Chap 6: Con mồi và Thợ săn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo ban đêm. Cả thành phố chìm trong sắc đèn lung linh như những vì sao trên bầu trời. Một thành phố thoạt nhìn yên bình với vẻ đẹp kết hợp hài hòa giữa hiện đại và truyền thống. Nhưng ánh sáng càng rực rỡ bao nhiêu thì sau lưng nó lại tăm tối bấy nhiêu. Ở đô thị phồn hoa bậc nhất thế giới này lại tồn tại những nguy hiểm chết người.

Trong vòng hai tuần, đài truyền hình ở Tokyo đồng loạt đưa tin về cái chết bí ẩn. Nạn nhân có nam lẫn nữ, không có liên hệ gì với nhau, có chăng chính là vẻ ngoài đều khá bắt mắt. Nguyên nhân dẫn đến cái chết cũng giống hệt nhau. Đó là do mất máu quá nhiều nhưng hiện trường lại không có dấu vết đổ máu. Trên người họ đều không có vết thương chí mạng, ngoại trừ quần áo nhăn nheo vì có thể nạn nhân đã giãy giụa thì chỉ có hai dấu nhọn ở cổ. Cảnh sát liên tục điều tra nhưng không tìm được một chút manh mối. Không có bất kỳ camera nào ghi được hình ảnh của hung thủ. Báo chí bắt đầu đặt ra giả thuyết về sự trở lại của ma cà rồng hút máu.

Có tiếng chuông ngân vang từ một ngôi đền nào đó vọng lại. Thứ âm thanh trong vắt và thanh tịnh lan xa trong bầu không gian lành lạnh của buổi đêm. Mười một giờ, trên đường dần vắng người qua lại. Bên hè phố, tiếng bước chân của một đôi tình nhân nện nhè nhẹ trên mặt đá. Ánh đèn đường hắt nhẹ vào con đường họ đang đi. Bóng của cả hai đổ dài trên mặt đất. Không ai chú ý điểm bất thường, chỉ là bóng của cô gái.

Âm thanh ồn ào của đô thị vãn dần khi họ tiến sâu vào công viên ở trung tâm thành phố. Mặt trăng dần bị bóng mây che khuất khiến mặt đất chợt trở nên tối tăm. Chàng trai đặt tay lên vai cô gái, kéo cô sát vào người mình. Cô gái mỉm cười, vòng hai tay qua cổ người yêu, hai mắt khép hờ. Nụ hôn đáp xuống làn môi hơi lạnh, mang theo sự ham muốn như muốn cắn nuốt đối phương. Bàn tay cô vuốt ve gương mặt người yêu rồi vòng ra sau lưng. Trong phút chốc, móng tay chợt dài ra và nhọn hoắc. Chàng trai vẫn không hề hay biết nụ hôn của người đẹp trong lòng lại trở thành nụ hôn tử thần. Khi đôi môi của cô gái dịch chuyển đến phần cổ, ánh mắt cô hóa đỏ, răng nanh dài nhọn nhanh chóng cắn xuống. Con mồi bị cơn đau làm cho tỉnh táo nhưng đã bị móng vuốt khóa chặt, chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt, để mặc dòng máu nóng bị kẻ khác rút cạn.

Cô gái say sưa thưởng thức bữa ăn, thích thú đến điên dại. Vị tanh tưởi của máu tươi làm cô gái phát cuồng, cô vừa mút vừa cười, đặc biệt thỏa mãn. Đến khi giọt máu cuối cùng bị hút sạch, cô vất con mồi sang bên như ném một miếng rác, ngẩng đầu cảm nhận nguồn năng lượng tươi mới tuôn trào trong cơ thể.

Một bóng trắng vụt đi rất nhanh trên nóc các tòa nhà. Rồi khựng lại, dò xét, rồi lại tiếp tục phóng đi. Đích đến của bóng trắng bí ẩn chính là công viên nơi đôi tình nhân vừa đến. Phía sau lùm cây, người con gái đã biến mất. Những gì còn lại là thi thể lạnh ngắt của chàng trai xấu số. Đôi mắt lạnh lẽo lướt qua thi thể tím ngắt đã bị rút cạn máu. Bóng người đứng bật dậy. Dưới ánh trăng bàng bạc, người con trai với mái tóc nâu nhạt, gương mặt nghiêm cẩn, toàn thân mặc trang phục trắng được thêu ẩn biểu tượng thập giá. Bên hông anh đeo thắt lưng da, giắt một con dao găm bằng bạc cùng một khẩu súng cũng bằng bạc cất trong túi áo. Không khó để nhận ra thân phận thợ săn của anh.

"Hừ, lại đến chậm một bước rồi!"

Ngày hôm sau.

Trong một căn nhà nhỏ phổ thông trong thành phố. Người đàn ông trung niên chau mày, gấp tờ báo mới phát hành sáng nay rồi đặt lên bàn. Trên mặt báo còn in đậm dòng chữ "Lại thêm một cái chết bí ẩn."

Liếc mắt nhìn cậu trai đang cặm cụi lau sàn nhà, rõ ràng tâm trạng không tốt lắm, ông thở dài, khẽ hỏi.

"Là nạn nhân đêm qua con phát hiện à?"

"Vâng!"

"Bọn chúng ngày càng táo tợn. Kimura, cẩn thận một chút."

"Nếu con đến sớm hơn thì nhất định có thể ngăn kẻ đó. Bọn dracula này ngày càng táo tợn, dám ra tay ngay trong phạm vi của chúng ta!"

"Cha tin con!"

Nhìn bàn tay siết chặt của con trai, người đàn ông vỗ vai cậu đầy tin tưởng. Giá mà ông có thể làm được điều gì để giúp đỡ cho con trai mình nhưng từ sau cái chết của vợ, bản thân ông bị thương, không thể chiến đấu chỉ có thể giúp đỡ công việc quản lý. Thợ săn chưa bao giờ là một công việc dễ dàng, đặc biệt là đối với một đứa trẻ mười sáu tuổi. Mặc dù Kimura đủ chính chắn để ý thức việc làm của mình nhưng ông thật lòng mong cậu bé có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người bạn đồng trang lứa.

"Con biết rồi, cha!"

"Biết thì tốt. Con nhớ lau nhà xong thì giặt đồ, nấu cơm..."

"Cha, sao cha không giúp con một tay. Nhiều việc thế này!"

Kimura lên tiếng bức xúc dù cậu biết nó không hề có kết quả. Câu trả lời của ông luôn là...

"Ngốc!" ông cốc nhẹ lên trán cậu "Đây là bài tập luyện thể lực đặc biệt của dòng họ Hasegawa!"

Hừ, tập luyện thể lực kiểu gì mà làm toàn việc nhà thế này. Kỳ cục!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net