C7: Ngẩng đầu lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cốc.. cốc.."

Nó nhìn lên đồng hồ chỉ kim 8 giờ, ngoài trời là ban đêm. Nó lật đật kéo ghế ngồi để đứng lên. Bước ra ngoài mở cửa. Nó lại tò mò là ai đến tìm nó vào giờ này.

"Giáo sư Snape muốn em đến làm trợ thủ cho thầy. Kể từ bây giờ. Mỗi tối đến phòng thầy lúc 6 giờ. " Thiếu niên trạc tuổi 15,16 ở trước cửa phòng nó. Thái độ lạnh lùng.

Có vẻ là khá coi thường nó.

"À vâng." Nó gật đầu rồi đóng cửa lại. Nó không nói gì thêm với cậu ta. Dù sao người ta cũng đã thể hiện thái độ không ưa nó. Nó cũng không lấy làm buồn. Nó đã quen.

Hôm sau, nó đi thư viện đọc sách. Ngắm nghía một hồi thì ngồi đại một chỗ trống. Đặt lên bàn vài quyển rất dày. Có một quyến còn dày hơn cả mặt nó.

"Trước tiên là..." Nó lấy một quyển sách tên Kí sự theo dõi Thược Dược. Nó ngồi mân mê để làm bài tập.

"Bồ đang làm bài tập về cây Valeriana Officinalis hả?" Thình lình một cô bé đặt nặng sách lên bàn, quay mặt qua hỏi.

"Đúng rồi, mình muốn hoàn thành luận văn ấy mà." Harry rất thân thiện đáp lời.

"Mình là Hermione Granger. Mình nghĩ là tụi mình có thể trao dòi về kiến thức với nhau đó." Trước thái độ nhiệt tình của nàng. Nó cũng gật đầu vui vẻ.

"Cây Valerian, tên khác của Valeriana. Nguồn góc từ Bắc Mỹ. Cũng thường bắt gặp được loài cây này ở cả Châu Á...."

Bàn luận với Hermione cả buổi, thấy hợp cạ nên nó cũng chịu làm bạn với cô nàng biết tuốt này. Đến chiều, nó cũng thu dọn tập vở trong phòng rồi đến chỗ của giáo sư Snape.

"Thầy Snape, em đến làm trợ thủ ạ." Nó nhìn bức tranh trước cửa một lúc, hít một hơi mới lên tiếng. Cánh cửa được mở ra. Tiếng của thầy Snape từ đằng trong vọng ra:"Đi vào đây."

Phòng làm việc của thầy Snape rất gần với kí túc xá. Bởi vì đều nằm ở tầng hầm.

Không khí trong hầm khá lạnh. Được một cái là không quá ẩm ướt.

"Đi lột da ếch trước đi." Thầy Snape chẳng buồn ngẩng mặt khỏi đống bài tập của học trò. Chỉ tay vào phòng đối diện rồi ra lệnh.

Nó ngoan ngoãn đi vào trong, thấy có sẵn hai, ba cái thau ếch chờ nó lột da. Nó rùng mình lại nhẹ nhàng xoắn tay áo lên làm việc. Nó không oán trách thầy Snape một câu nào. Cả tâm lí nó cũng vậy.

"Xong rồi à." Chừng 9 giờ thì thầy Snape ngước mặt lên. Tay nó đã vướng cái mùi hôi tanh tưởi. Gương mặt ông đã thể hiện ra chê ghét mùi trên người nó.

Nó cúi thấp đầu nói nhỏ nhẹ:"Con sẽ rửa tay ngay. Thầy đợi con một chút."

"Về đi, hết chuyện." Thầy Snape nhẹ quơ một câu ra khỏi đôi môi mỏng của thầy. Đôi mắt đen của thầy nhìn nó đăm đăm. Lại không hề có cảm xúc gì.

"C-con.. chúc thầy ngủ ngon." Nó hơi run bàn tay. Đôi mắt nó cong lại, môi cười tươi tắn.

Thầy thấp thoáng thở một hơi mà nó chẳng nghe được. Thầy thì thào gì đó trong mớ hỗn độn. Nó chỉ lủi thủi ra khỏi cửa.

Ngày hôm sau, nó lại đến hầm. Thầy Snape vẫn tiếp tục cho nó xử lí dược liệu. Không khó nhìn ra là thầy đang làm khó dễ nó. Nó thật dễ dàng chấp nhận, bình tĩnh xử lí từng món một. Không gây phiền phức cho thầy.

Nó không muốn thầy ghét nó, không muốn thầy ghét mùi hương xấu xí trên cơ thể nó. Tựa như dì Petunia, tựa như dượng Vernon. Tựa như lũ bạn của Dudley.

Nó nhìn đôi bàn tay có chút sần sù chỉ mới qua hai tuần. Nó thở dài, tự trách bản thân lại không đủ mạnh mẽ. Không đủ tốt. Để cho bàn tay tàn hại như vậy.

"Harry, bàn tay của bồ... thầy Snape cũng kì cục quá." Hermione cuối cùng cũng nhịn không được. Nàng đã quan sát cậu bạn này rất lâu. Bàn tay xước xẹo càng thêm xấu xí của nó. Đã để nàng thấy tội nghiệp cùng với ghét cách làm của thầy Snape.

Nhưng mà xui rủi thay, nó không như nàng. Nó nhìn vào đôi bàn tay của nó lại nhìn lên mắt nàng. Nó nói thật bình tĩnh:"Thầy Snape không phải là người xấu. Hermione, là do mình không đủ mạnh mẽ nên mới khiến thầy trông giống người xấu. Nếu mình mạnh mẽ, thầy sẽ không còn là người xấu nữa."

Nàng không hiểu cậu bạn của mình. Nàng chỉ mới có 12 tuổi. Là đứa trẻ đang lớn, làm sao hiểu được nỗi lòng của Harry. Harry khác nàng vì môi trường nó sống, vì tình cảm, trái tim của nó bao giờ cũng đôn hậu.

"Bồ không nên nghĩ như vậy đâu. Thầy ấy đang ức hiếp bồ. Bồ nên nói cho các thầy cô khác." Hermione lắc đầu muốn bắt lấy đôi tay của Harry.

Nó né tránh đi bàn tay của nàng. Nó nhạt nhẽo nói:"Mình đã nói không phải do thầy rồi mà. Thầy Snape không phải là người xấu. Là do mình, bồ có hiểu không."

Hermione há miệng thở dốc. Nàng bực bội nên đã dằn đống sách rồi ra khỏi chỗ ngồi đối diện Harry. Nàng đi một mạch ra khỏi thư viện.

Nó sờ bàn tay của nó, tâm trạng ủ rũ. Thầy Snape không phải là người xấu, tại sao nàng không tin nó.

Thầy Snape mà nó đã cãi vã với Hermione đang đứng ở vách kệ. Thầy nghe được cuộc cãi vã của nó. Thầy lại càng im lặng. Thầy ra khỏi thư viện mà không ai biết. Nó cũng không biết là thầy đã đứng ở đó.

Tối, thầy Snape lại tiếp tục cho nó xử lí dược liệu. Lần này dược liệu lại nhiều hơn và đáng sợ hơn. Nó vẫn ngoan ngoãn làm, không cãi lấy một câu.

Vài ngày sau, Hermione lại đến trước mặt nó. Nàng nhìn vào bàn tay của nó. Nàng mới nói:"Mình không biết bồ đã từng trải qua những gì nữa Harry à. Nhưng mình nghĩ là bồ nên chăm sóc cho đôi tay của bồ một chút."

"Ừ nhỉ." Harry sực nhớ lại cười dịu dàng."Cảm ơn Hermione. Bồ đã rất quan tâm mình. Nếu mọi người thấy bàn tay của mình sẽ nghĩ xấu về thầy Snape mất."

Hermione không trả lời nó. Nàng đem theo đống sách, tiếp tục học hành ở thư viện cùng nó.

Lúc chiều chiều, nó đến trạm tìm bà Pomfrey. Bà còn đang bận rộn chạy ra chạy vô một hồi. Chừng nửa tiếng sau bà mới rảnh tay đến trước mặt Harry hỏi:"Trò cần cái gì? Bị gì?"

Bà định kiểm tra toàn thân cho nó. Nó mới nói:"Con muốn xin thuốc trị thương á cô."

Bà nhìn lên nhìn xuống hỏi lại một câu:"Cho ai? Trò đâu có bị gì đâu?"

Nó đưa bàn tay lên cho bà bảo:"Con hơi vụng về nên để khá nhiều vết trầy trên tay."

"Được rồi, đợi ta một chút." Pomfrey không trách mắng gì nó mà lục đục kệ đựng độc dược. Đưa cho nó chai dược trị thương sơ cấp rồi cũng thả nó đi ra khỏi trạm.

Nó uống một hơi, chịu đựng mùi rác từ độc dược. Nó nhìn bàn tay cũng đẹp đẽ hơn nhiều. Nó lại yên tâm đến phòng của thầy Snape.

Không nói về mặt nào đó thì Harry sống rất thoải mái. Hơn nhà dì dượng nhiều.

Có đôi khi nó cũng tình cờ gặp Aurora đang đi cùng với Cedric. Em gái nó xinh đẹp và mang trên người thứ gì đó phi thường ấm áp. Nó càng không dám đến gần em gái nó. Nó tự thấy mình làm dơ bẩn đi em gái nó.

Nó lặng lẽ quan sát em gái nó rất lâu. Cho đến khi em gái nó đi xa thật xa. Nó mới khó khăn nhìn về hướng mây trắng.

Nó ôm chặt đống sách trong lòng nó. Từng hơi thở đều khiến nó ngậm ngùi.

Nó đến phòng làm việc của thầy Snape vào buổi tối. Thầy đưa mắt về phía nó. Trong đôi mắt thầy là cực kì ghét nó.

Nó càng cúi thấp đầu, để cho mái tóc che đi khuôn mặt nhút nhát của nó. Đến tận khi đến giờ về. Nó đến chào hỏi thầy Snape lúc cuối ngày:"Chúc thầy ngủ ngon."

"Potter." Thầy Snape ngâm giọng kêu. Môi mỏng của thầy hé mở từng từ:"Đứng thẳng lưng, ngẩng đầu lên. Không việc gì phải tỏ ra hèn nhát."

Nó kinh ngạc nhìn thầy, suốt một tháng qua, thầy chẳng có nỗi hai câu với nó. Chỉ là lời nhắc nhở của thầy làm nó phải thẳng lưng lên. Nhưng không dám đối diện mắt với thầy.

"Potter, Look at me." Severus Snape thì thầm. Thầy tỏ ra thái độ mất kiên nhẫn.

Nó run rẩy nhìn vào mắt của thầy. Nó lúng túng né đi đôi mắt đen thẳng thừng ấy. Nó khẽ kêu:"Thầy Snape..."

"Nhìn vào mắt người khác để nói chuyện là điều tôn trọng, lịch thiệp tối thiểu đấy cậu Potter." Thầy lại ngó mắt về mấy công văn trên bàn. Chẳng buồn để tâm đến nó nữa.

"Hãy sống ngẩng đầu lên, ưỡn ngực mà đi. Tại sao phải tỏ ra bản thân hèn yếu mà cúi thấp đầu? Cho kẻ thù của trò xem à? Xong để hắn ta thương hại trò?" Giọng thầy có chút nổi khùng. Mà vẫn giữ lại khuôn giọng trầm từ từ.

"Con đã biết..." Nó thở một hơi dài. Cũng ngước đầu lên dù còn nhút nhát.

Nó đã nhớ về viễn cảnh mà thầy Snape chết. Dưới tay của người mà ông dâng lên trung thành. Cũng chết dưới tay người ông bất trung.

Nó chạy một cách lén lút. Hơi thở dồn dập, còn thân thì nằm lăn trên giường trắng của phòng nó.

Anh đã trở về. Anh thấy nó đang mệt mỏi nằm trên giường. Anh vẫn mở miệng, không phải hỏi thăm nó. Giọng anh căng thẳng lại đau đớn.

"Harry. Em nhất định phải cố lên. Không được tin tưởng bất kì người nào. Né xa Aurora Potter ra. Tốt nhất là không nên vướng vào. Né càng xa càng tốt, em phải nhớ lời anh. Nhất định phải nhớ rõ lời anh."

Anh cau mày lại, buồn bã nói tiếp:"Anh bất lực trước khả năng bảo vệ em. Em quá hiền, quá yếu ớt, quá nhân từ. Vậy nên em phải né xa Aurora Potter. Không phải vì em ấy làm chuyện không nên. Mà vì em bắt buộc phải làm như vậy. Cả đời này, em chỉ có quyền mang danh Potter. Không có quyền vướng vào gia tộc Potter."

"Vì em, con trai trưởng sẽ cản trở phát triển của tộc Potter trên tay Aurora.."

Các vị tổ tông sẽ không tha cho em nếu như em dây dưa với Aurora. Bọn họ cần gia chủ tàn nhẫn, không có điểm yếu để giúp tộc Potter đi lên. Vậy nên lúc cụ Dumbledore đưa nó đi. Bọn họ không có lấy một lời phản đối. Bọn họ đã chấp nhận từ bỏ đứa trẻ kia.

"Vì em có danh dự của Kẻ Được Chọn. Em gái em sẽ có danh dự của gia chủ cầm quyền."

Anh thì thào một mình, nó ở một bên nghe.

"Anh chỉ xin em, hãy sống vì mình..."

Anh đứng ở cạnh giường, mơ màng khóc từng giọt nước mắt. Những giọt nước mắt vô hình ấy lại đọng từng chút một trong lòng nó.

"Em biết rồi." Nó dùng tay che hai mắt đi. Nó thiết nghĩ, nó cần im lặng, cần suy nghĩ một chút.

"Em gái em sống tốt. Em cũng sẽ vui lòng sống tốt."

Anh càng khóc nhiều hơn, anh không muốn nó sống như vậy. Nhưng nếu nó không như vậy thì nó sẽ chẳng có đến một người yêu thương nó.

Nó đã chọn đánh đổi tương lai vĩ đại để đổi lấy cuộc sống bình thường, dùng tình thương để người khác cũng thương lấy nó, dù cho có kết cục gì đi nữa.

Anh thật sự rất đau lòng. Nó cũng là bản thân anh. Anh đau lòng cho "anh". Vì thứ tình thương không nắm được mà biến mình thành đứa khờ.

Tại sao lần này, Merlin lại bỏ rơi Harry Potter.

————

*Hình ảnh minh hoạ của Valeriana Officinalis (Rễ và chồi).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net