C9: Cự Quái Xổng Chuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo, tối nào Harry cũng ăn cùng với thầy Snape. Tuy rằng trong bữa ăn, chẳng có ai nói lời nào. Nhưng nó lại cảm thấy rất vui vẻ khi được ngồi ăn cùng một người cũng có thương nó.

Có l ch là mình nó nghĩ vy.

Mấy ngày nữa lại tới Hallowen. Draco Malfoy lại lộn xộn tìm nó:"Mày định hoá trang cái gì vậy?"

"Mặc trang phục học sinh."

"Nhạt nhẽo." Draco đáp lại một câu rồi biến mất tiêu.

Nó đến thư viện, Hermione đến trước nó. Nàng đang ngồi lật sách. Khuôn mặt cau có khó chịu.

"Chào, có chuyện gì hả?" Nó ngồi đối diện nàng. Trên bàn, mấy quyển sách lật ra tứ tung. Một bàn dài chỉ có mình nàng đang sử dụng. Nàng đang cầm viết lông ngỗng như định viết gì đó mà chẳng thể nghĩ ra nổi.

"Mình bực mình Ron quá." Nàng nhịn không được, vò đầu. Mặt nàng đỏ tưng vì giận điên lên."Ron luôn nói Slytherin tồi tệ. Trong sách cũng vậy. Nhưng mình thấy bồ cũng không đến nỗi..."

"Bồ đang bị bọn họ cô lập phải không?" Nó hỏi. Trước đôi mắt xanh lục của nó. Nàng chỉ có thể nhẹ gật đầu mà né tránh nó.

Hermione vốn có một biệt danh mỉa mai trong viện. Còn gọi là cô gái biết tuốt. Với thái độ cao ngạo của nàng nên người chung viện chẳng ai thích nàng cả. Đâm ra cứ né xa nàng.

Hermione Granger còn có cái tính là hay mang kỉ luật với quy tắc ra nói. Thích lo chuyện người ta trong khi người ta không cần.

Nó biết cái thói của nàng. Cũng chính vì cái thói này của nàng mà tương lai, nàng mới trở thành một kẻ vĩ đại. Một tay che trời ở Bộ Phép Thuật.

"Hermione, mình có một lời khuyên cho bồ." Nó gõ từng ngón tay trên bàn. Giọng nói của nó rất dịu dàng, rất du dương xoa dịu được nỗi lòng của nàng trong giây phút ngắn ngủi.

"Mình biết tính bồ thích lo chuyện người ta. Và bồ cũng cố gắng phấn đấu cho điểm học viện của bồ. Nhưng mình hỏi thật, bồ có cảm thấy bọn họ cần không? Trong khi bồ chỉ cần cố gắng học cho tốt, bồ có thể quản chuyện của bạn bè. Còn chuyện của người khác, bồ quản không nổi cũng không có quyền quản. Bồ cũng không cần cố chấp áp đặt luật của trường lên một sư tử. Một Gryffindor còn nhiều khuyết điểm hơn cả một Slytherin nữa mà."

"Bồ khoan cãi mình nhé, để mình nói hết. Mình biết Weasley với bạn học của bồ nói gì về Slytherin. Tự cao tự đại, thích ra vẻ thanh cao. Quỷ quyệt và thích làm như mình thượng đẳng. Lại còn nhiều phù thuỷ hắc ám. So qua thì Gryffindor cũng có khuyết điểm tự cao tự đại, thích ra vẻ hơn người. Lại thích gió chiều nào ngã theo chiều đó. Như bây giờ, bọn họ cùng nhau cô lập bồ. Họ chọn theo số đông. Họ ra nhiều phù thuỷ trắng. Nhưng chắc gì tất cả phù thuỷ trắng là người tốt. Chắc gì tất cả phù thuỷ đen là người xấu. Phân biệt người theo nhân cách, theo cư xử. Không phải phân biệt theo phép thuật, theo học viện."

Hermione cũng im, nàng cũng không thể cãi lại lời bạn mình. Vì bạn nàng nói không hoàn toàn sai. Nhưng lại sai theo quan điểm của nàng. Nàng lại không thể cãi lại được. Làm cho nàng thấy tức lắm.

"Hãy nghĩ thật kĩ. Để bồ quyết định lựa chọn. Bồ không cần nghe bọn họ nói gì. Giờ bồ chẳng chơi với mình. Chắc gì bọn họ sẽ không cô lập bồ. Mình rất rất là quý bồ, Hermione."

Nó chỉ nói tới đây rồi bắt đầu lấy tập ra làm bài. Năm nhất nên bài tập cũng không tới nỗi quá nhiều. Thế nhưng vẫn là có đủ để lấp hết khoảng thời gian rảnh rỗi của nó. Cộng thêm việc ngày nào nó cũng phải tới hầm.

"Harry... Slytherin có cô lập bồ không?" Nàng bứt rứt hỏi một câu.

"Có." Harry rất bình tĩnh trả lời. Nó đưa đầu lên cười:"Nhưng mình không sợ. Họ cô lập mình vì họ kính sợ mình đã khiến Voldemort biến mất. Vì gia đình họ đã theo Voldemort nên họ không dám tới gần Đa tr được chn là mình. Có cũng vì mình đang quá thân thiết với một Gryffindor. Mình không hề lo lắng về chuyện đó, Hermione à. Nó không ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Cũng không cản trở được bước chân của mình."

Hermione cũng không hỏi nữa, nàng chăm chú nhìn vào bài tập nàng đang làm dở. Nếu là bình thường thì nàng đã làm xong từ tối hôm qua. Nhưng do mãi chú tâm về chuyện khác nên nàng chẳng tập trung nổi cho bài tập.

Nghe Harry nói, có những thứ nàng biết mình nên suy nghĩ lại một chút. Nàng thở dài, nàng 12 tuổi, nó 11 tuổi. Vì sao nó lại mang cho nàng cảm giác rất già đời, rất hiểu chuyện. Hiểu chuyện đến mức khó hiểu.

Ban đêm, trên trời đen đầy sao, nó bước chân ở Sảnh. Tìm kiếm Hermione ở đâu đó. Nàng ngồi trên ghế ở dãy Gryffindor, còn loay hoay ăn uống. Nó cũng yên lòng mà nhấm nháp chút đồ ăn.

Draco thấy nó đúng thiệt là mặc đồ học sinh. Cậu ta trề môi tỏ ra không hiểu nổi:"Sao mày có thể bỏ lỡ một bữa tiệc như vậy bằng bộ đồ này. Ngày nào mày cũng mặc thì cũng nên thay đổi đi chứ. Mày nhạt nhẽo thiệt đó."

Harry định nói gì đó thì giáo sư Quirrell phóng nha vào trong Sảnh. Hắn ta réo lên một tiếng thảm thiết:"Cự Quái.. xổng ngục.. thiết nghĩ mọi người nên biết..", rồi lăn ra xỉu cái đùng dưới đất.

Tiếng thét chói tai của nhiều đứa trộn lại. Lũ học trò đảo loạn chạy xuôi chạy dọc. Thầy Snape ở dãy giáo sư phất áo đi ra cửa bên thật nhanh. Cụ Dumbledore ra lệnh bình tĩnh.

Harry kéo lấy tay Draco, cậu bạn của nó còn đang sợ hãi. Nó ôm chặt lấy Draco rồi xoa lưng của cậu ta nói:"Không sao.. mình đây. Bình tĩnh, nghe mình."

Harry nhìn đám năm nhất, nó réo to lên:"Năm nhất theo mình."

Nó biết giờ ai cũng cố lo phần mình. Nhất là Slytherin. Học viện khác còn có các giáo sư chủ nhiệm. Học viện Slytherin thì giáo sư chủ nhiệm đã mất dép lo chuyện lớn.

"Những năm lớn hơn lần lượt theo sau."

Chúng không thích Harry. Nhưng trong tình thế như vậy, chúng cũng chịu nghe lời một tí. Theo sau Harry lần lượt xuống hầm. Ai ngờ đâu đến cửa hầm lại đụng độ một con cự quái đang gầm gừ xông vào tụi học trò.

Mấy đứa niên cấp lớn muốn xông lên để cản con Cự Quái lại. Cái gậy của cự quái đã gõ xuống tới chỗ của Harry. Nào ngờ lại bị một màn chắn cản lại. Một học trò trong đám hét lên:"Là Protego"

Cái cây gậy mà con cự quái cầm đã bị bắn ngược lại. Cự quái gầm gừ đau đớn.

Harry hít một hơi thật sâu, nghĩ đến các học trò ở đằng sau. Nó nhìn sang Draco. Cậu ta còn đang lóng ngóng nhìn nó.

"Vì bình an." Nó cắn chặt răng, đưa đũa phép lên hô to:"Avada Kedavra." Tia sáng màu xanh chỉa thẳng vào người Cự Quái và chết ngay tại chỗ.

Nhìn thân xác của Cự Quái nằm im trên sàn. Tụi học trò reo to lên tên của nó:"Harry Potter! Harry Potter!"

Draco nhào qua ôm cổ nó. Cậu ta nhe cả hàm răng ra cười như mới thoát được nạn. Cậu ta nói:"Hay quá Harry. Mày đã cứu tất cả mọi người khỏi cái mớ quái đản này."

Nó kéo tay của Draco ra. Tiếp tục phóng chú ra đằng đằng xa kia.

Còn tới năm con Cự Quái đang gầm gừ hét to. Một tiếng hét chói hết cả tai. Nó thì hầm mặt. Nó dùng chú Protego nâng cao bảo vệ lũ học trò đằng sau. Rồi liên tục né tránh các đòn tấn công của Cự Quái. Nó giết cả năm con trong cái chớp mắt bởi chú Avada.

Nó xong thì thở dốc, mở cửa hầm réo lên:"Mau vào trong đi, nhanh lên."

Nó đứng ở ngoài, để học trò vào trong hết rồi nó mới theo sau cùng. Tới được chỗ an toàn, nó ngồi lì trên đất vì mệt. Không ai nói nó thật mất mặt hay đáng xấu hổ. Vì nó vừa mới cứu tất cả mọi người khỏi đám Cự Quái chết bầm ngoài kia.

Thủ lĩnh nam và nữ đến trước mặt Harry. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu.

"Ngài Potter. Chúng tôi hi vọng ngài có thể có một cuộc chiến với hai người chúng tôi."

Harry đứng trước yêu cầu phi thường vô lí này. Nó không biết nên trả lời thế nào. Ai ngờ đâu, anh lại thình lình nhảy ra từ bức tường. Anh thì thào với nó:"Mau đồng ý đi chứ."

Nó tin anh nên cũng nhìn hai người đưa yêu cầu. Nó mở miệng:"Được. Nhưng tôi có điều kiện. Không được để giáo sư Snape biết."

"Chuyện này là tất nhiên." Cả hai người họ đồng ý. Thủ lĩnh nam nói thêm:"Ngài Snape chỉ là chủ nhiệm nên có những chuyện ở trong học viện. Ngài ấy sẽ không có quyền biết đến. Đó là quy tắc của riêng học viện này."

Thủ lĩnh nữ cũng bổ sung:"Vào chủ nhật, ba ngày nữa. Lúc 7 giờ 30 phút tối. Hẹn ở đài đấu đằng sau cửa mật thất."

Anh bay vòng qua nó. Anh bắt đầu lải nhải:"Em sẽ thắng trận này thôi. Em bắt buộc phải thắng đấy. Không để thua được đâu."

"Còn lại, chúng tôi vô cùng cảm ơn vì ngài Potter đã đứng ra bảo vệ chúng tôi." Thủ lĩnh nam và nữ cùng cúi đầu trước mặt Harry.

Nó lắc đầu nói:"Nếu không có tôi thì mọi người vẫn thắng được thôi."

"Nhưng sẽ có người bị thương và nặng hơn là tử vong. Giờ ở đây, chúng tôi không ai bị thương cả."

"Được rồi.." Nó nhìn sang Draco. Cậu ta thấy xong chuyện mới chạy tới chỗ nó. Cậu ta còn sáng cả mắt nói:"Mày trông wow thật đấy. Kiểu rất ngầu. Tao công nhận là mày ngầu bằng một nửa của ba tao. Tao sẽ kể chuyện này cho ba tao. Chắc chắn ba tao sẽ thích mày lắm cho coi."

Blaise Zabini đi đến chỗ nó. Y nhếch miệng cười, rất thân thiện đưa tay với Harry:"Chuyện này phải cảm ơn mày rồi. Tao là Blaise Zabini. Mày cứ gọi tao là Blaise. Tao thừa nhận là mày tốt hơn cái lũ dơ bẩn khác."

"Tao là Harry Potter, mày nghe tên rồi. Nhưng tao không hi vọng mày sẽ gọi Gryffindor là dơ bẩn. Trong mắt tao thì ai cũng như nhau. Trừ khi người ta thật sự xấu tính hay chơi chó." Harry bắt tay với y.

Mặt y khựng lại, y mỉa một câu:"Không ngờ là mày binh tụi nó như vậy."

"Tao có cái nhìn công bằng với tất cả bạn học." Harry đáp lại đanh thép.

"Nhưng mà tao sẽ tạm chấp nhận. Vì mày có ân với tao." Blaise rụt tay về, cười giả tạo. "Tao không chắc là người khác hiền được như tao. Tao sẽ chờ đợi trận chiến của mày. Harry Potter."

"Ờ.." Nó không để tâm lắm.

Sau một hồi giao lưu, nó cũng được quay trở về phòng. Bung xoã trên chiếc giường thân yêu. Anh lại bay ngay trên mặt nó. Anh cúi đầu sát mặt nó nói:"Ê, mày thấy anh không vậy. Nói chuyện hỏng trả lời gì hết."

"Tui không có đui." Nó giận dỗi xoay mặt đi. Anh cười làm lành:"Thôi, mày nghe anh nói cái đi."

"Chuyện Cự Quái thì vốn có mấy con thôi. Đáng lí là mấy giáo sư quợt một cái là gom hết rồi. Nhưng mà anh muốn tạo thế cho mày nên anh làm ra nhiều con. Mày phải thắng hai đứa kia. Chuyện này, anh làm ra để giúp mày có thể thắng được một kẻ khác ngoài Voldemort."

"Ai nữa?" Nó bật dậy.

Anh muốn gõ đầu nó mà anh nhớ gõ thì tay anh cũng chỉ xuyên qua người nó thôi. Anh đành nói tiếp:"Em cứ biết là giờ đang có vài người đến từ khoảng không - thời gian khác đến Thế Giới này đi. Dựa vào lỗ hỏng chui quá đó. Mà anh nghĩ tụi nó cũng như lũ chuột nhắt thôi. Nhưng mày cũng không nên khinh thường tụi nó. Nên anh mới cố làm vậy để mày có thể có thế lực. Mày phải cố gắng lên nghe chưa. Anh giúp mày được phần nhỏ thôi. Còn lại phải do mày."

"Nghe này, anh biết là mày không ham gì mấy cái quyền lực. Nếu mày không làm vậy thì những người mày yêu thương đều sẽ chết hết."

Nó nghe anh nói xong lại càng thấy nặng lòng. Nó nằm trên giường suy nghĩ một hồi. Nó nói với anh:"Em sẽ làm như lời anh."

Anh bay loáng thoáng xung quanh nó.

"Mày đừng lo lắng chuyện bùa chú Avada. Anh đã giúp mày tạo hiện trường giả rồi. Mày cứ tên tâm nhắm mắt ngủ tới sáng thôi."

"Em suy nghĩ chuyện này." Harry nói, tay vác trên trán.

"Chuyện gì?"

"Có phải Aurora có gì đó khiến anh sợ không?"

"Mày nhạy cảm thật." Anh bay thấp xuống rồi ngồi trên giường. Cho có cái dáng ngồi thôi chứ anh chả thể ngồi trên giường được. Anh nhìn xa xôi nói:"Aurora làm anh thấy bất an. Nhưng lại không bằng một người khác. Em còn nhiều thứ phía trước lắm. Đường đời của em nhấp nhô khó khăn hơn của anh nhiều."

"Nhấp như cái tiền đồ của em." Nó than một câu rồi lăn ra ngủ. Dùng chú Avada đã rút cạn đi thứ gì đó trong cơ thể nó mà không phải Ma Lực. Anh nhìn sang gương mặt nó. Anh cười, lẩm nhẩm:"E là phía trước không đơn giản như vậy. Anh dạy mày các phép thuật hắc ám. Mày phải dùng cho đúng."

"Anh lo cho mày lắm..."

Ít ra thứ anh mang lại cho nó. Chính là khả năng rất đặc biệt. Khiến nó sẽ trở thành người rất tài năng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net