Chap 27: Cầu cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chất lỏng màu đỏ được đưa vào người, nó gây ra sự đau đớn nhiều hơn Arashi tưởng tượng. Tuy nó không hề để lại trên người cô vết thương như những mảnh tinh thể trước đó, nhưng khi hòa vào thân thể, cái cảm giác nóng rát như thiêu đốt lan tới từng mạch máu khiến cô chỉ muốn móc hết nội tạng ra ngoài.

Lúc Kimura tỉnh dậy, anh phát hiện Arashi nằm co gắp trên sàn, một tay cấu ngực mình, một tay cào trên mặt đất. Anh thử gọi cô nhưng dường như Arashi đã mất ý thức. Trán cô đầy mồ hôi, miệng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ. Để ngăn cô tự làm mình bị thương, Kimura đành lấy áo khoác trói hai tay cô lại rồi để cô ngồi dựa vào người mình.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, nơi này không thể xác định ngày đêm nên Kimura không biết bọn họ rốt cục bị giam bao lâu. Khoảng hơn mười lăm phút từ lúc anh đỡ cô ngồi dậy thì Arashi cũng cựa mình tỉnh giấc. Kimura thận trọng quan sát biểu hiện của cô. Ánh mắt tỉnh táo của Arashi khiến anh thở phào, nếu cô phản ứng quá đau đớn chắc anh cũng chỉ còn cách đánh cô ngất xỉu.

"Còn đau không?"

"Đỡ rồi."

Arashi lên tiếng nhưng phát hiện giọng mình khàn khàn. Cô vẫn còn ký ức về việc đó. Thấy vẻ mặt Kimura lo lắng, Arashi thầm thở phào vì khi ấy Kimura đã ngất xỉu nên không chứng kiến cảnh cô la hét quằn quại, nếu không Arashi sợ anh thật sự sẽ lấy cái chết tạ tội như trong phim ảnh.

Kimura cởi trói giúp cô rồi nhẹ nhàng giúp cô băng bó bàn tay bị thương. Tuy anh phát hiện vết bỏng này từ sớm nhưng khi nãy cô giãy giụa quá mạnh làm anh tạm thời chỉ có thể trói cô lại. Arashi không kháng cự sự tiếp xúc của anh, cô mệt mỏi dựa vào tường, để mặc anh cầm tay quấn từng vòng vải. Thể lực của cô vốn không tốt, lăn lộn dữ dội như vậy căn bản đã rút hết sức lực của cô.

"Linh lực trong người anh thế nào?"

Arashi đột nhiên hỏi. Kimura xòe rộng bàn tay, niệm một câu chú nhưng không có gì phản ứng. Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, Arashi hiểu ngay. Quả nhiên cô ta rất chu đáo, phong ấn ma lực của cả hai người họ. Hiện tại ngoại trừ cầu cứu bên ngoài, hai người họ không còn cách nào để trốn thoát.

"Arashi, cô có cách gì không?"

"Hơi mạo hiểm, nhưng có thể thử."

Arashi gian xảo mỉm cười, bắt đầu hình dung một ma chú trong đầu. Tuy bị phong ấn nhưng không phải cô hoàn toàn không thể sử dụng ma lực. Mà tình trạng hiện tại của cô vừa vặn có thể gọi cậu ta, đó cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ.

"Hỡi tinh linh đã cùng ta ký khế ước, ta dùng tên mình kêu gọi ngươi. Đến đây, hỡi linh hồn là hóa thân của ngàn cơn gió!"

Ngôn từ trong miệng Arashi hóa thực thể, biến thành những con chữ đỏ thẫm phát sáng. Kimura kinh ngạc nhìn chú ngữ quay tròn trước mặt cô. Trong cơn lốc, một bóng người dần hiện ra, sau lưng là đôi cánh trắng bé xíu như thiên thần.

"Arashi-sama!"

Tinh linh của gió hiện nguyên hình là một đứa bé trai, kích cỡ chỉ bằng một bàn tay. Vừa xuất hiện, tên nhóc đã tung người bay lượn khắp phòng giam rồi mới sà xuống vai Arashi, khẩn thiết nói.

"Arashi-sama, sao ngài lại bị nhốt ở đây? Kẻ nào dám làm ngài bị thương. Ngài đừng sợ, có Fuu ở đây, Fuu sẽ bảo vệ ngài."

Kimura nhìn tên nhóc rồi nhìn Arashi, vẻ mặt đúng kiểu "thằng nhãi này nhìn thế nào cũng không đáng tin". Arashi nhẹ nhàng cười, có vẻ vì cơ thể yếu ớt nên mỗi cử động của cô đều đặc biệt dịu dàng. Arashi nâng tên nhóc đang ngồi trên lòng bàn tay lên đối diện mình, nghiêm túc dặn dò.

"Fuu, nghe đây. Xung quanh đây đã bị bố trí kết giới, ta cần ngươi thoát ra ngoài, báo với hai anh của ta."

Tên nhóc ồn ào bỗng im bặt, hai tay nhỏ xíu lo vươn tới chạm mặt Arashi. Khi tên nhóc mở mắt, thái độ bỗng trở nên trầm ngâm.

"Arashi-sama, ma lực trong ngài rất hạn chế..."

"Fuu, chỉ có ngươi thoát ra ngoài, bọn ta mới có cơ hội sống sót. Ta lệnh cho ngươi, bằng bất cứ giá nào cũng phải thoát đi."

"Rõ, Arashi-sama."

Tên nhóc đáp dõng dạc rồi vỗ cánh bay đi. Được một lúc, ma lực trong cơ thể Arashi xao động. Đó là dấu hiệu Fuu đã đến phạm vi kết giới. Chỉ cần tạo một kẽ nứt nhỏ đủ để Fuu vượt qua, Arashi quyết định dùng phần ma lực còn lại để đánh cược vào điều đó, nhưng nó cũng đồng nghĩa cô sẽ tiêu hao một lượng máu nhất định để chuyển ma lực cho Fuu thông qua huyết khế giữa họ. Đây là nguyên nhân vì sao Arashi nói cách này có tồn tại nguy hiểm.

Cảm nhận Fuu đã vượt qua được kết giới, Arashi thở phào, mệt mỏi gục đầu lên tường. Kimura ngồi xuống cạnh cô, đỡ cô dựa vào vai anh. Thấy cô kinh ngạc ngước đầu, Kimura dùng tay ấn cô ngồi yên, vụng về giải thích.

"Hiện tại tôi chỉ làm được vậy thôi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi."

"Cám ơn."

Hai người không nói gì nên căn hầm trống trải bỗng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng hít thở đều đều. Trước nay khi họ ở cùng nhau nếu không móc mỉa đối phương thì chính là gây gổ. Bầu không khí yên tĩnh như vậy làm Kimura nhất thời không quen, trái tim vốn an ổn bắt đầu đập thình thịch.

"Kimura."

"Ừm?"

"Thứ trong lồng ngực anh ồn ào quá."

"..."

Tốt lắm, giờ thì tất cả cảm xúc đều trôi tuột rồi, làm hay lắm Arashi!

"Này."

"Ừm?"

"Nói với anh một bí mật nhé. Nếu như lúc này anh muốn giết tôi, tôi không đủ sức phản kháng đâu."

"Sao? Arashi, cô nói vậy là ý gì?"

Giọng của cô rất nhỏ nhưng Kimura đã nghe được rất rõ ràng. Câu nói ám chỉ khiến anh bất an, vốn Kimura muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Arashi đã ngủ thiếp đi. Nhìn hàng mi đen nhánh run run của cô, không hiểu sao trong lòng Kimura chợt có một dự cảm không ổn.

Trong khi đó, Sesshoumaru và Inuyasha đang ngồi ngẩng người trong lớp học. Mặc dù chưa đón được em gái về nhà nhưng sau khi xác định con bé an toàn cùng với đủ các lời hứa hẹn đảm bảo, hai vị phu nhân đã tạm thời để yên cho bọn họ.

Bài học trên lớp vẫn nhàm chán như thế. Inuyasha chống cằm nhìn những con chữ chi chít trên bảng đen. Tuy mọi việc đã dần ổn định nhưng trong lòng anh vẫn vì chuyện cãi nhau với Arashi khiến tâm trạng anh không được thoải mái. Căn nhà vốn ban đầu chỉ có hai người họ sống, đáng lẽ phải quen thuộc nhưng hiện tại mỗi khi bước vào cửa nhà lại thấy bên trong trống trải đến lạ.

"Inuyasha, nhìn kìa!"

Giọng nói của Sesshoumaru đột nhiên căng thẳng. Theo hướng chỉ của Sesshoumaru, Inuyasha nhìn ra ngoài. Bên kia cửa kính, một bóng dáng nhỏ xíu tròn trĩnh đang đập cửa gọi họ. Đương nhiên bọn họ biết quả bóng có cánh đó là ai. Ngày xưa khi Arashi lần đầu triệu hồi được tinh linh, con bé đã vui vẻ khoe hết người đến người khác, còn đặt tên cậu ta là Fuu, lúc nào cũng ôm khư khư bên mình suốt mấy tháng trời.

Xem dáng vẻ khẩn trương của cậu ta, Arashi nhất định đã gặp chuyện.

"Thưa cô, Inuyasha bị đau bụng, em muốn đưa nó đến phòng y tế."

Sesshoumaru giơ tay đứng dậy. Giáo viên ngạc nhiên nhìn Inuyasha khỏe mạnh ngồi ngơ ngác ở bên cạnh Sesshoumaru, ánh mắt híp lại tỏ ra không tin tưởng. Sesshoumaru bình tĩnh vung tay vào bụng Inuyasha làm anh chàng trợn mắt quặn người, gục mặt xuống bàn. Lúc này không cần chờ giáo viên đồng ý, Sesshoumaru lôi Inuyasha chạy như bay ra ngoài. Đương nhiên hướng đi không phải là phòng y tế gì đó.

Vừa thấy hai người ra ngoài, Fuu lập tức sà xuống trước mặt, vẻ mặt gấp gáp.

"Sesshoumaru-sama, Inuyasha-sama, tiểu thư cô ấy đang gặp nguy hiểm!!"

"Không có thời gian, dẫn đường mau. Vừa đi vừa nói."

Sesshoumaru quyết đoán. Fuu gật đầu, bay vọt lên phía trước, trên đường nhanh chóng thuật lại vắn tắt tình huống hiện tại của Arashi. Hai anh em Inuyasha nghe xong thì càng thêm khẩn trương, cố gắng di chuyển thật nhanh, lúc này bọn họ chỉ hận bản thân không thể mọc thêm một đôi cánh nữa.

Arashi, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net