Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó , Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải tiếp tục những chuỗi ngày hạnh phúc . Hai người có một hạnh phúc đúng kiểu , và  cũng không thấy anh gặp lại cô gái đó nữa . Lòng cậu cũng an tâm phần nào .

Một ngày cuối tuần của mùa thu , anh đưa cậu đến trường học của anh . Anh giới thiệu với cậu rất nhiều người . Anh nói với họ rằng Vương Nguyên là người anh yêu , lúc giờ đây, cậu cảm thấy  thật sự rất hạnh phúc a . Trong lòng cảm động vì Vương Tuấn Khải đã không ngại công khai cậu với bạn bè của anh . Và trong tất cả những người bạn đó , có cả cô gái lần đó cậu gặp ...

Hai người chào hỏi , cô ta thật sự rất đẹp , rất mỹ hạnh . Dù là nhìn xa hay nhìn gần , dù là mùa đông hay mùa thu . Cô ta cũng mang một vẻ đẹp bình yên đến lạ , cậu cảm nhận được trong đôi mắt đó mang rất nhiều tâm sự , rất nhiều nỗi buồn . Cô ta thấy anh , liền chào hỏi qua loa rồi tránh mặt . Vương Nguyên thắc mắc nhưng cũng không hỏi , anh thành thật :

 " Tử Khởi là bạn gái cũ của anh , anh đã từng rất thích cô ta , nhưng từ khi anh gặp em . Anh chỉ có mỗi em thôi bảo bối à "

Vương Nguyên  tin anh , cậu hạnh phúc , cậu an lòng nhưng đâu đó trong tâm can của cậu khi nhìn sâu vào đôi mắt của Tử Khởi , cảm giác mình vẫn là kẻ đã cướp đi hạnh phúc của cô . Một chút tội lỗi đan xen trong suy nghĩ , nhưng cũng không nghĩ đến nó quá lâu , dù gì bây giờ người anh yêu cũng là cậu mà , tự tin lên Vương Nguyên à . Và cậu cũng không đủ thánh thiện để nhường , vậy nên cứ coi đó là số phận đi .

Vương Tuấn Khải dắt cậu  vào lớp anh , họ ngồi trên cái bàn học gần cửa sổ . Anh nắm chặt tay tôi , đưa mắt nhìn ra bên ngoài . Từng vệt nắng chiếu rọi vào nét mặt thanh tú của anh , khiến anh trở nên đẹp tuyệt vời

 ." Mẹ muốn anh đi Mỹ "

" .... "

Vương Nguyên im lặng , lắng nghe từng hơi thở , từng giọng điệu của anh . Cố kìm nén sự bất ngờ vì điều anh vừa nói , đi Mỹ sao ? Sao lại đột ngột vậy chứ ?

" Nhưng anh sẽ không đi "

Anh nhìn cậu , cười tinh nghịch , cái răng khểnh lấp lánh . Vương Tuấn Khải nắm tay kéo cậu dựa vào lòng anh , cậu cảm nhận được nhịp đập quen thuộc của trái tim anh , sự nồng nàn vẫn vẹn nguyên như ngày đầu . Anh sẽ không đi , anh nói anh muốn ở cạnh cậu . Anh nói anh muốn cùng cậu lớn lên , anh nói anh yêu cậu ...

Một lần nữa , cậu lại chìm vào cơn mộng mị mang tên Vương Tuấn Khải . Yêu anh , là điều duy nhất Vương Nguyên cậu không thể ngừng lại , chỉ cần có anh , cậu sẽ chẳng phải lo nghĩ ngày mai .

**********

Buổi chiều hôm đó , Vương Nguyên nhận được cuộc điện thoại , một cuộc điện thoại từ Tử Khởi . Cô ta nói muốn gặp cậu ,  bảo rằng có chuyện muốn nói . Cậu lưỡng lự , nhưng cô ta lại nhấn mạnh việc có liên quan đến Vương Tuấn Khải . Nên cậu đồng ý gặp mặt .

Dù sao cũng chỉ là trò chuyện , cô ta sẽ không thể cướp Vương Tuấn Khải của Vương Nguyên cậu được , nên không có gì mà phải lo lắng cả  .

Nhưng không , Vương Nguyên vừa bước vào quán nước cô ta hẹn . Cậu đã thấy cô ta đang ngồi ở một góc khuất nhất , nước mắt chảy dài trên gương mặt của cô . Cô đã khóc sao , khóc đến nỗi hai mắt sưng lên . Nhìn cô như vậy , ngực cậu bỗng nhoi nhói lên , thương hại sao ? Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao ? Nét mặt mỹ mều bị nước mắt làm cho nhạt nhòa , ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa .

" Có chuyện gì vậy ? "

Vương Nguyên hỏi bằng giọng điệu bình thường hết sức có thể , cậu không muốn cô ta nghĩ rằng tôi đang thương hại cô ta ( nhưng sự thật là vậy mà =_=") Cậu không để mình mềm yếu được , nhưng càng nhìn vào gương mặt đó , cảm giác tội lỗi lại dâng lên . Lẽ nào là do cậu ? Hay lại là do anh chăng ???

" Vương Nguyên , tôi xin lỗi vì đã hẹn cậu ra đây " – Cô cố nén nước mắt , giọng nói có chút run rẩy

" Không sao , tôi cũng không thấy phiền . Thật ra là có chuyện gì vậy ? "

" Tôi vừa từ bệnh viện về , bác sĩ bảo ... tôi ... tôi bị ung thư ! " – Cô không dài dòng mà vào thẳng vấn đề .

Ung thư ư ? Sao lại vậy . Linh cảm cho cậu biết rằng chuyện không hay đang xảy ra , trong lòng cũng một chút xúc động , một cô gái xinh đẹp như Tử Khởi lại mắc phải căn bệnh đó . Thật thương tâm .

" .... "

" Tôi đã nói với Tuấn Khải , hôm đó sau khi biết chuyện tôi đã tìm gặp anh ấy ! ... Nhưng ... " – Cô dừng lại , dùng tay lau đi giọt nước mắt sắp rơi , hít thở một hơi dài rồi tiếp " anh ấy đã không quan tâm . Anh ấy không cần tôi nữa , anh ấy không quan tâm tôi đang bị bệnh nữa . Cậu biết không ? Tôi đã rất đau , không phải vì căn bệnh đang dày vò , mà là vì thái độ lạnh nhạt anh dành cho tôi .. anh xin lỗi , anh giải thích đủ thứ , nhưng cuối cùng nói đã yêu cậu mất rồi . Dù tôi có chết , anh cũng không yêu tôi lần nữa ! "

Vương Nguyên chết lặng , anh là người như vậy sao ? Không phải ! Tuyệt đối anh không phải loại người vô tình như thế . Hôm đó cậu còn thấy anh ôm cô ta , nhìn cô ta tha thiết cơ mà ... Nhưng nhìn Tử Khởi không có chút gì là đang đùa giỡn , cô ấy hoàn toàn nghiêm túc . Vương Nguyên không biết nên làm gì , sự tình lúc này giống như vò nát óc cậu vậy , làm được gì cho cô ta đây ?

" Vậy ... ý cô hẹn tôi ra đây là gì ? "

" Vương Nguyên , làm ơn . Hãy nhường Tuấn Khải cho tôi . .Tôi không cần gì hết , tôi chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi vào những ngày cuối cùng này thôi ... tôi biết tôi không đủ tư cách nhưng mà ..."

" Thôi đi !! "

Ngắt ngang lời cô ta , Vương Nguyên tức giận tím mặt , đập bàn . Cô ta bất ngờ nhìn cậu rồi lại lặng lẽ lau nước mắt . Tôi thật rất giận , cô ta đang đòi người một cách công khai đó ư ? Cô ta có biết cậu yêu anh thế nào không ? Đối với cô ta , anh là sinh mạng , vậy đối với cậu , anh là gì ? Đối với cậu anh là cả cuộc sống , là lí trí , thậm chí là linh hồn , không có anh cậu cũng không cần thiết phải sống . Cô ta ích kỷ , kỳ thực ích kỷ a . Cậu ghét cô ta ghê gớm , muốn mắng cho một trận nhưng khi nghĩ đến những việc cô ta đang phải gánh chịu căn bệnh nan y , ngày ngày phải đối mặt với những cơn đau . Nhưng bên cạnh lại không có ai , vừa đau vừa cô đơn ...

" Vương Nguyên , cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai của Tuấn Khải không ? Cậu có thể yêu anh ta mãi sao ? Anh có cả một tương lai sáng lạng , anh cần có vợ , có con , có một mái ấm đúng nghĩa . Những thứ đó cậu có thể cho Tuấn Khải không ? Tôi biết tôi cũng không thể cho anh ta được , vì căn bệnh khốn khiếp này . Nhưng như vậy là quá đủ rồi , cậu hạnh phúc đủ rồi . Tôi chỉ sống được một tháng nữa thôi ... Cậu cho tôi bên cạnh anh ấy đi "

Từng câu , từng chữ của Tử Khởi như những nhát dao đâm vào lòng ngực Vương Nguyên . Đó là điều cậu sợ nhất , tại sao lại nói ra những điều đó chứ . Tim cậu đau thắt , đau đến nghẹt thở . Tử Khởi để lại địa chỉ rồi ra về , cô ta rất yêu anh . Cô ta đã rất đáng thương khi không có anh , cảm giác đó cậu hiểu . Nhưng mà , buông tay anh sao ? Cậu có thể làm được sao ? Nhưng cậu cũng muốn anh hạnh phúc , cậu và anh bên nhau gần bốn năm rồi , quãng thời gian quá dài cho một giấc mơ rồi chăng ? Cậu nên thức tỉnh hay mơ tiếp ? Bây giờ cậu nên làm gì đây ...

 Sau hôm đó , Vương Nguyên không gặp Vương Tuấn Khải nữa . Cậu tự nhốt mình trong phòng , hình ảnh của Tử Khởi cứ hiện ra làm tôi không lúc nào được yên ổn . Nghĩ đến việc Tử Khởi đau đớn trên giường bệnh mà xung quanh không có ai , chắc cô ta sẽ đau lắm . Thôi thì cứ buông tay , mặc dù biết cậu cũng không ổn hơn là mấy , nhưng chắc sẽ vượt qua thôi mà . Một năm , hai năm , ba năm rồi cũng sẽ quên anh thôi . Và xem nó  như một giấc mơ đẹp nhất cuộc đời cậu ...

Nhưng làm sao cậu có thể đối mặt , làm sao nói với anh đây ? Lần trước phản ứng của anh làm cậu sợ đến tận bây giờ . Anh có chấp nhận được không ? Cậu buông anh rồi , anh có quay lại với Tử Khởi không ? Anh có đau không ? Có tổn thương không ? .... Hàng loạt câu hỏi hiện ra , đầu cậu như muốn vỡ tung .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net