Chương 52 : Tuần trăng mật trá hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ngồi trên xe phấn khích không yên. Cứ liên tục kể cho anh nghe những lời khen của những bạn trẻ sau sân khấu đối với cậu. Còn thêm những tràng pháo tay khi cậu kết thúc màn biểu diễn. Cứ như vậy mà luyên thuyên. Đôi lúc còn vòng tay qua ôm anh lại một cái. Mọi lời nói của cậu cũng khiến anh quên mất cảnh sắc ban đêm của hôm nay. Vì đêm nay. Vương Nguyên là trọng điểm.

" Em nói xem. Có phải là vui quá hóa no luôn rồi không? "

" Em chưa ăn tối sao? "

" Ừm hửm. "

" Thì... Mai ăn cũng được. Mà anh. Cành hoa cài áo này... Của anh sao? "

" Của mẹ anh. Mẹ anh để lại xem như là của hồi môn. "

" Anh tặng em hay cho em mượn? "

" Hmmm. Thời gian sẽ trả lời. "

Băng băng trên đường trở về nhà. Cậu nghe xong câu nói đó cũng không có chút suy nghĩ sâu xa nào. Chỉ an phận vòng tay ôm lấy anh một cái. Dựa vào lưng anh cảm nhận nhịp tim của ai kia. Cả hai đều có một niềm hạnh phúc riêng. Nhưng niềm hạnh phúc ấy đều chính là đến từ đối phương.

********

Vương Nguyên nói ngày mai ăn chính là để ngày mai ăn. Dù trở về rồi cũng không muốn ăn gì. Cứ như vậy mà phóng lên phòng ngủ. Nhưng lại lăn lộn đến bao nhiêu vòng cũng không thể nào ngủ được. Trằn trọc không thôi.

Cậu trở mình ngược lại với anh. Đem chiếc chăn trong tay dày vò. Cố gắng nhắm mắt vẫn không được. Nhướn người lên nhìn đồng hồ. Cũng đã hơn 2 giờ sáng. Cậu phải làm gì mới có thể yên giấc được nhỉ...

Ngồi dậy nhìn người bên cạnh. Vương Nguyên tinh nghịch lại gần anh một chút. Đem tay gãi nhẹ lên sống mũi của anh vài cái. Vì bị động mà anh khẽ nhíu mày. Tay vô thức đưa lên phủi sống mũi. Giật mình mở mắt đã thấy khuôn mặt to đùng của cậu cận kề. Lim dim trở mình : " Em làm gì vậy? Sao lại không ngủ? "

" Em ngủ không được. Anh. Dậy nói chuyện với em đi.

" Không muốn~ "

" Đi mà~ "

Vương Tuấn Khải mang cả bầu trời bất mãn nhíu mày mà bò dậy. Đôi mắt còn chưa hoàn toàn mở hết. Vò đầu bứt tóc ngồi đối diện cậu. Dáng vẻ này anh ngàn vạn lần cũng chưa từng lộ cho ai xem. Cậu là người duy nhất.

Vương Nguyên nhảy xuống khỏi giường. Lon ton chạy đến mở cửa kính ở ngoài hiên. Bước ra ngoài ngồi lên ghế sofa êm êm kia ngước nhìn những vì sao đang lấp lánh cách nhau tận hàng ngàn năm ánh sáng kia. Anh cố gắng đem mắt mình dụi đến tỉnh táo. Đi theo cậu, vừa đi vừa ngáp. Còn không quên ghé ngang lấy ra một chiếc áo bông. Chủ yếu là để khoác cho cậu.

Ngồi cạnh cậu cũng ngáo ngơ nhìn bầu trời sao kia mà ngáp ngắn ngáp dài. Cũng không muốn để cậu thức một mình... Chắc là một lát cũng sẽ tự tỉnh ngủ thôi...

" Tuấn Khải. Anh không có ước mơ gì sao? "

" Ước mơ? Hmmm. "

" Anh từng muốn làm gì? Hay anh nói đi em giúp anh. "

" Giúp anh làm gì? "

" Thì anh nói xem anh muốn làm gì. "

" Ai mà biết anh muốn làm gì... "

Vương Nguyên gật gù kéo lại chiếc áo bông kia tránh bị rơi xuống. Cậu vốn dĩ nghĩ anh đang ngáy ngủ nên nói chuyện khiến cậu cũng không hiểu. Không chấp nhất anh làm gì. Nhưng Vương Tuấn Khải ngước lên bầu trời kia mà lặp lại : " Anh thật không biết bản thân đã từng muốn gì. Có mơ ước gì. Căn bản từ nhỏ đến khi có thể vào công ty thì anh chỉ muốn mình tập trung làm việc. Ngày rồi qua ngày... "

" Anh chưa từng mơ ước mình sẽ thành một điều gì đó đặc biệt sao? "

Khẽ lắc đầu. Trong mắt cậu có lẽ anh một người nhạt nhẽo. Vô vị. Không chút ấn tượng nào. Anh cũng chẳng biết mình muốn gì. Cần gì. Chỉ biết đôi lúc bản thân muốn đem chuyện áp lực ở công ty kể cho người nào đó có thể lắng nghe anh. Chỉ biết đôi lúc bản thân cần những thứ như năng lực. Quyền lực để bảo vệ những người anh muốn.

Vương Nguyên nhích lại anh một chút. Nghiêm túc nói : " Hay ngày mai chúng ta đi tìm ước mơ của anh đi. "

Anh nhíu mày mang vẻ khó hiểu nhìn cậu : " Đi tìm? "

" Ừm hửm. "

" Cách nào? "

" Thì... Cứ thử xem. "

" Lâu không? "

" Cũng không biết nữa. Hay thu dọn theo một ít đồ đi. Ngày mai xuất phát!!! "

Chưa bao giờ anh để người khác chỉ đạo mình như vậy. Nhưng căn bản là anh cũng tò mò. Cũng muốn biết xem người con trai này thật muốn làm gì.

Anh và cậu cứ như vậy mà bật đèn lên. Đem những bộ đồ xem xét là cần thiết thì sẽ đem theo. Những vật dụng hằng ngày. Giống như sẽ đi một chuyến du lịch xa vậy.

Cả hai loạn tới loạn lui đến tận sáng. Chẳng ai ngủ lại lần nào nữa. Để Vương Nguyên ở lại phòng sắp xếp đồ vào một balo nho nhỏ. Còn anh thì xuống phòng khách nói qua cho Vương Kính Thần nghe đồng thời vừa đi vừa gửi một tin nhắn đến Lục Đạt Sinh. Có ý muốn mượn chiếc moto của anh ta để cùng cậu ngao du sơn thủy.

" Ba!!! "

Vương Kính Thần từ bình thản đến ngạc nhiên mà nhìn anh. Đôi mắt như thể bị bàn tay của ai đấm qua một vài cái. Quầng thâm hiện lên rất ư là rõ rệt.

" Tối qua con đi rình nhà ai để ăn trộm à? "

" Làm gì có. Ba. Con biết là vừa nhậm chức nhưng vắng mặt thì sẽ không đúng. Nhưng mà con định... Nghỉ vài ngày. Công việc sẽ theo dõi từ xa. "

" Hửm? "

" Con định đi xa vài ngày ở ngoại thành... "

" Với ai? "

" Ờm... Vương Nguyên. "

" Vậy đi đi. "

Ông đồng ý mà không cần chớp mắt. Vẫn trơ ra vẻ mặt thư thái kia mà đọc báo. Khiến anh cũng có chút bất an : " Ba không hỏi là con đi đâu sao? "

" Không cần. "

" Cũng không hỏi con đi làm gì sao? "

" Con đi với con dâu của ba thì có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa được. Hai đứa chọn địa điểm cũng tốt đấy. Lấy ngoại thành làm nơi hưởng tuần trăng mật. Êy. Không tồi. "

" Ba. Không phải... "

" Ba hiểu rồi. Không cần giải thích. Dịu dàng với thằng bé một chút. Không phải cứ là tuần trăng mật thì nhai hết xương thằng nhỏ được đâu. "

Anh chưa kịp phản kháng đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu lon ton chạy xuống mất rồi. Vương Nguyên cũng mon men đến gần ông. Mỉm nụ cười tựa như ánh dương quang buổi sáng.

" Ba!! "

Ông cầm tách cà phê nóng trên tay đứng hình mất vài giây nhìn cậu rồi nhìn anh. Đem con mắt nhìn thấu hồng trần mà tia lên hai người họ.

" Thì ra Vương Tuấn Khải tối qua không đi ăn trộm một mình... "

" Không phải đâu ba. Tại tối qua con ngủ không được. Nên mới... Kéo anh ấy mất ngủ theo... "

" Được rồi được rồi. Người bị mất ngủ theo không trách con thì ba trách con làm gì? Hai đứa chuẩn bị xong xuôi hết rồi chứ? "

" Tuấn Khải nói với ba rồi? "

" Ừm. Nói rồi. Vậy hai đứa mau xuất phát sớm đi. Đỡ bị nắng. "

" Dạ!!! "

Cúi đầu một cái. Anh liền kéo cậu ra xe. Chỉ sợ ở lại một lát nữa thì ba của anh sẽ nói chuyện tuần trăng mật nữa mất. Vốn dĩ... Sự thật đâu phải như vậy.

Đeo balo trên lưng. Đem cậu băng qua những con đường trong thành phố bằng chiếc xe moto ấy. Cảm giác chính hiệu của những chuyến đi hoang dã. Nhìn dòng người tấp nập vào buổi sáng chẳng khác gì những chú kiến thi nhau đem thức ăn về nhà. Lúc nào cũng bận rộn.

Chạy được một khoảng xa. Vương Tuấn Khải giảm tốc độ xuống một chút. Hỏi : " Chúng ta giờ phải đi đâu? "

" Hmmm. Anh biết phòng tranh ở đâu không? "

" À. Biết. Có một phòng tranh nổi tiếng trong thành phố. Nhưng chi nhánh ở ngoài ngoại thành. Vì nghe nói là các họa sĩ hay cần sự tập trung. "

" Vậy anh đưa em đến đó đi? "

" Để làm gì? "

" Cứ đi đi. "

Anh vẫn là gật gù theo ý của cậu. Xem như chuyến đi này anh toàn quyền để cậu quyết định.

Chạy qua những tòa cao ốc mới nhìn rõ được bình minh bị che lấp đi bên dưới. Cảm nhận được cái ấm áp của ánh nắng ban mai. Còn cảm nhận được sự ấm áp đến từ cậu ở phía sau. Vòng tay ôm anh như thể truyền năng lượng.

Không quan trọng là đi đến đâu. Quan trọng là đi cùng cậu.









By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net