Chương 29 : Người của tôi. Tự tôi bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Đạt Sinh chỉnh khuôn mặt trở nên vui vẻ trước Vương Nguyên. Anh cũng không ngại việc vào với cậu dù trong phòng của người làm. Cứ thế mà cậu, Lục Đạt Sinh cùng Vị Y ngồi chung một căn phòng. Không khí trong phòng muốn khuấy động lên cũng không có cách nào làm được.

Lam Vị Y rõ ràng là có thể tránh mặt nhưng làm sao được. Cô vốn dĩ là người của ông chủ. Việc chính thức của cô chính là đuổi ong bắt bướm. Tránh việc Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải có quá nhiều sự va chạm mật thiết với người ngoài. Nên cô cố gắng ngồi lại cũng không có gì sai kịch bản.

" Ờm... Vị Y. Cô có thể giúp tôi lấy một ly nước không? "

" Vị Y hôm nay không khỏe. Hay để tôi đi lấy cho anh? "

Hít vào người một hơi dài. Anh hôm nay làm gì cũng không được. Vị Y ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu. Nếu cô không đi thì khác gì khiến Vương Nguyên trở thành người hầu thay cô đâu? Vẻ mặt không chút tự nguyện. Cô hạ thấp giọng mà đứng lên : " Cậu chủ cứ ngồi lại đi. Vị Y đi lấy nước. Một chút thôi sẽ quay lại. "

Khoảnh khắc mà anh mong chờ nhất cũng đến. Căn phòng chỉ còn Vương Nguyên và anh. Nhất thời anh còn chưa biết hỏi gì thì cậu đã lên tiếng trước. Phá vỡ bầu không khí mang nặng mùi căng thẳng này.

" Anh đến tìm Vương Tuấn Khải sao? "

" À. Không có. Lúc nãy anh có công việc phải ra ngoài. Tiện đường ghé vào tiệm bánh ngọt có tiếng trong thành phố. Đặc biệt mua cho em. "

" Tôi không thường ăn bánh ngọt cho lắm. Sau này không cần phiền đến anh như vậy đâu. "

" Âyda. Không phiền không phiền. "

Nhìn đôi mắt mang theo vẻ quật cường của cậu mà khiến anh nhớ đến tình huống khi nãy. Khuôn mặt cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hỏi cậu không hề suy nghĩ : " Vương Nguyên. "

" Hửm? "

" Ờm... Cái đó... Em và Hạ Niên thường xuyên có vấn đề như vậy sao? "

" Ha... Như những gì anh thấy. Có lẽ là vậy. "

" Em không từng nghĩ đến việc sẽ dọn ra ngoài sao? "

" Đã từng. Nhưng mà tôi không thể... "

" Nếu được cứ để anh giúp em. "

" Không phải chuyện tiền bạc. Tôi không muốn nợ ai cả. Chỉ là đối với ông chủ... Sẽ rất khó ăn nói. "

" Vậy em cứ suy nghĩ. Nếu về mặt chi phí hoặc tìm chung cư cho em thì cứ gọi cho anh. Anh sẽ giúp em lo chu toàn nhất có thể. "

" E rằng là không được đâu Lục thiếu gia. " - Vương Tuấn Khải chỉnh lại cổ tay dùng nửa con mắt nhìn vào căn phòng kia. Nói đúng hơn là chỉ nhìn Lục Đạt Sinh.

Anh vừa về đến cửa thì đã thấy chiếc xe thể thao quen thuộc của ai đó. Đúng như anh dự đoán. Là xe của Lục Đạt Sinh. Lời qua tiếng lại tại phòng của Vị Y đủ để anh nhận thức được cả hai đang ở đâu. Làm gì. Thậm chí là đang trao đổi gì anh cũng đều nghe thấy.

" Có phải cậu quan tâm quá nhiều vào chuyện gia đình của mình rồi không? "

" Không hề. Mình chỉ... "

" Làm phiền cậu rồi. Sau này không cần đâu. "

Vương Nguyên chớp mắt nhìn hai người đang rất âm thầm mà đấu khẩu. Bản thân cũng không biết nói gì cho hợp lí lẽ. Chỉ biết men theo bức tường. Ở sau Vương Tuấn Khải mà thoát thân đi khỏi.

" Vương Tuấn Khải. Cậu không có bản lĩnh thì mình giúp cậu giải quyết thôi. Làm gì lại căng đến như vậy. "

" Người của mình. Tự mình bảo vệ. Không cần đến cậu. "

" Cậu làm được thì Vương Nguyên đã không cần hằng ngày nơm nớp lo sợ cùng với trạng thái tự vệ như thế đâu. Lúc nãy mình đến là thấy cậu ấy đang cầm dao hướng về Hạ Niên. Cậu liệu mà xử lí ổn thỏa. Điểm nhấn chính là người yêu của cậu không biết điểm dừng!!! "

Bước qua người anh với cái va chạm vai vô cùng mạnh. Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn theo. Nhíu mày nghiền ngẫm lại câu nói vừa rồi. Cậu tự vệ. Hạ Niên lại gây chuyện?

Xem ra lời nói của anh một chút Hạ Niên cũng không để tâm.

******


Áp mặt vào cửa kính nhìn Lục Đạt Sinh lái xe quay về. Cậu thở phào một cái đầy nhẹ nhõm. Những hành động của anh càng ngày lộ ra thứ tình cảm mà anh dành cho cậu. Khó xử đến mức cậu cũng không biết từ chối như thế nào mới không làm người khác tổn thương.

Tiêng gõ cửa kéo tâm tình cậu quay lại. Không cần sự đồng ý của cậu. Vương Tuấn Khải tự mình vào trong. Căn phòng của cậu lúc nào cũng mang một hương thơm nhẹ. Khiến người khác dù có tâm sự phiền muộn gì cũng từ từ tan biến hết.

" Anh....??? "

" Vừa lúc nãy Hạ Niên làm khó cậu? "

" Không có gì lớn. "

" Cậu không thể một lần thừa nhận trước mặt tôi sao? Khó lắm sao? Một lần cũng khó đến như vậy? Cậu để người khác biết còn tôi thì không? "

Cậu nhướn mày nhìn anh mà ngơ ngác. Những lời trách mắng lần này lại không làm cậu khó chịu. Mà chỉ biết đứng đó nhìn anh. Ánh mắt trở nên dò xét như một thám tử đang đợi câu trả lời. Anh dường như nhìn thấy thái độ của cậu nên bản thân cũng chầm chậm suy nghĩ kĩ lại những câu mình vừa nói ra. Hình như có gì đó sai sai một ít trong ý nghĩa của nó thì phải...

" Ý tôi là... "

" Tôi hiểu. Chỉ vì không muốn anh và... Hạ Niên lại có những mâu thuẫn không đáng có. "

" Cậu một lần nghĩ cho bản thân mình được không? "

Cậu dừng lại động tác đang cẩn thận gấp lại quyển sách trên bàn. Quyển sách ấy lại nói về những thủ thuật âm nhạc trong Piano. Câu nói của anh lần nữa lại khiến cậu chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Không nói không rằng. Cậu cong lên như ẩn như hiện trên miệng một nụ cười nhạt. Nghĩ cho bản thân? Thì được những gì...?

" Vậy tôi phải yêu cầu anh chia tay Hạ Niên mới là nghĩ cho bản thân sao? "

" Cậu cũng có thể để tôi làm điểm tựa cho cậu mà? "

" Đối với những lời nói của anh đối với tôi... Tôi tin anh được không Vương Tuấn Khải? "

Đôi mắt cậu sau khi nói câu đó vẫn an nhiên như vậy. Không một chút bụi trần. Cậu đang muốn trách anh thật sự hay chỉ muốn tìm cơ hội để che đi chuyện cậu từ chối sự giúp đỡ của anh?

" Nếu tôi làm cậu nghĩ như vậy... Thì tôi xin lỗi... "

" Tôi nói ra không phải muốn anh xin lỗi. Chỉ muốn anh biết là những thứ mà Hạ Niên gây ra sẽ không đủ đánh gục được tôi đâu. Nhất định!!! "

Thời gian trước cậu vì cái gì mà cứ phải tự biến thành hóa thành một người nhịn nhục. Khoảnh khắc mà ước mơ của cậu giản đơn bị Hạ Niên xé đến tan nát... Cậu đã nhận ra một lí lẽ mà đáng ra cậu phải chấp nhận nó sớm hơn.

Không phải điều gì cố chấp bỏ qua đều được.

Cầm quyển sách ban nãy để lên kệ sách nho nhỏ bên cạnh giường ngủ. Biểu hiện của sự kết thúc một cuộc đối thoại giữa anh và cậu. Anh một chút cũng không thoải mái. Không cần biết bản thân sẽ làm gì điên cuồng tiếp theo. Chỉ biết là anh không được để cậu đi. Không được để cậu chịu uất ức nữa. Cũng không được để cậu giữ khoảng cách với mình!!!

Tiến đến bên cạnh cậu ngăn cản những bước chân đang dần rời khỏi căn phòng kia. Đôi mắt anh kiên định hơn bao giờ hết. Tựa như câu nói sắp tới một lần nói ra sẽ không hối hận.

" Thu xếp hành lí. Ngày mai tôi đưa cậu đi. "

" Đi đâu? "

" Sẽ dọn đến một chung cư nào đó. Ở đâu cũng được. "

" Khác gì tôi đang trốn tránh Hạ Niên? "

" Tôi không quản. Tôi chỉ không muốn cậu bị ấm ức dưới tay Hạ Niên!!! "

" Tôi nói tôi không ấm ức? "

" Tôi không tin. "

" Anh lúc nào cũng bảo thủ như vậy sao? Một chút tư tưởng của tôi anh cũng không lắng nghe!!! "

" Tôi chỉ lắng nghe lí trí của mình. Nếu đi nơi khác mà em được an toàn... Tôi mặc kệ em nghĩ gì. Tôi làm đúng là được. "








Lịch trình cận kề quá mọi người ơiiiiiiii~~~

By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net