Chương 53 : Nơi nào cũng được. Miễn là cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỏi qua biết bao nhiêu người ghé biết bao nhiêu nơi mới tìm ra được chi nhánh phòng tranh mà cả hai đang tìm kiếm. Phòng tranh không lớn cũng không nhỏ. Vừa đủ để đựng những dụng cụ vẽ vời. Còn về sản phẩm những bức tranh thì đều được chuyển vào cửa hàng trong thành phố để mở bán. Vương Nguyên xung phong xuống trước. Tiến thẳng vào trong không một chút nào chần chừ.

" Xin chào? Có người ở đây không? "

" Ai ấy? "

Cả người đầy màu sắc. Một người phụ nữ bên trong nói vọng ra ngoài. Đồng thời bước ra xem xem là ai ghé ngang phòng tranh này. Nhìn thấy cậu cô ấy liền nở nụ cười thân thiện. Chào hỏi : " Xin chào. Cậu là...? "

" À. Xin hỏi có chủ tiệm ở đây không? "

" Tôi là chủ tiệm. "

" Ahh. Ngại quá. Vậy cho hỏi phòng tranh của chị có dịch vụ cho khách trải nghiệm vẽ tranh không? "

" Có chứ. Ở hướng này. "

Vương Tuấn Khải chỉ biết im lặng lắng nghe cậu đối thoại. Gì chứ... Trải nghiệm vẽ tranh? Cậu không đùa chứ? Cậu định vẽ hay bắt anh vẽ?

Trong khi bản thân còn bị những câu hỏi kia bao vây thì cậu đã sớm nắm lấy anh mà kéo vào trong rồi. Đi đến nơi mà cô chủ tiệm kia chỉ bảo. Là một góc phòng với cửa kính trong suốt. Nhìn ra bên kia là những loài hoa đủ màu sắc được sắp xếp theo khuôn khổ. Chính là muốn để khánh đến đây nhìn thấy chúng để tìm cảm hứng vẽ.

" Hai người có thể thử ở đây. "

" Dạ được. Cảm ơn chị. "

" Vương Nguyên? Em chính là muốn làm gì đây? "

Kéo anh đặt vào ghế ngồi cạnh đó. Trước mặt là một bảng vẽ còn trắng tinh chưa bị động qua. Cậu cũng đến gần anh mà ngồi xuống. Lấy vài cây cọ đưa anh : " Anh thử đi. "

" Em nói tìm ước mơ cho anh là bằng cách này sao? "

" Chưa đâu. Em còn muốn anh thử qua nhiều tài năng nữa. Lỡ như trong đó có thứ mà bộc lộ được thứ anh muốn thì sao? "

" Hmmmmm. "

" Thử đi mà~ "

Ánh mắt của cậu chính là khiến anh không từ chối được. Vương Tuấn Khải khẽ thở dài. Cầm cây cọ lạ lẫm kia lên. Nhìn ngang ngó dọc một hồi lâu. Bảng vẽ kia trắng tinh. Trắng như đầu óc anh lúc này. Vẽ cái gì anh cũng không biết.

Cuối cùng cũng động cọ. Nét vẽ đầu tiên anh nghĩ đến chính là một mái nhà. Không lớn cũng không nhỏ. Chỉ vừa đủ. Kèm theo đó là những thứ như cánh đồng rộng mênh mông. Vương Nguyên ngồi kế bên chỉ biết ngồi nhìn hình đoán chữ. Không muốn chê anh vẽ không đẹp... Nhưng chính là nhìn không ra...

Vương Tuấn Khải ngưng tay lại nhìn cậu. Nhìn thấy vẻ mặt của cậu cũng đủ biết cậu đang vì bức tranh này làm cho khó hiểu. Cầm cọ quệt nhẹ lên mũi cậu một cái tạo thành vệt dơ nghệ thuật. Vòng tay ôm lấy cổ cậu kéo lại. Nhướn mày : " Thế nào? Đẹp chứ? "

" Ờm... "

" Tại vì nó như vậy nên em nhìn không ra thôi. Thử quay ngược bức tranh lại xem. "

" Quay ngược lại sẽ thế nào? "

" Thì nó cũng không ra giống vậy. "

Đưa tay khẽ đánh anh một cái. Mỉm cười tìm khăn giấy lau đi vết trên mũi cậu xuống. Mắt vẫn không rời khỏi bức tranh kia. Ngẫm nghĩ một lúc cậu mới lên tiếng : " Anh có cảm giác là thích thú khi được vẽ không? "

Nhớ lại cảm giác ban nãy. Anh chỉ đơn thuần vẽ ra những thứ mình nghĩ. Nhưng lại không có cảm giác đây là một thú vui của mình. Anh nhìn cậu lắc đầu. Xem ra trong sự mong muốn của anh không có vẽ rồi.

Đem chuyện vẽ vời gác sang một bên. Cậu lại vừa đi ra khỏi phòng tranh vừa nghĩ ra những thứ khác mà bản thân có thể nghĩ. Đến cạnh xe cậu còn chưa kịp làm gì đã bị anh kéo vào lòng. Cứ như vậy mà đứng đó ôm lấy cậu. Vùi đầu vào vầng cổ kia... Im lặng.

" Vương Tuấn Khải? Anh không sao chứ? À thôi. Bức tranh ấy anh vẽ rất đẹp nha. Em nhìn ra mà. "

" Nếu em làm mọi chuyện vì trả ơn việc anh giúp em thì không cần nữa. "

" Không có. Tại vì em thấy ai ai cũng có ước mơ của mình. Nếu như anh đã vì ước mơ của em mà nỗ lực như vậy. Em cũng phải giúp anh tìm ra thứ anh mong muốn chứ? Cái này không phải trả ơn. Mà là em tự nguyện. "

Vương Tuấn Khải nhìn về con đường phía trước mà cả hai sắp đi. Anh cũng không biết cậu con trai này được cấu tạo ra từ cái gì. Thứ mà đến anh cũng không biết. Người xung quanh anh chẳng ai quan tâm thì cậu lại dốc sức tìm cho bằng được. Không phải chỉ là một ước mơ thôi sao...?

Buông cậu ra. Đem những sợi tóc tinh nghịch của cậu vén sang một bên. Lắc đầu : " Không cần đi nữa. "

" Anh bỏ cuộc rồi? "

" Không phải. Hiếm khi chúng ta ra ngoại thành. Vậy sao phải tốn thời gian như vậy? "

" Ý anh là muốn đi đâu? "

" Đi đâu cũng được. Miễn là cùng nhau đi. "

" Vậy còn... "

" Khi nào đến nơi thích hợp. Anh sẽ nói em nghe thứ anh từng mơ ước. "

Nhấc bổng cậu dậy đặt lên xe. Cũng chưa biết sẽ đi đến đâu. Trước tiên cứ chạy dọc theo con đường ngoại thành này. Không đến núi ắt cũng đến biển.

______________________________


Ở Thành Phố.

Vương Viên đang loay hoay tại nhà riêng. Ông vừa âm thầm nhận một lời đề nghị từ bạn cũ với yêu cầu là ông giúp người ấy tạo nên một kế hoạch nền tảng thành lập công ty. Nếu thành công ông sẽ được trả lợi nhuận theo thỏa thuận. Đây cũng là lí do ông ngày đêm cố gắng. Có khi sau chuyện này ông sẽ tìm được công việc. Rồi số nợ của ông cũng sẽ mau chóng được xóa sạch. Chỉ có như vậy ông mới có thể yên tâm được phần nào.

Đeo trên mắt một chiếc kính cận độ nhỏ. Nhìn những số ước lượng trên bản vẽ lớn. Mỗi một con số đều mang tính quan trọng cao. Nên cẩn thận là điều nên đặt đầu tiên.

Tiếng gõ cửa làm ông mất tập trung trong giây lát. Vương Viên vội đem tài liệu kia xếp lại cất đi. Chỉ sợ người đến là Vương Nguyên. Cậu sẽ vì sức khỏe của ông mà ngăn cản cho xem. Trưng ra bộ mặt hớn hở mở cửa. Nhà ông hiếm khi có ai lui đến. Có đến thì có lẽ là cậu.

Nhưng không...

Vương Viên khựng lại khi nhìn thấy một cậu con trai không hề quen biết đứng trước cửa. Mang theo một đôi mắt sắc bén nhìn ông.

" À. Con là bạn của Vương Nguyên sao? Bác hình như chưa từng gặp... "

" Đương nhiên. Vì cả đời này tôi cũng không muốn gặp ông!!! "

Đẩy lùi Vương Viên lại một cái. Tự ý xông vào nhà cùng cái balo nho nhỏ trên lưng. Vừa vào nhà đã cởi xuống. Đém khuôn mặt khinh bỉ mà nhìn căn nhà này. Đến giày cũng không cởi. Giẫm bừa trên nền nhà sạch sẽ.

Ông chẳng hiểu vấn đề gì. Chỉ biết đi theo sau cậu xem xem cậu chính là muốn gì. Điềm đạm nói : " Cậu là ai? Đến đây làm gì? Nếu cậu đã không muốn gặp tôi thì mời đi cho. "

Bĩu môi rút một ít khăn giấy lau đi chiếc ghế trước mặt rồi mới ngồi xuống. Kiêu ngạo nhìn ông : " Ông ngồi xuống đi. Rồi chúng ta nói chuyện. "

" Chúng ta có chuyện gì để nói? "

" Tôi tên Hạ Niên. Dương Hạ Niên. Là người yêu sắp cưới của Vương Tuấn Khải. Nhưng hôn nhân của tôi chính là bị con trai ông phá vỡ đấy!!! "

Vỡ lẽ ra đây là ai. Vương Viên vốn nghiêm túc nay càng nghiêm túc hơn. Hằn giọng : " Cậu đến đây làm gì? "

Đem balo mở ra. Cẩn thận đem một thẻ tín dụng đến trước mặt ông. Nhướn mày : " Trong đây có 150 vạn. Tôi muốn ông đem nó đi trả cho nhà Vương Gia. Xong thì mau chóng đem con trai ông rời khỏi Vương Tuấn Khải. "

" Xin lỗi. Nhà chúng tôi không có phong tục đi lấy không của người khác. "

" Tôi đưa thì ông cứ cầm đi. Nói nhiều như vậy để làm gì!!! "

Vương Viên cắn nhẹ răng đứng dậy tiến đến cửa. Đưa tay ra ngoài : " Nhà chúng tôi chưa đến mức phải cần cậu giúp đỡ. Hơn nữa hôn nhân là của Vương Nguyên và con trai Vương Gia. Chưa đến lượt cậu quyết định!!! Mời cậu rời khỏi đây cho. "

" Ông...!!! "

" Bỏ ý định quay lại đây lần nữa đi. Vì cậu có đến đi nữa thì số tiền này tôi cũng không nhận!!! "

" Vậy tôi sẽ để lại đây!!! "

" Tôi sẽ bẻ gãy nó nếu cậu đi đấy. Đem theo nó rời khỏi nhà tôi!!! "

Nghiến răng tức đến hô hấp cũng vội vàng. Hạ Niên cầm lại thẻ tín dụng kia mà hằn hộc bỏ đi. Vương Viên vội chạy ra khép lại cửa. Nhíu mày suy nghĩ. Dần dần suy nghĩ ra những chuyện khác. Có phải trong thời gian cậu bên Vương Gia cũng cực khổ đối mặt với người này hay không? Thật sự chẳng biết chuyện này nên nói cho Vương Nguyên biết hay không nữa...







By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net