Chương 82: Hắc đạo hào môn (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên, Rin hiểu ý Len. Nếu cô muốn yên ổn làm thuộc hạ của hắn thì phải ra mắt những người này. Len mặc dù coi trọng cô nhưng hắn hoàn toàn không có ý định để Rin tung hoành ngang dọc ở Kagamine Gia, bởi nếu cô không có thực lực thật sự thì không thể làm được việc gì..

"Được rồi, lui xuống đi". Sau khi tuyên bố xong, Len phất tay ra hiệu rồi đứng dậy.

"Vâng, thưa lão đại". Mọi người cung kính cúi thấp người rồi lùi bước một cách có trật tự. Len rời khỏi nơi đó trước tiên, tiếp theo là đám Gumiya, Meito và Rin. Cuối cùng, mọi người mới lần lượt đi ra ngoài.

Trong căn phòng Rin ở khi mới tỉnh lại, cô nhẹ nhàng thay áo mỏng hơn cho Len. Sau đó, Rin bôi thuốc lên nốt ban đỏ trên da Len. Thuốc bôi ngoài chỉ có tác dụng khiến những đốm đỏ không bị mưng mủ và lan rộng chứ không có tác dụng chữa khỏi hẳn.

"Lão đại! tôi đã điều đội nghiên cứu số một đến vùng núi Cape". Meito vừa lật tập tài liệu trong tay vừa cất giọng trầm trầm. Gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng như không thấy bệnh trạng của Len. Để ý thấy ánh mắt anh ta không ngừng đảo qua bên này, Rin mới biết Meito lo lắng đến mức nào.

Len tựa người vào thành ghế sofa, để Rin bôi thuốc cho hắn. Nghe Meito báo cáo, Len gật đầu: "Tình hình thế nào rồi?"

Meito trả lời: "Khoáng thạch Tei ít hơn chúng ta tưởng. Nó chỉ có ở lớp đất trên cùng, dưới lòng đất không tồn tại. Tei có trong phạm vi khoảng ba mươi km, trữ lượng khoảng vài ngàn tấn".

Len ra lệnh: "Đào hết đem về đây, không được để lại dù chỉ một chút".

"Vâng ạ. Tôi hiểu rõ điều này, tôi đã dặn dò thuộc hạ rồi. Họ sẽ chuyển toàn bộ Tei về trong thời gian ngắn nhất. Tôi cũng bảo bọn họ nếu không chuyển được thì tiêu hủy hết". Giọng nói của Meito không dấu vẻ tức giận khi nhắc đến Tei, khiến Rin đang chăm chú bôi thuốc cho Len cũng cảm nhận rõ ràng.

"Tại sao lại tiêu hủy? Khó khăn lắm mới tìm được, anh hủy làm gì?" Rin ngẩng đầu nhìn Meito bằng ánh mắt khó hiểu.

Meito lạnh lùng trả lời: "Thế giới này chẳng chuyện gì có thể giữ kín. Chúng ta có hành động lớn ở đó, những kẻ luôn chú ý đến chúng ta chắc cũng đã ngửi thấy mùi bất bình thường. Thà chúng ta hủy nó còn hơn để nó rơi vào tay kẻ khác. Tei sản sinh ra ở đó là một kỳ tích, nhưng việc tiêu hủy vô cùng dễ dàng".

Rin mở to mắt nhìn Meito. Hành động? Có hành động gì chứ? Chẳng phải kế hoạch được tiến hành bí mật hay sao?

Gapuko lên tiếng giải đáp thắc mắc của Rin: "Tôi đã cho nổ tung dải núi đó".

Khi Gapuko biết Len xảy ra chuyện ở vùng núi Cape, lão đại của anh ta còn bị nhiễm xạ vào máu, chứng bệnh không có khả năng chữa trị, anh ta lập tức bỏ mặc công việc ở Đông Nam Á, bay thẳng đến châu Phi. Gặp Gumiya cũng vừa đến đó, hai người điều mười chiếc máy bay, thả bom suốt một ngày, cả một dải núi bị thiêu rụi. Sau khi xác định không còn sinh vật nào sống sót, hai người mới gấp gáp trở về Mỹ. Hành động lớn như vậy, không ai chú ý đến mới là chuyện lạ.

Nghe câu nói của Gapuko, Rin cúi đầu trầm mặc. Dell ở bên cạnh thấy Rin không lên tiếng, liền cất giọng phẫn nộ: "Lẽ nào cô thương hại đám biến thái đó? Nếu không phải do bọn chúng, lão đại cũng không ra nông nỗi này. Thả bom tiêu diệt còn tốt cho chúng rồi đấy. Nếu là tôi, tôi sẽ lột da rút gân từng tên, để chúng sống không bằng chết".

Gumiya, Gapuko và Meito nghe Dell nói Rin thương hại đám thổ dân, bất giác quay đầu nhìn cô.

Thấy mọi con mắt đều tập trung vào Rin, Len giơ tay nhấc cằm Rin lên đối mặt hắn. Len chỉ thấy Rin nghiến răng nghiến lợi, chứ không có một chút thương hại nào.

Rin trừng mắt với Len: "Bây giờ các anh mới đi hủy diệt thì giải quyết được gì nữa. Nếu các anh trực tiếp thả bom ngay từ đầu, tôi cũng không bị sợ chết khiếp, anh cũng không bị nhiễm xạ. Đúng là đầu óc chập mạch mới chơi trò không vào hang hùm sao bắt được cọp con gì đó. Mẹ kiếp, không biết kẻ ngốc nghếch nào khiến toàn thân tôi bị thương như thế này?

Đám Gumiya và Dell im lặng nhìn nhau khi chứng kiến cảnh Rin vô cùng tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cả Len.

Lúc này, Rin tức đến mức không cần biết Len là ai. Bọn họ nên thả bom ngay từ lúc đến. Sản xuất bao nhiêu vũ khí hiện đại để bày làm cảnh chắc? Bọn họ tự nhiên bắt cô đi mạo hiểm, bắt cô lao vào chỗ chết, hại cô suýt nữa không thể trở về. Đúng là quá đáng thật!

Len vặn cằm Rin quay lại phía hắn, trên mặt cô vẫn đầy vẻ tức giận. Len hỏi nhẹ nhàng: "Còn đau không?"

Nghe câu hỏi của Len, Rin sững người vài giây rồi thật thà gật đầu. Không nhắc đến cô cũng quên mất, bây giờ nhắc đến cô mới thấy toàn thân đau nhức. Vì vậy, Rin càng hận đám người biến thái đó, nếu không phải do bọn chúng, cô cũng không chịu đau như vậy.

Len phất tay ra hiệu. Đám Gumiya và Dell đưa mắt nhìn nhau rồi đi cả ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Len và Rin. Len một tay kéo Rin úp người lên đùi hắn, một tay xé áo Rin thành hai mảnh.

"Anh làm gì vậy?". Rin theo phản xạ giãy giụa khi đột ngột bị Len lôi cô lên đùi hắn.

"Không có ai ở đây, đừng động đậy". Len vỗ vai Rin rồi kéo hai mảnh áo ném xuống đất. Hắn chăm chú nhìn xuống lưng Rin.

Trên lưng Rin đầy vết bầm tím và vết thương. Len chẳng nói chẳng rằng liền cầm tuýp thuốc Dell để lại ở bên cạnh nhẹ nhàng bôi lên lưng Rin.

Lúc này, Rin không tiếp tục phản kháng. Cô ngoan ngoãn nằm yên trên đùi Len để hắn bôi thuốc cho mình. Mặc dù động tác của hắn thô lỗ nhưng cô có thể chịu đựng. Bây giờ Rin mới biết, so với đám thổ dân, Len dịu dàng hơn bao nhiêu lần. Nghĩ lại mới thấy, việc Len làm cô đau đớn trước kia không phải do hắn cố ý mà hắn sử dụng lực đạo hoàn toàn bình thường.

Nhìn những vết chấm đỏ trên người Len, Rin im lặng một lát rồi đột ngột lên tiếng: "Lão đại, tại sao anh lại cứu tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net