ chất lượng hơn. Tôi nghe là chúng sài không hại da mặt em. Em cần gì cứ nói tôi. Không cần phải đi mượn đồ người khác sài. Lỡ như da em nhạy cảm sẽ khó chịu."

"Anh lại mua đồ cho em sao." Harry bất ngờ nhìn lên đống đồ ở trên bàn. Nhiều thứ lắm, nào là kem dưỡng ẩm, phấn nền, kem che khuyết điểm, mấy bản kẻ mắt, son cũng có đủ cả màu. Phải nói, ông mua chẳng thiếu thứ gì. Đủ loại trang điểm cùng với cả mấy món đồ chăm sóc da, tẩy trang, mặt nạ các thứ."Em đâu phải là con gái đâu mà sài lắm thứ này."

"Đâu nhất thiết phải là con gái mới có thể sài mỹ phẩm." Ông chậm rãi nói."Tôi cho rằng việc nam giới sài mỹ phẩm là chuyện bình thường. Cũng như việc con trai có mặc đầm, con gái có thể mặc đồ con trai."

Ông nhướng một bên mày lên, giọng êm ru:"Chẳng phải em cũng đã làm những điều đó trong dạ hội hay sao? Em thật mâu thuẫn."

"Hihi, em thấy tốn tiền quá, có đáng đâu." Harry đang tiếc tiền cho ông ấy mà thôi.

"Nếu đến người yêu mà tôi chẳng lo được thì liệu tôi có đáng mặt đàn ông không?" Ông hỏi, một câu hỏi đúng nghĩa. Và nói tiếp:"Và Harry, tôi không hề khó khăn về kinh tế để mà chẳng lắng lo cho em được những thứ đơn giản thế này. Tôi đủ giàu có để lo mọi thứ. Có thể tôi chẳng bằng nhà Malfoy. Nhưng tôi có khả năng hái ra tiền và em chẳng cần phải nghi ngờ về điều đó."

Ông hít thở đều, dùng tay nâng mặt em lên."Harry, với tôi, em là quý giá nhất. Mà tất cả những thứ tôi cho em đều chẳng thể bì bằng. Đó là trân trọng."

Harry mủi lòng, nó nói thật vui:"Em đã biết, em cảm ơn anh nhiều lắm."

"Không cần cảm ơn tôi." Ông thoải mái hơn so với hồi nãy nhưng mặt vẫn nghiêm khắc lắm."Tôi còn mang thêm vài món đồ."

Lần này là đóng quần áo mới các kiểu mới cùng với thêm cả túi xách. Thay vì chỉ mua đồ bộ, quần và các kiểu áo thì lần này ông còn mua thêm cả đầm.

"Trời ạ." Nhiều quá đi mất. Nó hỏi:"Sao anh không dẫn em đi chung thế?"

"Trời rất lạnh, da em mỏng, có chú làm ấm cũng chẳng tốt hơn. Và em đi chung thì em có chịu để tôi sắm cho em mấy món này không?" Ông càu nhàu. Vuốt trán của nó lên nhìn vết sẹo tia chớp, mắt đen loé qua một ánh lửa dập dờn.

"Anh ở cùng em nói nhiều quá nhỉ?" Nó hớn hở bảo."Có ai nói anh nói hơi nhiều không?"

"Tôi chỉ như vậy trước mặt em." Ông đáp lại."Trước mặt người mình yêu và mối quan hệ xã giao không giống nhau."

"Severus." Em bỗng gọi tên ông một cách trìu mến. Mắt em dịu dàng khôn xuể, đọng lại từng chút cùng giọng nói đau lòng:"Em bỗng thấy thương anh quá. Sao thay vì anh bù đắp những tổn thương của chính mình trong quá khứ mà anh lại mang những bù đắp ấy đặt lên người em vậy?"

Ông im lặng trong vài giây rồi cũng từ từ lựa lời nói."Tôi không muốn em sẽ có tình cảnh như tôi."

Nó muốn khóc, vì thương quá nên muốn khóc. Năm tháng đó, một mình ông vượt lên mọi thứ. Khi mà còn cỡ tuổi nó, ông có muốn mua gì cũng chẳng có điều kiện mà mua. Khốn khó làm con người ta phải kiên cường để được như bây giờ. Cũng vì cái khổ ấy mới khiến bản thân ông ấy trở thành con người ích kỉ, độc đoán và đôi phần xấu tính trong mắt người khác.

Dù ông chọn đi một con đường tăm tối. Vậy thì đã sao. Ông đâu than thở với người ta là ông đã khổ thế nào. Thậm chí ông còn chẳng hề dậm chân tại chỗ với thực tại. Ông chỉ chọn một con đường mà ông cho là phù hợp vào lúc. Có ai là Slytherin mà chẳng chọn Chúa Tể Hắc Ám.

Nhưng nó chẳng phủ nhận con người ông ấy. Không thể vì chuyện ông ấy chọn về phe Hội Phượng Hoàng mà xem rằng ông nên thuộc về Gryffindor. Điều đó là không.

Con đường ông chọn, không ai có quyền phán xét và lựa chọn hối hận thay. Ông ấy chọn đi con đường đó, con người bản thân ông có cái ác. Đời sống, quá khứ, tuổi thơ xây dựng nên con người mang cái ác đó. Chỉ là vô tình yêu trúng một người mang cái thiện trong người.

Có những người sống trong khổ cảnh mà vẫn lựa chọn như Harry. Chọn nghiêng về chính nghĩa mà sống. Có ai thương cảm cho cuộc đời của nó, của anh đâu? Vì danh tiếng vẻ vang quá, giàu có quá.

Nhưng mấy ai hiểu cái con người của nó, không có một người lớn hơn dẫn dắt đúng. Thử nghĩ một đứa trẻ gặp chuyện, từ nhỏ tới lớn, ai dạy nó sống phải làm người ra sao, thế nào? Thầy Dumbledore một mực chỉ dẫn lòng dũng cảm của nó, chứ chẳng dạy nó nên cư xử thế nào mới đúng lẽ. Trong việc đối xử người với người thì nên làm thế nào.

Còn những người khác, Molly, Arthur, họ đủ tình cảm bao dung nhưng đâu thể dẫn dắt về tâm lí của nó. Còn Sirius, nói thẳng ra chỉ là một người đàn ông trong đầu chỉ có muốn chiến thắng cái ác, cũng nóng vội, thiếu suy nghĩ và chẳng đủ tinh tế. Bản thân hắn cũng là một con người còn chẳng đủ tình yêu dành cho ba mẹ và gia đình. Hắn chỉ nghĩ cho cảm xúc, bản thân hắn, cái quan điểm và thể hiện lúc tuổi trẻ. Cuối cùng là cả đứa em chết trẻ. Hắn về mặt chính diện thì tốt, về mặt của gia đình, hắn có phải là người tốt không? Hay hắn chỉ là một tên ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân và say mê với cuộc rong chơi cùng bè bạn đến nỗi gia đình suy tàn, bản thân thì mất cả mạng sống. Gia tộc Black vẻ vang cũng không người thừa kế mà lọt vào tay của Potter.

Hắn chỉ là một tên đúng với xã hội, anh em với chính nghĩa của hắn chứ hắn đã sai với gia đình hắn quá nhiều. Nhiều tới nỗi, hắn vĩnh viễn cũng không thể nghĩ tới hay bù đắp được.

Là ai lúc hắn những ngày thơ, vắt từng giọt sữa, lo từng lớp áo, chăm non hắn lớn. Ăn mặc giàu sang, đời sống nhung lụa. Ai cho hắn? Hắn không có gia tộc thì hắn là cái gì? Nợ cha nợ mẹ, nợ cả em trai, hắn không thể trả hết. Đến chết, hắn còn chẳng thể hai mặt một lời với mẹ mình. Vậy thì hắn làm sao dạy được Harry Potter?

Nếu những ngày ấy trong lời tung hô, ca ngợi. Một đứa trẻ có thể sống mà hoàn toàn giữ nguyên ban đầu không? Thầy Snape là một người không tốt nhưng ông ấy đã có thể kiềm chế những cảm xúc suy nghĩ đầy rỗng tuếch của danh lợi trên anh, trên nó. Lời nói cay độc đủ cho Harry Potter phải hiểu rằng danh tiếng như vậy chẳng là gì.

Dù ông ấy ganh tỵ với danh tiếng của Harry thì đã sao chứ? Ông ấy nổi tiếng trên lĩnh vực tự thân của ông ấy quá rồi. Còn quan trọng danh tiếng ấy làm gì?

"Phải chi em có thể ở cạnh anh vào lúc đó." Nó thì thầm, ôm lấy ông ấy. Chỉ muốn ôm thật chặt như muốn bao lấy tất cả nỗi đau của ông.

"Bản thân em đã bù đắp những tổn thương ấy cho tôi rồi." Ông khẽ an ủi nó, bằng cử chỉ xoa đầu, vỗ về nó để nó chẳng quá lo.

"Em chỉ ước thôi."

"Em đã ước điều này rất nhiều lần rồi. Tôi đã nói, quan trọng nhất là tương lai, không phải chú tâm về việc phải có mặt. Tôi muốn bù đắp tuổi thơ cho em, như tôi đã nói, tôi biết rằng quãng thời gian đó sẽ theo em suốt cả đời còn lại. Tôi muốn em chỉ nhớ về những gì tôi đã làm và ở cạnh em."

"Sau khi em tốt nghiệp thì cưới nhé?" Nó bỗng nhắc một câu.

"...." Thầy Snape dường như bị bất ngờ trước câu nói này. Ông loay hoay, chẳng biết nghĩ gì. Mãi mới nói mà giọng nặng nề."Hãy để sau khi em tốt nghiệp, chúng ta lại nói."

"Dạ..."

_______

ps: sao t rep cmt của mấy bà trong vô vọng mà t xem lại thì nó kh hiện cmt của t z huhuhu. trên tiktok cũng bị y xì z luôn. mấy bà kh thấy cmt của tui nhưng thiệt tình là tui có rep hết huhuhuhuhuhuhu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net