9. Đối thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải bước từng bước nhẹ nhàng trên hành lang tầng hai của bệnh viện. Bởi vì hiện tại là thời điểm để ăn bữa tối, cho nên ở đây đã bắt đầu thưa thớt bóng người.

Hành lang trải dài bóng của cậu, ẩn nấp trong bóng tối có vào con nhện độc. Dừng lại trước một phòng bệnh, Vương Tuấn Khải mở cửa tiến vào, liền không ngoài dự đoán nghe được một giọng nói.

"Tôi biết, cậu sẽ tới tìm tôi mà."

Cậu nhìn hắn, yên lặng đánh giá một chút, rồi bỗng cười khẩy. "Không ngờ, nhà bác học điên đó, dám dùng cả con mình làm chuột thí nghiệm cho sáng chế của ông ta."

Ngô Lỗi hừ lạnh một tiếng. "Rồi sao, tôi chỉ cần có công danh vang dội như hiện tại là được, còn cậu, nếu đã vào đây rồi thì cũng giống em trai tôi thôi."

"Công danh vang dội?" Vương Tuấn Khải híp mắt lên tiếng. "Ngươi cảm thấy, dùng năng lực của mình để khai thác ra nhiều loài động vật quý hiếm như hiện tại là quang minh lỗi lạc lắm sao?"

"Không phải cậu cũng có loại ý nghĩ đó sao?"

"Chúng ta không giống nhau."

Ngô Lỗi mỉm cười, "Không giống thì thôi, nói đi, cậu tới đây vì lý do gì? Tôi biết là cậu không chỉ tới để nói chuyện phiếm thôi đâu."

"Nếu không bị tác dụng phụ của thuốc làm cho có khả năng đặc biệt, vậy thì sẽ ra sao?" Vương Tuấn Khải đi thẳng vào vấn đề chính.

Ngô Lỗi thành thật đưa ra đáp án. "Sẽ như em trai tôi, điên cuồng phát bệnh, hoặc là.... chết."

"..............."

"Trông cậu có vẻ bình thường như vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng một loại, khả năng đặc biệt, điều khiển động vật, nói chuyện với chúng, hơn nữa còn có sáu loại giác quan tinh tường tới không ngờ. Tôi nói có đúng không?"

Vương Tuấn Khải trầm mạc bây giờ mới lên tiếng. "Chuyện này không quan trọng. Còn một việc nữa, tránh xa Vương Nguyên ra."

"Vương Nguyên sao? Chẳng lẽ là vị bác sĩ trắng trẻo thuần khiết họ Vương kia? Tôi biết là cậu sẽ để ý tới cậu ta mà."

Cậu mất kiên nhẫn lên tiếng. "Đừng hòng đụng vào, đó là người của tôi."

Ngô Lỗi nhếch môi cười. "Nghĩ tôi không biết gì sao? Cậu còn chưa có đánh dấu chủ quyền đâu nha, để xem ai sẽ là người nhanh tay hơn."

Vương Tuấn Khải xoay người bước đi, ngay khi cánh cửa được đóng lại, trước mắt Ngô Lỗi hiện lên một màng nhện khổng lồ, những chú nhện khổ công thêu dệt lên đó là một chữ:

KILL

. . .

Sáng sớm hôm sau, Vương Nguyên mang theo tâm trạng mệt mỏi tới bệnh viện, vừa tới cửa phòng mới nhớ, bất tri bất giác thế nào, mình lại đi tới phòng bệnh của thằng nhóc kia.

Còn chưa kịp gõ cửa đã bị một lực đạo kéo mạnh ra phía sau, được lồng ngực của nam nhân nào đó bao phủ, đúng lúc này, Vương Tuấn Khải mở cửa bước ra.

Một màn Vương Nguyên bị Ngô Lỗi ôm ấp trong lòng đó rơi hết vào tròng mắt cậu. Bởi vì hắn ta cùng cậu là giống nhau, cho nên sử dụng khả năng đặc biệt gì đó đối với hắn là không tác dụng. Cho nên, cậu nhanh như cắt kéo lại Vương Nguyên về phía mình, làm cho Ngô Lỗi còn đang bận thưởng thức vẻ thuần khiết kia bị bất ngờ buông lỏng tay, thận lợi trao trả Vương Nguyên cho Vương Tuấn Khải.

Tình huống sảy ra quá nhanh chóng, bị kéo qua kéo lại rốt cuộc cũng thành công làm cho Vương Nguyên có chút chóng mặt, im lặng dựa vào vai cậu.

Ngô Lỗi tính đưa tay ra xoa tóc anh, lại bị cậu chặn lại, hắn lên tiếng. "Cậu chậm hơn tôi.

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc. "Tôi mạnh hơn cậu."

Vương Nguyên được ôm lấy đưa vào phòng bệnh của Vương Tuấn Khải, bên tai còn vang lên tiếng nói của người lạ mặt nào đó. "Vương Nguyên, cứ chờ đi, tôi sẽ cướp lại được em thôi."

Sau khi đóng cửa, cậu lấy cho anh ly nước. "Sao vậy? Đau đầu? Sức khỏe thật kém."

Vương Nguyên tiếp nhận, "Có chút choáng, từ nhỏ đã rất dễ chóng mặt như vậy rồi."

"..............."

"Vừa nãy, là ai vậy?"

"Không cần quan tâm tới hắn." Vương Tuấn Khải trả lời. "Bệnh thần kinh."

Vương Nguyên bị nhóc con chọc cười, vui vẻ nhéo má nó. "Tối qua không có anh ở bên, nhóc không còn nháo nữa chứ?"

"Rất chán, nhưng cũng không nháo."

Anh ôn nhu xoa đầu nó. "Nhóc dạo này tinh thần tốt hơn rồi, có muốn về nhà?"

Vương Tuấn Khải trong mắt bỗng lóe lên tia ghét bỏ, lắc đầu nói. "Không muốn."

Vương Nguyên cũng đã thấy tin tức trên báo nói mẹ của thằng bé cùng các anh chị em trong nhà nó mắc phải bệnh dịch gì đó đã qua đời, chuyện đó đã lâu, bây giờ cha nó đã lấy vợ hai, còn có một em nhỏ. Hiển nhiên là không quan tâm gì tới nó, chỉ là miễn cưỡng chu cấp tiền nong ổn thỏa cho bệnh viện, còn nói với bác sĩ là đầu óc nó không bình thường, muốn cho nó sống suốt cuộc đời còn lại trong bệnh viện. Thoạt nhìn qua, đã biết là một người cha không tốt.

Nghĩ muốn phá tan sự tình không vui này, Vương Nguyên buông lời trêu chọc. "Hay là anh đưa nhóc đi hẹn hò nha?"

Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc, "Được, tôi đi thay quần áo." Thái độ có vẻ rất chi là thỏa mãn.

Vương Nguyên: "................."

Không phải chứ, anh mày chỉ đùa cho vui thôi mà?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net