Chap 6:Cuối cùng anh đã thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng cậu lại đau, rất khó chịu.

- Khải! Anh nấu mì cho tôi ăn đi!- Chỉ còn cách này mới có thể tách họ ra.. Vì chắc chắn anh sẽ đi nấu mì cho cậu

Đang trò chuyện vui vẻ bị Nguyên cản chân ,anh cau mày:

- Tự lo lấy đi! Cậu đâu phải đau ốm gì??!

Nguyên khựng người vì anh ấy lần đầu tiên ăn nói cụt ngũn với mình như thế.

____________________

Sáng sớm là 1 ngày lạnh lẽo, ngoài trời đen tĩnh mịch. Như sắp có mưa nhưng mà không xuất hiện.

" Reeng"

Chuông đồng hồ vang lên dội dội trong căn phòng lớn. Nguyên dù buồn ngủ đến mức nào nhưng cũng phải thức để chào buổi sáng mọi người. Đồng thời... Cũng khiến anh ăn nói tử tế hơn với cậu như trước kia.

Bước ra khỏi phòng đã cảm thấy lạnh buốt cả người.

- Khải à! Chào b....

Nguyên định chào buổi sáng nhưng anh không có ở trong phòng. Chăn gối cũng được xếp gọn gàng.

- Ủa?? Anh ta sáng sớm đi đâu rồi nhỉ?

" Hihihihaha" tiếng cười đùa ở phòng cạnh làm cậu chú ý.

- Ủa ?

Mở hé cửa ra thì họ đang chơi đùa bằng gối , miệng toe toét nụ cười ấm áp. Na Na mặc bộ đồ ngủ hình pikachu và anh cũng như thế. Trong lòng Nguyên lại đau như cắt.

- Khải à...anh và tôi đi ăn sáng nha!

- Cậu không thấy ngoài trời đang rất lạnh à? Đi ra ngoài đó cho chết cóng à?

-Nh.....

- Khải à! Hay tôi và anh nấu mì gói ăn nha!

- Very good! Ý kiến hay! Tôi thay đồ đã!

- Ừm tôi xuống nhà nấu! À Nguyên cậu ăn không?

- Tô....

- Cậu ấy đi ăn nhà hàng mà! Đúng không?

- Oh....ah...

- Ta đi!

Nói xong 2 người kéo nhau xuống lầu. Để mặc cho con người đang chết dần chết mòn trong sự đau khổ...

&____________

- Mì xong rồi đây!

- Wow! Thơm quá!

- Để tôi cho 1 chút bò lát!

- Ok!

Lẳng lặng bước xuống lầu nhìn cảnh ân ái mận nồng lại 1 lần nữa đau đến tột độ: " Tuấn Khải... Anh có biết từ lâu nay em rất yêu anh không...tuy không nói ra vì sợ anh từ chối vả lại cũng không muốn mình là người chủ động... Em phải làm sao để nói với anh đây???"

- T...tôi đi đây! Mọi người ăn vui vẻ...

Đáp lại lời Nguyên trao là tiếng cười nói vô tình, mùi mì cay nồng hạnh phúc. Càng làm cậu đau vô bờ. Lặng lẽ bước ra khỏi nhà cảm giác như là kẻ bị thừa thải...

_____________

- Hắt xì ! Ta xi đi đâu hết rồi???

Ngoài đường chẳng có 1 bóng người, xe cộ không còn dù là tiếng còi. Chỉ còn 1 mình cậu đứng bên lề đợi trong vô nghĩa.

"Tách tách"

Từng hạt mưa bắt đầu rơi cộng thên vẻ lạnh giá của không khí càng làm cậu bủn rủn cả tay chân.

_______________

- Na Na! Cô biết hát kịch phải không?

- Biết!

- Vậy ăn xong , lên phòng khách. Cô diễn tuồng cho tôi xem nhá!

- Anh muốn xem tuồng gì?

- "Linh miêu tráo thái tử" tôi từ nhỏ đã rất thích!

- Ừ! Hihi

- Hihi

Ăn xong 2 người dẫn nhau lên phòng khách.

______________

- Mưa rồi à??

- Nhiều lên hẳn! Phải về nhà thôi!

Đội 1 trời mưa trên đầu mà chẳng có ô hơn nữa là cái đói bụng khiến chân của cậu đi nặng bước hẳn.

- Ủa sao khóa cửa rồi???

- Chắc đang ở trên nhà ,phải gọi cho anh ấy!

___=________=_=_=_=_=

- Bật nhạc lên đi!

- Ok!

- Tôi diễn đây! Nhưng mà tuồng này dài lắm ! 4h mới xong!

- Mặc kệ! Cô diễn đi!

- Ừm!!!!

" Reeng"

Tiếng điện thoại anh không đấu lại tiếng nhạc ầm ĩ khiến nó không thể lọt vào tay anh được.

_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=_=°¡
-
- Lạnh quá! Sao anh không bắt máy?? Nghe máy đi mà!!!

- Tôi l...lạ..nh lắm rồi...

- hhhhh

=_=_=_=_=_=_=*^*

- Hay thật! Hihihi

Anh vừa cười vừa vỗ tay khen ngợi..

- Cô làm giống y như mấy diễn viên hát kịch ấy! Hihihi

➡➡➡➡➡➡➡➡➡➡➡➡➡

- M...m..mở c..

Mưa vẫn rơi, mỗi lúc càng nhiều. Sương thênh lạnh cóng. Môi Nguyên tái nhạt, hơi thở lạnh yếu ớt. Bàn tay run run ngồi co trước cửa nhà. Nhưng vẫn không ngừng gọi cho anh.

➡10 cuộc điện thoại




➡20 cuộc điện thoại



➡30 cuộc điện thoại

① h ②h ③h ④h

- Xong rồi!

- Hay quá! Mưa tạnh rồi tôi đi xuống nhà mở cửa ra cho thoáng.

- Ừm..

™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™™

- A! Khải ơi! Nguyên... Nguyên..

- Chuyện gì??

- Nguyên .... Sốt sao lắm ngồi rục trước cửa nhà!

- Hả??

Nghe thấy , anh hốt hoảng lo lắng chạy đến bế xốc cậu lên phòng. Trán Nguyên đã nóng như lửa đốt .

- Na Na! Gọi bác sĩ giúp tôi!

- Oh...

- Nguyên ơi cậu đừng có sao nha!!!

Sau khi bác sĩ khám xong cả , Khải luôn ngồi bên giường túc trực cậu.

-...

- Nguyên! Cậu tỉnh rồi!

- A..anh đến thăm tôi à...?

Nói xong anh ôm lấy cậu thật chặt vào lòng. Vương Nguyên thực sự hạnh phúc.

- Cứ cười đi! Đáng lẽ tao không nên phát hiện ra mày! Dù phát hiện được! Tao cũng sẽ không la lên! Nhưng tao vẫn còn cách khiến mày mãi mãi mất đi nụ cười hạnh phúc đó! Gia tài Vương Gia to lớn như thế! Không biết nắm bắt thì quá uổng phí rồi!

End chap 6













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#karry #roy