Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luhan với Baekhyun sau khi tan học liền đi ra quán cappuchino mà Chanyeol đã hẹn trước.

-Luhan nga~-

Đang yên ắng Baekhyun liền giở giọng nũng nịu ra làm Luhan có chút kinh hoàng nhìn baekhyun với ánh mắt kì dị. Một lúc sau Luhan mới bình tĩnh hỏi lại Baekhyun:

-Làm sao?

-Cậu nghĩ sao về Sehun?-Baekhyun giương đôi mắt cún con lên nhìn Luhan

Luhan chợt đỏ mặt khi nghe Baekhyun nhắc tới Sehun, muốn nói gì đó rồi lại yên lặng.Baekhyun nhìn Luhan như vậy có chút không hài lòng liền bĩu môi:

-Luhan, cậu không trả lời mình sao?

-Ưm, đâu có.Tại mình không biết nhận xét như nào thôi-Luhan vội xua tay trả lời Baekhyun

-Dễ thôi mà.Anh ta là người đàn ông mong ước của nhiều phụ nữ:đẹp trai, tài giỏi, giàu có

-Ưm.Nói thế nhưng sao cậu bảo ghét anh ý

-Đấy là mình giả ghét anh ý thôi mà.Bạn nối khố mấy năm nay mà cậu còn lkhông hiểu mình sao?

Luhan không nói gì chỉ khẽ mỉm cười nhẹ rồi lại chùn chụt hút trà sữa.Đi một lúc cũng tới quán WING-Quán cappuchino nổi tiếng của Thành Phố.Vào bước đến cửa quán mặt Baekhyun đã tươi rói, Luhan chỉ khẽ lắc đầu cười nói:

-Ngày nào cũng gặp mà làm như lần đầu hẹn hò ý

-Kệ chứ

Baekhyun miệng vẫn tưới rói đi vào trong quán, liếc một xung quanh tìm cái bóng dáng quen thuộc.Chanyeol nhìn cái gương mắt ngây ngốc đang tìm mình kia không dấu nổi nở nụ cười nhẹ.

Luhan đứng bên cạnh Baekhyun đã xác định được sớm Chanyeol ở đâu liền bỏ bạn đi đến chỗ Chanyeol ngồi (Au:Phũ thế)

Baekhyun thấy Luhan đi về phía Chanyeol cũng lẽo đẽo chạy sau.Anh chàng thật sự không biết ấm ức bao lần chỉ vì việc phát hiện Chanyeol với Luhan;

-Baekhyun, em gọi cappuchino chưa?-Chanyeol nhìn khuôn mặt hậm hực của Baekhyun liền xoa đầu cậu, ôn nhu hỏi

-Chưa a~anh ra gọi hộ em đi-Baekhyun được Chanyeol ân cần chăm sóc liền dễ thương như lúc ban đầu

-Em đợi anh chút.-Chanyeol mỉm cười trả lời Baekhyun rồi quay sang Luhan hỏi-Luhan, em uống gì?Chocolate nóng nhé

-Thế cũng đươc

Luhan tay cầm thìa ngoái đi ngoái lại cốc chocolate Chanyeol vừa mới đưa, mắt lơ đễnh hướng ra phía ngoài cửa sổ.Chợt nhớ ra điều gì đó, Luhan vội quay sang hỏi chanyeol:

-Chanyeol, hyung vs Sehun đến học viện làm gì thế

-À, có chuyện cần bàn với Hiệu trưởng ý mà

-Chẳng nhẽ Sehun là Chủ tịch của Oh Thị?-Mắt Luhan mở to nhìn Chanyeol

Chanyeol không nói gì chỉ gật đầu một cái. Sắc mặt của Baekhyun khi nhìn Chanyeol gật đầu tháy đổi liên tục: "Cậu đụng phải Vị chủ tịch ác ma của Oh Thị mọi người đồn đại rồi sao? Số cậu tàn rồi sao? Aigoo, đau lòng ghê"

Chanyeol và Luhan nhìn Baekhyun như vậy cười không ngớt làm một Baekhyun đang thâm tím lại vì sợ chuyển sang đỏ bừng vì tức, hét to:

-Hai người thôi đi, Byun Thiếu gia ta đây đau lòng lắm rồi, còn dám cười hả

-Xin lỗi, mình xin lỗi-Luhan trả lời Baekhyun, mặt cũng đỏ lên vì kìm nén tiếng cười

-Baekhyun, em không cần sợ cậu ta đến vậy đâu.Có gì anh sẽ bảo vệ em.OK-Chanyeol sau khi cười xõa liền ôm con mèo đang xù lồng kia vào lòng an ủi

-Thiệt chứ?-Baekhyun ngước đôi mắt cún con lên hỏi Chanyeol

-Anh thề

Luhan nhìn cảnh tượng kia chỉ thiếu chưa nôn ra.Lúc nào cũng ra bộ ngọt ngào khiến người khác phải ghen tị, đau lòng cho những người còn chưa có chậu ghê

-E hèm-Luhan giả ho xua cái không khí mờ ám đang ở trong cái bàn này đi

Hai người kia đang tình cảm thắm thiết nghe Luhan giả ho liền giật mình, mỉm cười e thẹn.Luhan nhìn vậy thấy ChanBaek hảo hảo dễ thương, khi yêu là như trẻ con vậy:

-Ưm, cũng tối rồi.Em về trước nhé-Luhan cầm balô lên, nhìn hai người kia nói

-Có cần anh đưa về không?

-Không, em về đâu.Bye hai người

-Ừm, bye.Mai gặp lại nhé-Baekhyun vẫy tay chào lại Luhan

Luhan một mình đi trên con đường tập nập của thành phố Seoul.Đứng lại ngắm nhìn thành phố một lúc, thật sự là rất đẹp...

Đi vào trong quán làm thêm quen thuộc, cậu nở nụ cười nhẹ nhìn bác chủ quán:

-Bác Cho, con đến rồi

-Ừ, hôm nay đến sớm hơn so với mọi hôm nhỉ

-À, hôm nay con được về sớm

Luhan cất balô của mình lên trên giá rồi mặc lại đồng phục của quán.Cậu làm thêm ngoài giờ học tại quán trà sữa "Cofioca" .Làm ở đây giết thời gian bằng việc trò chuyện với mấy anh chị làm chung và thú vị nhất là sau mỗi buổi được thưởng thức cốc trag sữa "Made by me"

-Luhan, chị về trước nhé-Chị nhân viên khẽ nhắn lôi cậu ra khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi

-Nha, em biết rồi-Luhan cười tươi trả lời chị nhân viên-Chị về cẩn thận

Chị Na về rồi, cậu cảm thấy thật chán nha, hết người trò chuyện cùng rồi.Ngồi nghịch điện thoại một lúc nghe tiếng chuông cửa vang lên, cậu vội đứng dậy:

-Quý khách muốn dùng vị gì?

-Ưm, 1 vị dâu ạ, còn anh?-Giọng nữ trong trẻo vang lên nghe thật êm tai

Luhan ngước lên nhìn 2 vị khách đối diện mình, 4 mắt nhìn nhau ngỡ ngàng.Nếu không phải nhầm tưởng thì chính là Sehun đang đứng trước mặt cậu cùng cái cô gái nhìn như búp bê kia

-Luhan, em làm ở đây sao?

-Dạ vâng.Anh dùng vị gì?-Luhan có chút khó chịu khi nhìn thấy Sehun đi cùng với cô gái kia, giọng cũng có chút thay đổi theo cảm xúc

-Một chocolate với một dâu nha anh-Sehun chưa kịp nói gì, Cô bé kia đã lên tiếng

-Hai người chờ chút xíu-Luhan mỉm cười rồi nhanh chóng làm trà sữa cho 2 người kia

Sehun nhìn Luhan chăm chú.Hôm nay khống phải nhờ cô em họ rắc rối kia kéo anh đến đấy, có lẽ anh cũng không biết Luhan làm thêm ở đây.Cuối cùng con bé cũng có ích, không phải chỉ biết đeo bám anh họ nó.

Luhan ngước lên nhìn thấy Sehun đang nhìn cô bé kia mang ý cười, trong lòng ngày càng khó chịu không hiểu tại sao luôn: 

-Ưm, của 2 người hết 30 won-Luhan đưa 2 cốc trà sữa cho cô bé kia, miệng nói giá tiền như thành một thói quen rồi.

-Nha, em cảm ơn-Cô bé cười tít mắt lại-Anh ơi, anh tên gì thế?

-Anh á?-Luhan chỉ tay vào mình rồi mỉm cười trả lời-Anh tên Luhan. Em?

-Em tên là Chorong.Anh nhớ nhá, Chorong nga~ Chorong muốn nhận Luhan làm anh trai mình nga. Còn ông này bẩn tính lắm-Vừa nói Chorong vừa chỉ vào Sehun

Sehun mặt đen lại khi nghe Chorong nói mình bẩn tính, đây chẳng phải bị bôi xấu danh dự trước mặt vợ tương lai của mình sao:

-Chorong, em muốn nhịn trà sữa rồi sao?

-Đâu có.Anh Luhan, anh họ Sehun của em là đẹp trai nhất, tốt tính nhất a~ Anh đừng hiểu lầm nhé.Mà anh làm anh trai em nha

Luhan chợt vỡ lẽ, Sehun với cô bế tên Chorong chỉ đơn giản là anh em thôi.Lòng cậu cũng bớt đi được gánh nặng:

-Cái này....-Luhan bối rối không biết trả lời thế nào cho cô bé nữa

-Bối rối là đồng ý- Sehun nhìn vẻ mặt bối rối cực đáng yêu kia của Luhan liền phán câu xanh rờn

-phải nha.Anh Luhan đồng ý rồi.Thôi e về trước đây.Mai em sẽ ghé qua-Chorong vẫy tay chào Luhan rồi kéo Sehun về.

Nhìn hai người họ thật đáng yêu nha.

Hơn 10 giờ, Luhan liền dọn quán và làm cho mình cốc trà sữa.Cậu đóng cửa quán, thưởng thức một ngụm trà sữa:

-Moazz, thật thơm nha

-Về trễ vậy sao

Luhan giật mình nghe giọng của Sehun vang lên ngay đằng sao mình.Quay lại, cậu nhìn thấy anh đang đứng dạo vào tường, trông thật lãng tử nha:

-Vâng, mà chẳng phải nãy anh về rồi sao?-Luhan tò mò hỏi lại Sehun

-Anh đứng đợi đưa em về.

-Mố?-Luhan mắt mở to hỏi lại Sehun

-Về thôi-Sehun nắm lấy cổ tay Luhan, kéo cậu vào con xe Lamborghini được đậu gần đó.Luhan vẫn chưa hiểu mô tê gì đã ngồi yên vị trên xe rồi.

-Ưm, Sehun sao anh đưa em về? Anh biết nhà em sao?

-Ừ

Không khí trong xe ngày càng căng thẳng cực độ.Luhan vơí Sehun không ai nói với nhau câu nào, nói đúng hơn hai người không biết nên nói gì.

Đi được một lúc cũng tới căn hộ nơi Luhan sống.Sehun nhanh chân xuống mở cửa xe cho Luhan.Luhan cảm thấy cậu và Sehun như một cặp vậy.Nghĩ vậy tim bỗng dứng đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ bừng.Cậu cúi đầu:

-Thật cảm ơn, anh về cẩn thận ạ

-Ừ, em lên nhà đi

Chỉ đơn thuần chào tạm biệt vậy thôi sao? Luhan chợt thấy hụt hẫng, liền nhanh chân bước vào trong tòa nhà.

Đi được vài bước bị một lức kéo lại làm cậu hoàn  toàn nằm gọn trong lòng Sehun.Khoảng cách quá gần, Luhan có thể ngửi thấy mùi cam thảo nhè nhẹ tỏa khắp người Sehun.Khỏi nói mặt cậu lúc này đỏ không khác gì quả cà chua.

Sehun tham lam hít mùi cỏ dại trên người cậu rồi đặt nhẹ lên trán cậu nụ hôn,ôn nhu nhìn cậu.Luhan hoàn toàn đơ với nụ hôn lúc nãy của Sehun.Sehun nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu chợt mỉm cười ôn nhu, nói nhỏ

-Ngủ ngon nhé, Luhan

-À..Ừm..Anh..cx vậy-Luhan lắp bắp trả lời Sehun rồi chạy một mạch lên phòng mình

Sehun đứng ở phía dưới nhìn con nai nhỏ đang ngượng chín cả mặt chạy lên nhà.Aigoo, yêu em thật không hết mà

 Nụ cười hạnh phúc luôn lặp đi lặp lại trên môi Luhan, Sehun hôn lên trán cậu nghĩa là sao nhỉ? Aigoo, tò mò chết mất.Lăn qua lăn lại trên giường cuối cùng cậu chìm vào giấc nhủ một cách nhanh chóng.

Tối hôm đó, hai con người, hai nơi khác nhau đều đồng mơ về nhau. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#osh #tae #xlh