IX : " Đừng tìm nó nữa , nó chết rồi".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại thì cũng là rất nhiều ngày về sau.

Cả người tôi, chỗ nào cũng bị quấn băng. Trên đầu đau nhói, hoàn toàn không thể cử động được.

Tôi thấy ba mẹ tôi từ cửa tiến vào . Lúc này, mới nhận ra hình như mình về Trung Quốc rồi.

Tài thật, ngã một cái trên xứ người. Khi tỉnh lại đã về đến quê mẹ rồi.

Người nhìn thấy tôi tỉnh đầu tiên là mẹ tôi. Bà mừng lắm, xuýt thì khóc giục ba tôi đi gọi bác sĩ tới.

Một lúc sau, bác sĩ tới . Làm đủ mọi kiểm tra trên người tôi, lúc xác định được tôi không có bị đứt cái dây thần kinh nào liền hỏi một câu :

- Có nhận ra ai không?

- Có!

- Vậy... Tôi là ai?

- Trưởng khoa, thầy tôi.

Tên bác sĩ cười một cái tít mắt. Phải, tôi chính là đang nằm ở chính nơi mình làm việc . Còn cái tên bác sĩ đang hỏi tôi đây là trưởng khoa kiêm luôn thầy giáo của tôi - Âu Dương .

- Tốt, không bị mất trí nhớ, cần tịnh dưỡng lâu lâu một chút, sẽ khỏe lại thôi.

Ba mẹ tôi ở bên cạnh nghe vậy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Cái người cứu tôi đâu?

- Cậu nói ai?

- Người đã cứu tôi, cái người lính ấy, anh ấy đâu rồi?

- Chuyện này....

- Tiểu Nguyên à, con mau nghỉ ngơi đi, ba mẹ với bác sĩ ra ngoài nói chuyện có được không?

Nói rồi tất cả đi luôn, giống như đang né tránh câu hỏi của tôi vậy.

2 tháng tiếp theo, tôi ngoan ngoãn ở trên giường bệnh tịnh dưỡng. Chỉ riêng điều làm tôi lo nhất chính là tôi không có bất cứ một tin tức nào của Tuấn Khải.

Hỏi mẹ, mẹ nói không biết, không nhớ . Ba tôi thì hết im lặng lại thở dài, rất chi là mệt mỏi.

Tôi muốn đi tìm, lại bị ba dọa đánh gãy chân, cấm túc không cho. Thật hết cách.

Lại thêm 1 tháng nữa, tôi bình phục hẳn rồi xuất viện. Tính đi hỏi han khắp nơi coi xem tin tức của anh, thế mà chưa kịp đi ba tôi đã nói :

- Đi, dẫn con đi gặp cậu ta!

- Ba biết anh ấy ?

- Nó là do ta dạy dỗ .

Quên không nói, ba tôi thực ra cũng là quân nhân cấp cao. Hiện tại đang là cái gì đó trong quân đội. Tôi cũng không rõ , hình như chức cũng cao lắm.

Nhưng lại không ngờ, ba với anh quen biết nhau.

Hồi trước khi thi đại học, ba bắt tôi phải thi vào trường quân đội . Ra rồi làm một người lính giống ba. Nhưng mà tôi nhìn thấy dáng vẻ cứng ngắc của ông lại thêm mấy cái luật lệ bức chết người trong quân ngũ liền nhất quyết từ chối . Trực tiếp vào đại học y của thành phố.

Ba tôi giận tím người, nhưng lại chẳng làm gì được tôi. Với cả cũng nhờ mẹ tôi khuyên ngăn nên nguôi đi phần nào. Thế là ông mặc tôi muốn sao thì vậy , chuyện của tôi ông không can dự.

Sau này, khi kết hôn rồi ba còn mắng tôi đúng là đại nghịch tử. Ba nói tôi làm quân nhân tôi than khổ, vậy mà chỉ vì một thằng oắt con mà đi từ thiện tận nơi xa xôi, hẻo lánh nguy hiểm kia.

Tôi cười hì hì ôm lấy ông.

- Thằng oắt con đó, vừa là học trò vừa là con rể của ba đó!!!!

Ba đưa tôi tới nơi ông làm việc, là quân bộ. Đưa tôi vào phòng làm việc của ông.

- Ba.... Chúng ta tới đây làm gì? Không phải đi gặp người kia sao?

- Con ngồi đi.

Tôi ngồi xuống, ông ấy liền mở cái TV màn hình lớn trong phòng lên. Phát một đoạn video .

Trong đó có khung cảnh ở vùng Trung Đông, có một căn nhà hoang, hơn nữa... Còn có anh.

Khiến tôi đau lòng chính là, anh ở trong bộ dạng vô cùng thảm. Bị trói trên ghế , mắt cùng khóe môi đều bầm tím, tôi còn có thể thấy rõ vết máu khô còn đọng lại trên trán, môi, cùng khóe mắt anh.

Nhất thời , tim tôi lỡ mất một nhịp.

Đoạn phim này không có lời thoại ,chỉ có tiếng đánh nhau, y như một bộ phim câm .

Trong đó, anh biến thành mục tiêu bị bọn người kia tra tấn ,đánh đập. Tay tôi siết lại, mày nhíu chặt.

Tiếp theo, khi đã đánh đủ, bọn chúng lại đem theo máy quay ra ngoài đặt ở nơi mà camera có thể thu trọn được ngôi nhà hoang .

Tôi nghe được một tiếng

* Bíp *

Cả ngôi nhà phút chốc chìm trong ngọn lửa lớn.

Mắt tôi nóng lên, nhìn chằm chằm màn hình TV sáng rực.

Ba ở bên cạnh, chậm rãi nói :

- Đoạn phim này được gửi tới chính phủ Trung Đông một tuần sau khi chúng ta cứu được con.

- Những gì ta muốn nói con cũng thấy hết rồi, đừng tìm nó nữa, nó chết rồi.

Tầm nhìn của tôi mờ hẳn đi , nước mắt đã chảy dài hai bên má. Tôi lắc đầu, lấy tay gạt đi nước mắt . Đứng phắt dậy đối diện với ba tôi.

- Không, ba ..... ba lừa con, lừa con phải không? Anh ấy không chết, anh ấy thoát ra được mà phải không?

- Vương Nguyên...

Tôi nắm lấy hai tay ông, lắc mạnh, giọng nói khẩn trương hơn.

- Ba nói đi, nói đi, ba lừa con phải không? Phải không?

- Con chấp nhận đi, Tuấn Khải nó chết rồi, con cũng mau quên nó đi.

Nước mắt tôi chảy ngày một dữ hơn, tôi buông tay ông ra. Chạy khỏi đó, ra tới đường cái tìm một chiếc xe taxi phi thẳng về nhà.

Về nhà rồi, tôi một mạch đi lên phòng. Thứ đầu tiên làm tôi chú ý, chính là tiếng thông báo Wechat từ điện thoại.

Tôi như nhớ ra điều gì đó, mở máy tính trên bàn lên. Mặc kệ cả một đống tin nhắn từ bạn bè gửi tới, tôi chạy ngay vào mục tin tức dân báo.

Cái bảng tin sừng sững ngay đầu trang, lại làm cho tôi điếng người.

[ KHỦNG BỐ TRUNG ĐÔNG : MỘT CHIẾN SĨ NGƯỜI TRUNG QUỐC TỬ VONG]

Tay tôi run lên, khó khăn lắm mới ấn vào được cái mục tin tức đó.

Nội dung , nhấn mạnh vào việc có một chiến sĩ bị đem ra làm đối tượng uy hiếp.

"Thiêu cháy."

"Tử vong."

"Hình ảnh lễ truy niệu."

"Hình ảnh gia quyến."

"Chân dung người chiến sĩ quả cảm."

Tôi chết lặng, cổ họng nghẹn lại, tưởng như không thở nổi.

Từng chữ, từng dòng tin tức hiện ra trước mắt tôi như biến thành một con dao. Đâm sâu trái tim tôi.

Đau nhói...

Tôi im lặng, nghẹn ngào mà nhìn chân dung hiện lên kia.

Nước mắt rơi.....

Anh ấy......

Chết rồi......

-------------

Tác giả : chủ thớt

--------------

Ngắm phát rồi bình chọn cho mị đi nào (づ ̄ ³ ̄)づ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net