Chap 18: Tát tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng y tế, Inuyasha nhìn vết thương sưng phồng trên chân Kagome, trong lòng vô cùng áy náy. Mặc dù chưa làm rõ nhưng linh tính của Inuyasha cho anh biết chuyện này nhất định có dính dáng tới Arashi. Là người trực tiếp tiếp xúc với quả bóng, Inuyasha có thể cảm nhận rất rõ sức mạnh ẩn trong đó. Sức lực con người dù cố tình cũng không thể tạo ra tốc độ mạnh như vậy. Nếu lúc nãy anh không phản ứng kịp thời, chỉ sợ Kagome bị thương sẽ không chỉ đơn giản thế này.

"Tớ không sao rồi, cậu mau quay về tập luyện đi."

Kagome thấy vẻ mặt của anh, tuy không hiểu tại sao anh lại lộ vẻ khó xử nhưng cô không hỏi cặn kẽ, chỉ tự an ủi bản thân rằng có khi chỉ là do trải qua sự việc thót tim nên mình có phần nhạy cảm.

"Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi. Nếu muốn về sớm thì tôi sẽ báo với Sango để cô ấy đỡ cậu về."

Thời gian hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ còn chưa hết, Inuyasha đành phải quay lại với mọi người. Kagome hiểu điều này nên nhẹ nhàng gật đầu tiễn anh.

Khi Inuyasha rời khỏi phòng không bao lâu thì giáo viên y tế cũng có việc ra ngoài. Kagome nhàm chán ngồi trên giường. Cô cảm giác thời gian dường như trôi qua rất lâu nhưng vẫn không thấy giáo viên trực ca quay lại, không hiểu sao trong lòng Kagome thoáng sợ hãi.

"Do máy lạnh hoạt động mạnh quá sao?"

Kagome vòng tay ôm người, hơi lạnh xung quanh khiến cô sởn hết gai ốc trên người. Có lẽ do xung quanh không có ai, không gian yên tĩnh quá nên càng khiến bản thân lo lắng. Kagome quyết định thay vì ngồi một chỗ chờ đợi thì thà trở lại sân tập xem bọn họ còn đỡ sợ hơn. Mặc dù một chân đã sưng nhưng cô vẫn có thể nhảy lò cò, thế là Kagome bám vào vách tường chậm chạp rời khỏi căn phòng y tế âm u.

Trong bóng tối, hai đôi mắt lóe ánh sáng xanh lục lặng lẽ chăm chăm dõi theo Kagome. Hai người bọn chúng chính là thuộc hạ của gã dracula hôm nọ bị Kimura giết chết. Khi đó, bọn chúng phát giác tình thế không ổn, nhanh chân biến thành dơi chạy thoát. Bởi vì lo sợ bị thợ săn phát hiện nên mấy ngày liền bọn chúng chỉ dám ẩn nấp trong phòng y tế của một trường học chứ không dám ló mặt ra ngoài hút máu. Hiện tại bọn chúng đã đói mốc meo, vừa hay lại có một kẻ không may lọt vào tầm ngấm.

"May quá, sắp tới rồi."

Không khí bên ngoài thông thoáng và đỡ lạnh hơn trong phòng nên dù lúc này không có ai, Kagome cũng dần lấy lại bình tĩnh. Từ chỗ cô đã có thể nghe được tiếng nện bóng phát ra từ nhà thi đấu, Kagome nhìn hành lang phải băng qua một ngóc khuất, hít một hơi thật sâu rồi cố gắng di chuyển thật nhanh, chỉ cần qua khỏi đoạn này sẽ không còn sợ gì nữa.

Nhưng Kagome đã nghĩ quá đơn giản. Ngay khi cô vừa đặt chân tới phần góc tối phía cầu thang, mặt đất khu vực đó bỗng rung động. Nền gạch cứng dưới chân giống như hố nước sâu, khi Kagome vừa dẫm lên liền lập tức hụt chân, cả người cô rơi xuống khoảng không đen như mực. Giây phút đó, cô liền mất đi ý thức.

Lúc Kagome lờ mờ tỉnh dậy, phía cổ hơi nhói đau, theo bản năng, cô vung tay đập con muỗi khó chịu đang chích mình, nhưng thứ cô tóm được không phải muỗi mà là mái tóc của một thanh niên trưởng thành. Kagome hốt hoảng hét lớn, đẩy mạnh hắn ra. Cổ cô vẫn còn đau, sờ lên còn cảm giác đau xót.

Gã nọ cũng không ngờ cô đột ngột tỉnh dậy, chẳng qua bọn chúng đã di chuyển cô tới một chỗ vắng, dù có làm ồn cũng không sợ bị ai phát hiện. Tên vừa hút máu cô liếm mép, mùi vị máu này thật đặc biệt, chỉ một hai giọt cũng làm hắn thấy cả người nóng phừng phừng. Đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm Kagome, dần dần chuyển màu đỏ rực trong cái nhìn đầy sợ hãi của cô.

"Đừng qua đây! Có ai không, cứu tôi với."

Bởi vì không chạy được nên cô chỉ có thể cố sức kêu cứu, nhưng ngoại trừ tiếng vọng của chính cô thì Kagome không còn nghe được âm thanh nào khác.

Một gã thô lỗ túm tóc Kagome, kéo giật cô đứng dậy nhưng bị cô chụp lấy tay, cắn mạnh một phát. Gã vung tay tát thẳng vào mặt Kagome khiến gương mặt trắng mịn lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ hồng. Kagome bị đánh đến choáng váng, khi cô té ngã xuống đất liền ngất đi. Hai gã dracula xé rách cổ áo Kagome, lộ ra cái cổ mảnh khảnh thon dài. Làn da thiếu nữ mềm mại, có cảm giác mỏng manh giống như có thể thấy được mạch máu đang nhịp nhàng đập bên dưới. Hai gã nhìn nhau mỉm cười, răng ranh đã phấn khích đến mức chìa ra khỏi khóe miệng.

"Buông cô ấy ra! Phong thương!"

Tiếng quát giận dữ vừa vang, hai gã đã thấy một luồng kiếm khí hung bạo ập tới, do không kịp phản ứng, hai tên liền bị thổi bay. Chỉ một đòn, chúng liền biết người vừa xuất hiện có ma lực vượt trội hơn hẳn bản thân. Thêm vào dáng vẻ gấp gáp của người nọ, hai kẻ xui xẻo biết bọn chúng đã bắt người không nên bắt, không khỏi thầm kêu khổ.

Không thèm nhìn đến hai tên ma cà rồng đang co cụm run rẩy, Inuyasha vội vàng bước tới ôm lấy Kagome, thấy cô vẫn còn thở, anh mới âm thầm thở phào. Mấy phút trước Sango tới phòng y tế tìm Kagome nhưng không thấy. Biết chân Kagome bị thương, không thể khi không bỏ đi đâu nên cô hối hả trở lại sân tập thông báo cho mọi người. Inuyasha sợ có chuyện nên tức tốc đi tìm, cũng may anh vô tình phát hiện ra dấu vết bất thường nên anh nhanh chóng đuổi theo, may mắn vừa kịp lúc.

Nhìn cô an ổn thiếp đi trong vòng tay, trái tim sắp nhảy lên cổ họng của Inuyasha cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng khi thấy cổ áo cô bị kẻ khác kéo rách, lộ ra vết thương thì sắc mặt anh tối sầm, ánh mắt bốc lửa nhìn hai gã dracula như muốn băm vằm bọn chúng. Cởi áo choàng che tạm cho Kagome, Inuyasha cau mày tiến tới chỗ hai tên đang quỳ gối, tặng cho mỗi kẻ một đấm khiến chúng lệch cả một bên hàm.

"Đừng giết chúng tôi, không phải chúng tôi cố ý."

"Buồn cười, không phải cố ý lẽ nào có người sai khiến."

"Đúng đúng!!"

Thấy ánh mắt Inuyasha dao động, hai kẻ nọ dần bình tĩnh. Kẻ trước mặt chúng ma lực vượt trội, nếu không có lý do nào lay động được anh ta thì bọn chúng chết chắc. Hơn nữa mái tóc này, ánh mắt quen thuộc này... bọn chúng nhớ đã nhìn thấy qua. Hai gã dracula liếc nhanh đối phương, trong nháy mắt liền thống nhất ý kiến.

"Một vị tiểu thư bắt chúng tôi phải làm vậy, nếu không cô ấy sẽ giết chúng tôi."

"Phải phải, cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất mạnh, thoạt nhìn khá giống ngài."

"Chúng tôi cũng chỉ bị đe dọa, xin tha cho chúng tôi."

"Chúng tôi thật sự chỉ là bất đắc dĩ."

"Arashi...?"

Hai tên dracula một trước một sau mô tả một người, đẩy tất cả tội cho người nọ. Inuyasha nghe xong không khỏi choáng váng, hơi thở nặng nề. Anh không ngờ Arashi lại to gan đến vậy. Sử dụng ma lực ở chỗ đông người đã đành, lại còn lớn mật sai khiến dracula hút máu người. Nếu sự việc này lộ ra ngoài chính là tội lớn, chỉ e cha cũng không bảo vệ được con bé. Ánh mắt anh hung ác nhìn hai tên dracula đang hèn mọn cầu xin, Thiết Toái Nha trong tay mạnh mẽ quét ngang, hai tên dracula xấu số trong nháy mắt trở thành tro bụi.

Trong khi đó, tại căn nhà nhỏ của ba anh em, Arashi lúc này đang tập trung cao độ xào nấu trong bếp - bộ dạng vô cùng bận rộn, còn lão quản gia của họ - Myoga thì lo lắng liên tục thập thò quan sát bên trong.

"Tiểu... tiểu thư, mấy công việc vất vả này cứ để lão làm. Người đi nghỉ đi."

"Không sao đâu, Myoga-san. Ta làm được!"

Tâm trạng Arashi có vẻ rất tốt, nhẹ nhàng từ chối rồi tiếp tục nấu nướng. So với lúc nãy ở trường thì Arashi đã bình tĩnh lại nhiều mặc dù lúc phát hiện bản thân đã vô thức sử dụng ma lực, cô có phần sợ hãi. Giờ sinh hoạt của câu lạc bộ vừa kết thúc, Arashi không đợi hai người anh cùng tan học như ngày thường mà vội vã trở về một mình.

Xem ánh mắt dè chừng của Sesshoumaru nhìn mình, Arashi có thể đoán ngay anh thế nào cũng biết việc cô đã phát động ma lực. Tuy cô chưa nhìn thấy phản ứng của Inuyasha nhưng không loại trừ khả năng anh cũng nhận thức được việc đó. Vấn đề này nói lớn không lớn mà nhỏ cũng chẳng nhỏ, thế nên trước khi cả hai bắt đầu giảng giải lôi thôi về những quy tắc thì cô quyết định nấu một bữa thịnh soạn để nịnh nọt họ.

"Arashi, em ra đây!"

"Inuyasha, có chuyện gì từ từ nói."

Sesshoumaru nhíu mày ngăn cản nhưng Inuyasha lập tức ngắt lời anh. Với Inuyasha, mọi chuyện đã rõ như ban ngày.

"Onii-chan, hai người về đúng lúc lắm."

Arashi vui vẻ bê thành quả bày cả lên bàn, vừa cười vừa giới thiệu từng món ăn mà không chú ý đến sắc mặt khó coi của hai người. Thái độ bình thản của cô làm Sesshoumaru nhíu mày suy nghĩ còn hai đầu lông mày của Inuyasha đã ép sát vào nhau thành một đường thẳng. Tâm trạng vui vẻ như vậy, là đang đắc ý vì loại trừ được kẻ chướng mắt sao?

"Em không thích hợp ở lại thế giới con người, trở về lâu đài đi."

"Hơ?"

Thái độ Inuyasha nghiêm túc đến mức câu "anh đang đùa à" của Arashi chỉ có thể nghẹn trong cổ họng. Ánh mắt nghiêm khắc cùng thái độ quyết liệt như vậy vẫn là lần đầu cô mới thấy. Nụ cười trên mặt Arashi trong chớp mắt đông cứng, cô hít thở một cách khó nhọc, cuối cùng bật thốt ra hai chữ.

"Vì sao?"

"Vì sao, em còn có mặt mũi hỏi anh vì sao?"

"Inuyasha, đủ rồi!"

"Sesshoumaru, anh dám nói anh tin tưởng con nhóc này không làm ra chuyện đó sao?"

Inuyasha gần như hét lên, ngón tay chỉ thẳng vào Arashi. Rõ ràng những gì cô làm đã khiến anh tức giận đến cực điểm.

Arashi hoang mang nhìn Sesshoumaru nhưng anh im lặng. Chuyện ở sân tập anh thấy rất rõ ràng, còn chuyện Kagome bị hai tên dracula tấn công, Inuyasha bảo chính miệng chúng đã thừa nhận bị Arashi sai khiến. Vì để chúng không tiết lộ cho ai khác, Inuyasha đã giải quyết chúng nên vì thế không còn người đối chất. Mặc khác, Sesshoumaru cũng cho rằng bọn chúng cũng không có lý do để nói dối.

"Arashi, tấn công con người là tội nặng. Dù em có làm nũng với cha thì cũng thế thôi!"

Tim Arashi đập thình thịch. Quả nhiên họ đã biết. Cô cắn răng, cố gắng biện hộ.

"Chuyện đó vốn cũng không phải vấn đề gì lớn..."

Arashi vốn muốn nói về việc trong sân tập nhưng Inuyasha lại cho rằng cô đang nói đến việc sai khiến hai tên dracula tấn công Kagome. Lời này lọt vào tai Inuyasha khiến cơn giận trong anh bùng lên dữ dội. Anh siết chặt nắm tay, lồng ngực phập phồng.

"Em được nuông chiều đến sinh hư rồi. Anh nghĩ em có phách lối thế nào cũng biết điểm dừng, không ngờ lần này em dám lệnh cho dracula hút máu người."

"Em không có!"

"Vừa thừa nhận xong giờ lại chối sao. Gan em lớn như vậy, có gì em không dám làm!!"

Arashi sửng sốt ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt gay gắt buộc tội của Inuyasha. Trong lòng lạnh lẽo, Arashi hiểu lúc này anh căn bản nghe không lọt tai những gì cô nói, giải thích đều là biện minh. Nở nụ cười chế giễu, cô hạ mí mắt, thấp giọng.

"Anh nổi giận như vậy, rốt cục là vì em sai, hay vì nạn nhân là cô gái đó."

"Arashi, phạm sai lầm thì phải chịu phạt. Anh sẽ phái người đưa em về lâu đài!"

Không đợi Inuyasha trả lời, Sesshoumaru vội lên tiếng giảng hòa. Tình huống nồng nặc mùi thuốc súng thế này muốn dẹp yên cũng vô cùng vất vả. Không ngờ Arashi không đón nhận ý tốt của anh, mỗi câu thốt ra đều hướng Inuyasha khiêu khích.

"Xem ra cô gái đó không sao, nghĩ lại cũng đáng tiếc thật. Nếu em tự mình ra tay có phải đã nhanh gọn rồi không."

Arashi cong môi nở nụ cười độc ác, thái độ hết sức ngạo mạn. Sesshoumaru cau mày, hai đứa em này của anh, một đứa thì nóng nảy, một đứa lại kiêu ngạo, căn bản không ai muốn xuống nước giải thích với đối phương mà chỉ thích thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên Inuyasha vừa nghe xong thì hai mắt như bốc lửa. Nắm đấm siết chặt nện lên bàn khiến bốn chân ghế đổ sụp, chén dĩa rơi rớt loảng xoảng, vỡ tan tành. Arashi liếc mắt nhìn công sức của mình đã trở thành một mớ hỗn độn, mí mắt cũng không buồn nhích.

"Arashi, em ngậm miệng lại đi!"

Biết Arashi cũng bắt đầu bùng nổ, Sesshoumaru quát lớn, toang kéo cô về phòng nhưng Arashi bướng bỉnh giằng mạnh. Nhìn Inuyasha mím môi, cố sức kiềm chế cơn giận, cô thầm cười nhạt, bước chân dịch tới gần anh. Arashi thấp hơn Inuyasha cả cái đầu nhưng khí thế không hề bị anh lấn át, ánh mắt cô nhìn anh không chút tình cảm, giọng nói chậm rãi vang lên.

"Onii-chan, em tự hỏi anh có thể bảo vệ cô ta được mấy lần? Có khi nào lần sau cô ta lại gặp chuyện còn ghê tởm hơn lần này nữa không?"

BỐP!

Sesshoumaru trợn mắt. Anh vừa nghe nhầm sao, nếu không thì chắc anh cũng hoa mắt mất rồi.

Inuyasha cũng sửng sốt không kém. Anh nhìn bàn tay nóng ran của mình rồi nhìn gương mặt bị đánh lệch sang một bên của Arashi, nhất lời không nói được lời nào. Không khí trong phòng nặng đến cực điểm.

"Arashi, em..."

Inuyasha vươn tay muốn xem gương mặt của cô nhưng Arashi bất ngờ đánh văng bàn tay của anh. Cô dùng lực rất mạnh, rõ ràng vô cùng phẫn nộ. Arashi cắn răng, đôi cánh đen từ sau lưng hiện ra, vỗ mạnh. Thân hình của cô lao vụt đi như một mũi tên rời cung, phá thủng nóc nhà rồi bay mất dạng.

"Arashi, đợi đã!"

Sesshoumaru nhìn qua dáng vẻ chết đứng của Inuyasha, thở hắt rồi vội vã đuổi theo Arashi. Do xung quanh nhà của họ đã được giăng kết giới nên những tiếng ồn lẫn việc nóc nhà bị phá hủy đều không ảnh hưởng đến hàng xóm.

Hai người Sesshoumaru đã bỏ đi một lúc lâu nhưng Inuyasha vẫn sững người tại chỗ. Anh ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, đã qua một khoảng thời gian nhưng vẫn còn cảm giác vừa nóng vừa đau, không cần nghĩ cũng biết cái tát đó mạnh đến mức nào. Xưa nay con bé là công chúa nhỏ của cả nhà, đừng nói là đánh, việc mắng mỏ cũng rất hiếm khi. Bản thân anh cũng rất nâng niu đứa em gái này, nhưng lần này... Inuyasha cố biện minh là do con bé sai, anh chỉ muốn trừng phạt nó, nhưng dù vậy trong lòng vẫn không hề thấy thoải mái hơn một chút nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net