Chap 19: Bảo Bối của gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Arashi, đứng lại ngay!!"

Mặc dù Sesshoumaru đã cố gắng đuổi theo nhưng xét về tốc độ không ai nhanh hơn Arashi, huống chi lúc này con bé đang nổi giận, không hề nghĩ ngợi mà chỉ biết lao đầu về phía trước. Thấy bản thân có nguy cơ bị cắt đuôi, Sesshoumaru vội niệm một câu chú. Trước mặt anh hiện ra vô số khối băng, theo sự khống chế của anh, những khối băng lao về phía Arashi, bao vây cô. Sesshoumaru siết bàn tay, những tảng băng lơ lửng lập tức tụ lại trên người Arashi, biến cô thành một viên nước đá cỡ lớn, chỉ lộ được mỗi phần đầu ra ngoài.

Chưa đợi Sesshoumaru thở phào, Arashi nghiến răng, ma lực trong người phát động phá vỡ xiềng xích của anh, đồng thời triệu hồi vô số dây leo quấn chặt Sesshoumaru. Những dây leo này không có sức sát thương, nhưng lại dẻo dai vô cùng, muốn chặt muốn đốt đều rất khó. Đến khi Sesshoumaru có thể thoát được mớ phiền phức đó thì đã không thấy bóng dáng Arashi đâu, chỉ có thể chán nản quay về.

Về phần Arashi, cơn giận làm đầu cô nóng phừng phừng, chỉ nhắm bừa một hướng mà bay, căn bản không biết bản thân đang đi về đâu. Đến khi thấm mệt, cô mới đáp xuống một cành cây to để nghỉ ngơi. Cô mệt dựa người vào thân cây, thẫn thờ ngước nhìn bầu trời. Đêm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh không gợn chút mây, mặt trăng tỏa sáng rực rỡ. Cảnh vật lung linh là vậy nhưng cô lại không có tâm trạng thưởng thức.

Đưa tay sờ lên gò má, hơi lạnh trong đêm đã làm giảm cơn đau rát nhưng cảm giác đau đớn trong lòng không cách nào xóa được. Nơi này dường như cách rất xa thành phố, không còn những tiếng động ồn ào thường ngày mà chỉ có tiếng gió thổi cùng tiếng côn trùng kêu rả rít. Những âm thanh hoang dã gợi nhớ về vùng đất miền tây.

Nghĩ về quãng thời gian vui vẻ ở quê nhà, Arashi thoáng mỉm cười nhưng cơn đau trên má khiến cô bừng tỉnh. Ánh mắt phẫn nộ của Inuyasha, cái tát không chút nể tình của anh, thì ra người anh trai luôn dung túng cô cũng sẽ vì người con gái khác mà ra tay đánh cô. Nii-sama, trong lòng anh, cô gái đó quan trọng đến vậy sao.

Chỉ cần cô ta biến mất, anh trai sẽ lại là của mình ngươi.

"Đủ rồi, tất cả là lỗi của ngươi.

Ta chỉ làm theo mong ước thầm kín của cô.

"Câm miệng đi!"

Thành thật với lòng mình, ngươi muốn những thứ cản đường đều vĩnh viễn biến mất.

"Không có, ta không có!"

Ha ha ha.

"IM ĐI!!"

Arashi bật dậy, hét lớn. Tâm trạng kích động khiến ma lực trong cơ thể cô mất khống chế, thổi bùng ra xung quanh như một đợt sóng thần. Trong chớp mắt, lấy vị trí của cô làm trung tâm, những cành cây ngang tầm đều bị cuồng phong cắt phẳng, thoạt nhìn vô cùng quái dị. Cơn chấn động qua đi, giọng nói ma mị cuối cùng cũng yên tĩnh, Arashi kiệt sức khuỵ người ngồi phịch xuống. Trong đêm tối, cô cuộn tròn cơ thể thành một khối nhỏ, run rẩy không thôi.

Trong khi đó, tại căn nhà của ba anh em, Sesshoumaru đi đi lại lại trong phòng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ. So với lần trước thì kim phút cũng chỉ nhảy được hai con số, nhưng tính từ lần đầu tiên thì kim giờ đã quay được năm vòng. Vốn nghĩ con bé Arashi chỉ nhất thời kích động, muốn yên tĩnh một lát, không ngờ đã năm giờ trôi qua nhưng đừng nói là người, một chiếc lông vũ cũng không thấy bóng dáng.

Lúc này đã là tờ mờ sáng, dù ngày thường đây là thời điểm bọn họ ngủ say trên giường nhưng có vẻ đêm nay không ai có tâm trạng chợp mắt. Phía góc tường, Inuyasha đã chuyển sang tư thế ngồi dù vẫn bất động như cũ, ánh mắt không có tiêu điểm di chuyển giữa bàn tay rồi lại hướng về phía bàn ăn bị phá hủy. Mặc dù lúc này vị trí đó đã được thay thế bằng một chiếc bàn mới nhưng Sesshoumaru nhớ rất rõ cảnh tượng những mảnh gỗ, mảnh sứ lẫn lộn trong mớ thức ăn trước đó. Myouga vừa quét dọn vừa kể lại sự vui vẻ của Arashi lúc chuẩn bị bàn thức ăn bằng giọng tiếc nuối. Nụ cười của con bé lúc đón chào họ về, gương mặt sững sờ trước sự buộc tội của anh, Inuyasha siết chặt nắm tay, tâm trạng càng lúc càng u ám.

Nhìn Inuyasha thế này Sesshoumaru muốn bảo anh đi nghỉ cũng không biết mở miệng thế nào, chỉ đành ôm trán thở dài. Quả cầu liên lạc trong phòng ngầm phát ra dao động, báo hiệu người của nơi đó đang gọi. Sesshoumaru lắc đầu, đúng là chuyện tốt không bao giờ đi chung mà rắc rối thì luôn thi nhau kéo đến.

Phía trong quả cầu hiện ra gương mặt vui vẻ của Inu Taishou. Có vẻ như ngài đang rất vui, hồ hởi hỏi thăm mấy đứa con một lượt. Có điều sau khi nói liền một mạch, ngài nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng. Bên kia quả cầu chỉ xuất hiện mỗi gương mặt chán đời của Sesshoumaru. Inu Taishou thu lại vẻ hớn hở, gặn hỏi một lúc mới khiến con trai mở miệng kể lại hết mọi chuyện.

Nhìn dáng vẻ suy tư của ngài, Sesshoumaru lên tiếng.

"Phụ thân, người cho rằng chuyện này thế nào?"

"Ta nói ba đứa con cùng nhau lớn lên, tính cách con bé thế nào, các con có thể không rõ sao?"

"Phụ thân, việc con bé sử dụng ma lực chính mắt bọn con thấy. Chuyện con bé sai khiến dracula, là bọn chúng trực tiếp nói cho con. Người cho rằng con sẽ đổ oan cho Arashi sao?"

Theo lệnh của Inu Taishou, Inuyasha lúc này đã được Sesshoumaru túm vào phòng. Nghe câu hỏi của Inu Taishou khiến anh hơi chột dạ, nhưng vốn đã nhận định trong lòng, Inuyasha cứng miệng đáp lại.

"Inuyasha, ma lực của Arashi mạnh bao nhiêu chúng ta hiểu rõ, nếu con bé cố ý đối phó một con người, con nghĩ khả năng nó thất bại là bao nhiêu?"

Inuyasha trầm mặc. Anh biết con bé làm nhưng lại quên mất chuyện đó. Thứ Arashi thuần thục nhất là ma pháp. Thậm chí còn có một số ma pháp không cần niệm chú để thi triển. Đừng nói là một con người, đối phó một đám người cũng là chuyện hết sức dễ dàng.

"Con trai, có những thứ con tận mắt thấy tận tai nghe cũng chưa chắc là toàn bộ sự thật. Huống chi, con đã tận tai nhìn thấy Arashi ra mệnh lệnh như vậy sao?"

"Cái đó... không có."

"Vậy con bé đã mở miệng thừa nhận đã làm chuyện đó?"

Inuyasha nhíu mày, không thể tiếp tục khẳng định được nữa. Lúc anh lên án hành vi của con bé, nó đã giãy giụa phản kháng, nhưng anh bị cơn giận dữ che lấp lý trí nên một mực đinh ninh hành động giải thích của Arashi là bao biện. Sau đó con bé mới bắt đầu dùng lời lẽ khiêu khích anh, và rồi anh không thể kiểm soát cơn giận được nữa. Từ đầu đến cuối, Arashi chưa từng thừa nhận việc mình đã lệnh cho hai tên dracula làm hại Kagome.

Đầu lưỡi Inuyasha đắng ngắt, anh khô khan mở miệng.

"Không có."

Thấy thái độ của con trai, Inu Taishou khẽ thở dài. Đến lúc này thì ông đã có thể hình dung ra mọi chuyện một cách rõ ràng. Tính cách của Arashi trước nay đều là chịu nhẹ không chịu nặng, nếu ngươi bao dung nó, nó còn vì thế mà thấy tội lỗi; nhưng nếu ngươi một mực bức ép nó, chụp cho nó cái tội nó không làm, Arashi rất có thể không chỉ nhận tội mà còn làm những thứ còn kinh khủng hơn tội lỗi nó bị chụp mũ cho người khác thấy.

Những gì cần nói ngài đã nói xong, hiệu quả cần đạt cũng đã đạt được. Inu Taishou hạ giọng.

"Chuyện này mấy đứa con tự giải quyết với nhau đi, tìm con bé về mà hỏi rõ mọi chuyện. À, nhớ âm thầm tiến hành, đừng để mẫu thân mấy đứa biết!"

"Đáng tiếc!"

"Taishou-sama, chàng như thế là không đúng rồi."

"Hai nàng... đến từ lúc nào?"

"Vừa đủ để nghe những thứ cần nghe."

Khi âm thanh quen thuộc dịu dàng vang lên, Inu Taishou giật thót như tên trộm bị bắt quả tang. Phía sau lưng ngài không xa, hai người phụ nữ một khoanh tay trước ngực, khí thế ép người; một dịu dàng mỉm cười, nhưng lúc này đừng ai dại dột trêu chọc nàng ấy. Hai người song song chậm rãi bước đến chỗ ngài, mắt không rời quả cầu thủy tinh. Inu Taishou vô thức tránh sang một bên; Sesshoumaru cũng nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi ra sau, cố gắng làm cho sự tồn tại của bản thân giảm xuống mức thấp nhất.

Inuyasha lúc này muốn chạy cũng không còn kịp, chỉ có thể cười méo xệch.

"Larika-sama."

"Inuyasha à..."

Nụ cười dịu dàng của phu nhân Larika làm Inuyasha thấy da đầu tê rân, tựa như có từng đợt lưỡi dao luân phiên cứa qua người.

"Con yêu, bàn tay nào của con đã đánh Arashi-chan bé bỏng vậy?"

"..."

Đầu Inuyasha túa đầy mồ hôi, không dám lên tiếng. Inuyasha đã cúi đầu thấp đến mức cằm anh xem chừng cũng sắp dính chặt vào ngực rồi. Phu nhân Izayoi bước đến vỗ nhẹ mu bàn tay của phu nhân Larika, tỏ ý để mình nói chuyện. Phu nhân Larika chớp mắt, nhẹ nhàng dịch chuyển sang một bên nhường chỗ.

Nhìn gương mặt của mẹ mình, Inuyasha không hề thấy đỡ áp lực hơn. Arashi do phu nhân Larika sinh ra nhưng do sức khỏe phu nhân Larika khi ấy không tốt nên hầu như con bé do phu nhân Izayoi chăm sóc đến lớn. Đều nói con gái mới là cục cưng của mẹ. So với đứa con ruột là anh, phu nhân Izayoi thậm chí còn có phần thiên vị con bé hơn.

"Con trai à, nhanh chóng tìm em gái của con về đây, nếu không hai người mẹ đáng thương chúng ta sẽ đến THĂM bọn con đấy."

Không chờ Inuyasha lẫn Sesshoumaru kịp khôi phục tinh thần, liên hệ trong quả cầu liền bị cắt đứt. Hai đứa con trai của gia đình Taishou nhưng bị đối xử như con ghẻ hoảng hốt nhìn nhau, vội vàng bật dậy rồi khẩn cấp chia hai hướng gấp rút tìm kiếm. Nếu chuyến này không mang được con bé lành lặn trở về, chỉ e quãng đời còn lại hai người họ sẽ không còn ngày tháng yên ổn.

Nỗi lòng bi thảm của hai đứa trẻ tội nghiệp bị chính mẹ ruột của mình hắt hủi chỉ muốn hét lên: Mẫu thân, người nói đi, Arashi mới là mẹ sinh ra, còn con là đứa được nhặt về đúng không!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net