CHAP5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee gia là một gia tộc nổi tiếng, không, phải nói là hết sức nổi tiếng! Nghĩ mà xem, đàn ông trong nhà thì hết sức tài giỏi, muốn có ngoại hình có ngoại hình, muốn có tiền tài có tiền tài, muốn có gia thế có gia thế, còn nữa, muốn có...ấy, tôi đang nói đi xa quá rồi phải không?

Trở lại chuyện chính đi!

Còn phụ nữ của Lee gia, khỏi phải nói đi, đa số là con dâu, nhưng mà xét về dung mạo, gia thế lẫn trí óc đều thuộc hạng ''những người đàn bà thép''. Bởi vậy mới quản được Lee gia này chứ. Xét thấy như vậy nên việc một người mẹ cao sang quyền quý sai người bắt trói con mình chỉ để nó đi xem mặt là việc hoàn toàn có thể hiểu được, phải không?

Lee Gikwang khóc không ra nước mắt!

Sinh ra trong một gia đình như vậy, có một người mẹ như vậy đúng là áp lực mà!

Bởi vì đã được mẹ Lee giáo huấn một trận, nhạc sĩ Lee không dám lơ là, đành phải ngậm ngùi ngoan ngoãn ở lại Lee gia chờ ngày ra pháp trường, không, là đi xem mặt mới đúng. Anh sẽ không ngại nếu xảy ra cảnh tượng một người đàn ông đi xem mặt trong một nhà hàng lãng mạn trong tình trạng bị trói tay trói chân đấy chứ?

Không ngại mới lạ đấy!

Bổn thiếu gia đây đã là lần thứ n bị ép buộc vì sự nghiệp tạo người của Lee gia vĩ đại rồi đấy. 

Nhiều lúc Lee phu nhân mắt rưng rưng, tay cầm chiếc khăn mùi soa chuẩn bị sẵn, sụt sà sụt sịt nói với Gikwang rằng: Kwangie, con thật sự không thích phụ nữ?

''Phụt'' một cái, anh nhạc sĩ bị sặc. Hahahahaha tại sao mẹ lại nói về vấn đề này chứ, nó quả thật...thôi quên đi, bây giờ tôi chỉ muốn sáng tác sáng tác sáng tác, âm nhạc mới là tri kỉ của tôi, mới là tình yêu của tôi, mới là tất cả của cuộc đời tôi!

Bởi chưa muốn có người yêu chưa muốn lập gia đình nên Gikwang hết lần này đến lần khác từ chối các thiên kim tiểu thư hay con gái các quan chức cấp cao này nọ. Bọn họ kì thật cũng đành ngậm ngùi ra đi.

Quán cafe Shock

Đừng tưởng cái tên của quán là ''shock'' mà hiểu nhầm là quán Bar nhá! Đúng vậy, bạn không có vào nhầm chỗ. Nơi đây là một quán dành riêng cho các đôi hẹn nhau để xem mắt, không khí thoáng đãng, có đầy đủ hoa tươi và cây xanh, âm nhạc nhẹ nhàng êm ái, lấy màu trắng sữa làm màu sắc chủ đạo. Chỉ có điều chủ quán này chắc có lẽ hơi biến thái một chút mới đặt cái tên không có liên quan gì tới không khí của quán cả!

Tại đây, vào thời điểm này, tại cái bàn gỗ cách cửa sổ sát đất, có một người đàn ông, khụ khụ, là đàn ông hai mươi lăm tuổi, mái tóc màu rêu quyến rũ hơi rũ xuống trước trán, một tay anh chống cằm, một tay kia khuấy cafe trong cốc, bây giờ cũng còn sớm, một vài tia nắng chiếu qua khung cửa sổ nhảy nhót trên vai anh, xung quanh anh tỏa ra ánh hào quang rực rỡ hệt như một vị thần. Dáng vẻ kia trông có chút dong lười nhưng lại không hề mất đi vẻ mị hoặc vốn có! (Soo: *gào thét*)

Có trời mới biết là anh bị áp tải đến đây. Đúng, là áp tải, áp tải a~

-Anh là Lee Gikwang?

-À...vâng!

Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ chợt có một giọng nói không kém phần quyến rũ cất lên, người này...làn da rất trắng, môi đỏ, đôi hàng lông mày cắt tỉa gọn gàng, kết hợp với đôi mắt trông rất sắc sảo. Cậu ta...biết tên tôi, chẳng lẽ, đây là đối tượng lần này của tôi???

Ách, mẫu thân đại nhân, ngài là làm thật sao? Khẩu vị của ngài cũng ngày càng nặng!

-Tôi là Jang HyunSeung, chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau được không?

Cậu này, đây là lần đâu tiên chúng ta gặp nhau, cậu làm như chúng ta có gian tình với nhau từ trước vậy?

Anh nhạc sĩ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cậu ta lại nói tiếp.

-Kì thật hôm nay tôi đến đây xem mắt cũng là do gia đình ép buộc, tôi nghĩ chúng ta không có khả năng sẽ thành một nhà, mà tôi cũng đã có bạn trai rồi, bạn trai tôi đang đợi ở bên kia...

Vừa nói cậu bạn đẹp trai vừa chỉ tay về phía bàn cách đó không xa, một người đàn ông đứng dậy, đi về phía bàn bên này, biểu cảm trên mặt người đàn ông có chút sững sờ, mất tự nhiên, nhưng vẫn bước những bước chân trầm ổn tiến về trước, người này cũng không tệ!

Còn Gikwang, anh rõ ràng cũng sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh trên mặt nở một nụ cười, lắc lắc đầu.

-Anh DooJoon! 

Gikwang lên tiếng, khóe miệng hơi giật giật. Gì đây, hôm nay đi xem mắt lại đen đủi đụng trúng bà xã của anh họ nhà mình, quả thật có cảm giác tôi là người thứ ba xách dép chen sóng hạnh phúc nhà họ? Ông trời, ông đang nghỉ phép ở đâu? Tại sao lại trêu đùa số phận tôi như vậy?

-Gikwang, đã lâu không gặp!

-Đã lâu không gặp!

Người tên DooJoon rất nhanh ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh HyunSeung, ra vẻ thân mật nắm tay cậu ta, nói:

-Hôm nay Seungie đi coi mắt, anh vốn đòi đi để phủ đầu đối tượng của em ấy, mong người ta sẽ hết hi vọng, hết tư tưởng, không ngờ người đó lại là em, vậy thì dễ nói chuyện rồi, em thấy...

-Anh à, anh yên tâm, em không có hứng thú với chị dâu đâu!

-Này, không phải là không có hứng thú, mà là không được có hứng thú, có hiểu chưa?

-Vâng vâng đại ca, em hiểu em hiểu, thôi em về đây!

-Thành thật xin lỗi chú, lần sau anh đưa chị dâu đến tạ lỗi với em!

-Không sao!

Trong lòng anh nhạc sĩ tràn đầy bi thương! Cái quái gì thế này? Tôi đâu có muốn đến đây xem mắt, cũng đâu có thích cậu trai sắc sảo kia, tất cả là tôi bị ép, bị ép a~~~

Anh nhạc sĩ rất căm phẫn!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net