19. Vương phu nhân [Hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ, bác sĩ Vương!" An Nhàn cao giọng gọi anh.

"A?"

"Anh sao vậy? Em đang báo cáo tình trạng của bệnh nhân, anh thế nào lại có thể đờ người ra thế? Không khỏe sao?"

Vương Nguyên lắc đầu, vuốt lại khuôn mặt. "Tôi hơi mệt, giúp tôi xem xét bệnh nhân này nha?" Sau đó bỏ lại cô với đôi mày nhíu chặt.

Anh vào phòng vệ sinh, cố gắng tát nước lên mặt, như muốn rửa trôi tất cả nhưng khó chịu cùng mệt mỏi mà mình đang mang.

Sáng nay khi tỉnh dậy, nhìn thấy trên người mình có một cái chăn, cửa nẻo khóa cẩn thận, chìa khóa còn được đút qua khe cửa dưới nền nhà. Anh liền hiểu ra, thằng bé không phải là mất tích, mà là nó không muốn quay trở lại.

Vừa nghĩ tới việc sau này sẽ không được gặp Vương Tuấn Khải, trong lòng liền nổi lên một trận mất mát. Tự cho mình là tưởng tượng linh tinh, anh nhanh chóng quay lại đối mặt với cái máy tính trong phòng.

Thượng lão tử xong liền bỏ chạy! Đồ khốn nhà ngươi chứ!

_____________

Từng ngày trôi qua bình lặng như vậy. Căn nhà thuê của anh lại trở nên ngày càng trống vắng, thiếu hơi ấm của con người.

Cái thay đổi lớn nhất, có lẽ là ý nghĩ đi.

Mới đầu, đối với việc nó bỏ đi, chỉ đơn giản cảm thấy, như vậy mình thành ra rất thiệt thòi, có chút ấm ức. Càng về sau mới nhận ra, thực sự mà nói, cảm giác lúc đó, nên cho là hụt hẫng cùng trống vắng mới đúng.

Đã gần hai năm, thằng nhóc con ngày nào còn ôm lấy cổ anh một khắc không buông, đã đủ lông đủ cánh, không cần tới anh chăm sóc nữa rồi.

Hôm nay lại là một ngày nhàm chán trong những chuỗi ngày nhàm chán gần đây. Vương Nguyên theo thói quen mới hình thành cách đây không lâu, tăng ca tới nửa đêm mới lết về đến nhà, không buồn bật điện mà thả người lên salon, nhắm mắt muốn ngủ. Nhiều khi rảnh rỗi, anh cũng tự hỏi mình, phòng ngủ từ khi nào đã không có mùi người? Có lẽ là từ khi không có người đó.

Đang lim dim chuẩn bị đi tìm Chu Công bàn bạc một số chuyện, bên tai đột nhiên có tiếng thì thầm khe khẽ.

"Chưa tắm mà đã lăn ra ngủ, bẩn muốn chết."

Giọng nói của nam nhân trầm ấm, nghe thế nào cũng giống như rót mật vào tim. Có lẽ, bất cứ nữ nhân nào cũng sẽ bị giọng điệu này mê hoặc, à đâu, còn cả nam nhân nữa.

Vương Nguyên không rõ tỉnh hay mê, hai hàng nước mắt chảy sang, biến mất sau vành tai. Vì sao không có tình cảm, vì sao mới chỉ gặp mặt được vài tháng, mà mỗi lần nghĩ tới lại thấy nhớ.

Vương Nguyên à Vương Nguyên, mày thiếu thốn tình cảm tới vậy sao?

"Tôi kêu anh đi tắm mà, đừng giở trò lười ra đây."

Nước mắt chảy ra, lần này lại có người lau hộ. Vương Nguyên ý thức được bên cạnh mình chắc chắn có người, nhanh chóng mở mắt ra, ngồi bật dậy.

Trời đấy quay cuồng, lại bị một sức lực mạnh mẽ khác ấn trở lại. Đối phương lập tức dán môi lên môi anh. Mùi hương lạ lùng xộc vào khoang mũi.

Người này không phải thằng bé!

Nhưng cảm xúc này, bờ môi hay chạm nhẹ mỗi khi đòi được thưởng này, rất giống.

Mở mắt to tròn hết cỡ, cũng chỉ trông thấy xung quanh toàn bóng tối, bao trùm tất cả. Nhưng anh không thấy lạnh lẽo, bởi vì thân ảnh đang dán lên người mình đây, bàn tay không ngừng mò loạn của người ấy, quá đỗi nóng rực.

Kết thúc một màn hôn triền miên, Vương Nguyên từ khi nào đã dùng hai bàn tay ôm lấy mặt của người đối diện. Trong hơi thở dồn dập, cố gắng hỏi một câu.

"Nhóc. . . là nhóc sao?"

Người kia khẽ nghiêng đầu, hôn lên lòng bàn tay của anh, giọng trầm ấm lại một lần nữa cất lên. "Chẳng lẽ còn người nào khác dám hôn anh như vậy sao? Hửm?"

". . ." Vương Nguyên nhẹ nhàng chạm tay tới từng đường nét trên khuôn mặt cậu, có phần nghẹn ngào. "Tại sao lại bỏ đi? Thời gian qua đến nơi nào? Sống có tốt không?. . . Có, tìm được bạn đời chưa?"

Vương Tuấn Khải không ngờ tới, anh sẽ hỏi loại câu hỏi như vậy, tuy nhiên vẫn rất ngoan ngoãn trả lời. "Thời gian qua tôi sống ở nước ngoài, được bạn bè giúp đỡ một chút, lập được công ty, nhanh chóng phát triển, sống rất tốt. Về việc bỏ đi lúc đó, chỉ là muốn suy nghĩ lại một số vấn đề thôi."

"Vấn đề gì?"

". . ."

"Bỏ đi, vậy còn. . . có gặp được người nào xứng làm bạn đời chưa?"

Vương Tuấn Khải giả bộ suy nghĩ một lúc lâu sau mới mỉm cười đáp lại. "Thấy rồi."

"Vậy à. . ." Muốn mở miệng ra nói câu chúc phúc, nhưnh khi trôi tới miệng lại biến thành. "Vậy quay trở lại đây làm gì? Ở bên người đó đi còn gì nữa."

Cậu yêu thương thơm nhẹ lên hạt nước mắt vừa rơi ra bên khóe mi anh. "Đừng khóc nữa, chúng ta đi tắm." Sau đó nhấc cả người anh lên, bế vào phòng tắm.

Vương Nguyên bĩu môi, dùng sức véo lên thắt lưng Vương Tuấn Khải một cái, thành công làm cho cậu hít phải một ngụm khí lạnh.

Vương Tuấn Khải đẩy nhanh cước bộ, vừa bế anh, vừa khàn khàn lên tiếng. "Rất nhanh chóng, anh sẽ hối hận về việc mình vừa làm."

Một lát sau, lẫn với tiếng nước chảy, còn có tiếng uất ức của Vương Nguyên vang lên. "Lại sờ mó lung tung! Rốt cuộc tên nhóc nhà ngươi coi ta là cái gì chứ!? Công cụ để phát tiết dục vọng à!?"

Vương Tuấn Khải lại rất nhẹ nhàng đáp lại, "Coi anh là cái gì sao? Thân phận bạn đời của Vương Tuấn Khải này còn chưa được à? Hay anh muốn gọi là tổng tài phu nhân? Vương phu nhân?"

"Đồ điên! Bỏ tay ra chỗ khác!"

". . . Vẫn chật như ngày nào, chứng tỏ tôi vừa đi, anh liền cứ như vậy mà thủ thân như ngọc chờ đợi, thật cảm động."

"Cảm động mà dùng bộ mặt biến thái như vậy nhìn người ta à!?"

". . ."

"Ưm. . . A. . . a. . . Đừng động, khó chịu. . . A"

__________________________

HOÀN ~

2/8/2016
22:43

Tác giả: Còn vài phiên ngoại. :)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net