Chap 7: Em sẽ mang đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Bỗng 1 chiếc xe máy chạy đến, cùng lúc Nguyên di ra đường ( Au:kết cục mik cũm kóa thể đoán đc nhễ)

Nghe tiếng còi và giọng Nguyên vang dội... Mọi người khi ăn cơm cũng vội chạy ra thì thấy cậu đang nằm vật vã dưới đường...

-  Nguyên cậu sao rồi? - tiểu thư Linda lo lắng

-.....

Không thể trả lời cô vì cậu đã ngất rồi..

- Linda! Em tránh ra!

- Em...

- Để anh gọi xe đưa cậu ta để bệnh viện! Nếu em động vào cậu ấy rồi có mệnh hệ gì thì sao?

- D..dạ...

Dù đã ngất rồi, nhưng trong tiềm thức Nguyên vẫn cảm thấy đau rất đau như xát muối như bị đâm hàng ngàn mũi kim nhọn cũng không bằng nỗi đau này... Thật tủi, thật buồn.... Người con trai mà cậu yêu nhất bây giờ lại đối xử với cậu như quái vật, như đồ hôi thối không dám động vào... Cậu đáng sợ như thế sao? Ngay cả người không quen biết cũng ngỏ lời thăm coi..... Còn anh là người cậu quen khá thân ... Bây giờ lại đối xử với cậu như thế? Thật dễ làm người khác buồn cười..

Bất giác khóe mắt cậu bắt đầu tuôn lệ... Nhưng chỉ là vô giác... Không ai nhìn thấy... Dù là người cậu mong nhất...

➡➡➡➡➡➡➡

"Bí bo bí bo" âm thanh mà người ta sợ nhất cuối cùng cũng đã vang lên...

Mọi người đang lo sợ thập thùng.. Trong khi đó Tuấn Khải lại thản nhiên nghe nhạc ( Au: chắc Nguyên thấy sẽ đau lòng lấm nhễ??)

- Khải! Đang dầu sôi lửa bỏng mà anh còn thanh thản nghe nhạc coi như không có chuyện gì à???

- Cậu ta có sống hay chết đều không liên quan đến anh mà... Cậu ta là thuộc cấp còn anh là thượng cấp mà... Mà đính chính lại anh với cậu ta đâu có quan hệ gì???

- Anh....

- Các con ! Bác sĩ cấp cứu ra rồi kìa!!!!

-  Bác sĩ! Nguyên có sao không ạ??

- Cậu ta bị trấn thương ở đầu, khá nặng..

- Vậy có sao không ạ??- tiểu thư chảy mồ hôi..

- Chắc không sao đâu mà...

Vì mừng nên cô ôm chầm lấy anh trước cửa phòng bệnh... Thấy rồi, Nguyên đã thấy thực thụ rồi... 1,2,3,... Những dòng lệ không bảo không rằng mà đua nhau tuông xuống... Cậu đã chịu đựng cảnh mặn nồng này quá thừa rồi.. 1 cách chỉ còn 1 cách này mới có thể giúp cậu bớt đau..

- Nguyên! Cậu sao rồi?

Cậu nhìn yếu ớt

- C...cô là a...i???

- ??

- Cậu đang nói gì vậy?

- Tôi k..không biết các người là ai? Mà ....hỏi thật.. Các người là ai vậy??

- Khải!!! A ...nh h.. Cậu ấy làm sao vậy???

" Wo zen zin pen zìu luan zờ..." " Hẹn ước hạnh phúc nay còn đâu?" tiếng hát ngân nga của Khải thật lanh lảnh .Vừa hát vừa huýt sáo trông hiên ngang vô cùng..

- Khải!

- Để tôi khám xem !- bác sĩ đến gần Nguyên..

“Không! Không thể! Không thể bị bại lộ!”

- Tránh ra! Tránh ra! Không ai được động vào tôi! Aaaaaaaaa

- Thôi chúng ta không thuận lúc...chúng ta đi!

Mọi người đã về hẳn chỉ còn bác sĩ đi sau...

- Bác sĩ... Tôi muốn nói chuyện với ông!..

①②③④⑤⑥⑦⑧⑨⑩®©

- Em lo cho cậu ấy quá...

- Mặc cậu ta đi! Sao em hay bận tâm việc ruồi bu quá...

- ......

" Mục đích thôi...!"

✴✳✖↕↗➡↘↙↖↔◀▶❇▪‼♠♥♣♦↩↪

“ Mình thực sự đã không còn giá trị tồn tại trong lòng Tuấn Khải nữa rồi... 1 hạt bụi mình cũng không còn. Vậy mình còn sống làm gì nữa chứ? Chi bằng đi tìm cái chết.. Đúng! là 1 cái chết... Cho tâm hồn mình thanh thản”

Tại sân thượng

- Aaaa  ...áááá  ... àààà....a

- Ui trời cậu ta định nhảy lầu đó (xôn xao....xôn xao)

"Mình tin rằng điều mình lựa chọn là đúng.. Đi thôi!"

Hai tay dang ra màn không rộng lớn...

- Nguyên!!- tiểu thư chạy ra

Cùng lúc đó, cậu ngả mình ,nhắm mắt thanh thản... Bước chân vô tình cũng đã phô lộ... 2 tay anh nhét sâu vào túi quần. Mắt anh nhún lại mày cũng trau đi...

Cái chết của Nguyên thật mãnh liệt thật cao cả...

- Huhuhuhuhuhuhuhu- cô oà khóc tựa vào vai anh...(Au: nc mắt cá sấu)

①②③④⑤⑥⑦⑧⑨⑩®©™End chap














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#rirach
Ẩn QC