Chương 8: Chúng ta thử tìm hiểu nhau xem!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm nhìn Nhiệt Ba bị Trần Hách kéo lên xe sau thì liền chạy nhanh tới, khuôn mặt vui vẻ.

Má thật hiểu con mà! Giữ vợ giùm con luôn!

Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì nửa đường đã bị hai bức tường thịt chắn trước mặt.

Đặng Siêu nhìn nai ngốc đang nhìn chằm chằm mình thì không khỏi thở dài.

Con trai, có cần dính người ta vậy không?

Lộc Hàm chưa kịp phản ứng đã bị lão Đặng và lão Lý kéo lên xe đằng trước ngồi.

_Con muốn ngồi xe sau!

_Xe sau hay xe trước cũng như nhau thôi!

Lộc Hàm thật sự muốn rơi nước mắt mà.

Ai mà chả biết hai xe giống nhau nhưng....xe sau có Nhiệt Ba.

_Ba à!

_Đợi hết ngày hôm nay thì hai đứa muốn làm gì thì làm.-Lý Thần vừa cài dây an toàn vừa nói với Lộc Hàm phía sau.

_Con trai à, chuyện tình cảm làm gì cũng phải có trình tự.-Đặng Siêu vừa cài dây an toàn vừa nói với Lộc Hàm bên cạnh-Con cứ dính người ta vậy không chừng lại phản tác dụng.

_Lần trước nương nương nói với con từ lần đầu tiên hợp tác với nhau ba đã dính nương như keo dán mà?

_E hèm! Nương nương lúc đó say nên nhớ nhầm rồi!

_Con còn nhớ lần đó ba gật đầu liên tục, miệng thì luôn nói đúng!-Nói rồi lại diễn lại bộ dáng lúc đó của Đặng Siêu.

_Nói chung mấy chuyện đó không quan trọng.-Đặng Siêu qua loa nói.

Lý Thần ở phía trước ngán ngẩm hai cha con ngồi sau mà thở dài. Lời lúc nãy, nên rút lại. Kêu Đặng Siêu dạy lại Tiểu Lộc là một quyết định sai lầm mà. Vừa nhìn vào là biết cha nào con nấy rồi!

_Tiểu Lộc, trong chuyện tình cảm cần phải nhanh. Nếu xác định người đó sẽ là bạn đời của mình thì phải tấn công ngay, rồi công bố kết hôn luôn! Chứ đừng quen nhau rồi bỏ dở giữa chừng như vậy rất mất thời gian.

Lộc Hàm nghiền ngẫm câu nói của ba Siêu rồi gật đầu.

_Ba, con hiểu rồi!

Đặng Siêu hất mặt nhìn lão Lý đang ngồi phía trên, trong lòng cảm khái. Aiyo! Aiyo! Nhìn mà xem này lão Lý! Mọt sách không cần nói nhiều chỉ cần một câu đã thấm vào lòng người nghe rồi! Haha!

Lý Thần nhìn gương mặt đang dương dương đắc trong gương lại thấy buồn cười, anh đây không chấp với cậu.

_Này! Lộc Hàm! Con nhắn tin với ai thế?-Đặng Siêu cười tươi hỏi.

Không hiểu sao lúc này Đặng Siêu nhìn Lộc Hàm liền thấy điểm nào cũng tốt, điểm nào cũng tuyệt vời! Vừa thông minh lại đẹp trai nữa chứ!

Cũng phải, cũng phải, con trai của mọt sách thì phải giống mọt sách thôi. Haha!

_Nhiệt Ba ạ!

_Cái gì?-Đặng Siêu và Lý Thần đồng thời hét lên.

_Con nhắn cái gì rồi?

_Con nhắn là:'Chúng ta thử tìm hiểu nhau xem!'

Đặng Siêu nhìn chằm chằm Lý Thần. Lần này chết chắc rồi!

Dù có muốn tỏ tình cũng phải là vào một buổi tối lãng mạn nào đó với nến và hoa hồng chớ! Có ai gần 10h sáng đi tỏ tình không trời?

Lý Thần nhìn Đặng Siêu hóa đá liền thấy buồn cười. Lão Đặng, xem cậu nãy giờ dương dương đắc ý cái gì?

_Ba có nói con phải nói thẳng thừng như vậy đâu!

_Chẳng phải câu nói của ba là kêu con đừng lãng phí thời gian mà phải tấn công liền luôn sao?

Đặng Siêu ôm đầu, trong lòng như muốn khóc.

_Ý của ba là kêu con phải suy nghĩ kĩ xem Tiểu Địch có phải là người mà con muốn sống chung tới già không. Đừng vì chút rung động mà làm tốn thời gian của hai đứa.

_À!-Lộc Hàm như hiểu ra mà gật đầu.-Con nghĩ là con muốn sống chung với cô ấy đến già!

_Cho dù là vậy thì cũng nên lựa thời gian mà nói chứ!

_Con thấy nói giờ nào cũng được, cái quan trọng là hai đứa con!-Lộc Hàm nói xong còn gật đầu liên tục, cảm thấy bản thân mình thật biết suy nghĩ.

Đặng Siêu nhìn nai ngốc đang cười tươi rói, trong lòng liền thở dài một hơi. Mới một buổi sáng thôi mà cảm giác bản thân đã già đi chục tuổi.

_Tiểu Lộc, lần này ba tin con là mới yêu đương lần đầu rồi!

Lộc Hàm cười cười, không trả lời. Bàn tay giữ chặt điện thoại.

_Thế con thích điểm gì của con bé!-Đặng Siêu nhàn nhạt hỏi.

Lộc Hàm nghĩ tới Nhiệt Ba thì liền cười vui vẻ đến mắt cũng tít lại.

_Điểm nào của em ấy con cũng thích cả! Mà đặc biệt là càng nhìn lại càng thấy thích!

Lý Thần nghe Lộc Hàm nói thì cười to, quay lại nhìn Đặng Siêu.

_Lão Đặng, anh nói cậu nghe. Con trai cậu lọt hố sâu quá rồi! Chắc không ngoi lên được nữa đâu.

Đặng Siêu trao cho Lý Thần ánh mắt chán nản. Em nhìn một mắt cũng nhìn ra đấy!

Aizzzz! Nai ngốc vẫn hoàn nai ngốc mà thôi!

Nếu Lộc Hàm mà nghe được những lời nói trong lòng của Đặng Siêu, chắc chắn sẽ gào lên mà nói:'Ba à! Ba lật mặt cũng nhanh thật đấy!'

_Tiểu Địch trả lời cậu chưa?-Lý Thần hỏi.

_Chưa ạ! Em ấy còn chưa xem tin nhắn nữa!

Lộc Hàm sốt ruột nhìn điện thoại, thỉnh thoảng lại lấy tay xoa xoa mái tóc.

Không biết Nhiệt Ba ở bên kia có bị hai người kia dạy hư không?

Bên đó Lộc Hàm đang sốt ruột thì bên này Nhiệt Ba đang bị Trần Hách và Vương Tổ Lam dạy dỗ.

_Yêu đương tất cả là một loại cảm tính.

Nhiệt Ba gật gật đầu nghe anh Hách nói, ánh mắt mơ màng.

Vương Tổ Lam ngáp một cái, ánh mắt đảo quoanh.

_Nhiệt Ba, điện thoại em hình như có tin nhắn.

_Sao ạ?

Nhiệt Ba giật mình ngồi dậy.

Oh my god! Tại sao nãy giờ nghe anh Hách nói, người mà cô nghĩ đến đầu tiên lại là Lộc Hàm, Lộc Hàm cơ chứ?

Mới thanh tỉnh được một chút, đã bị tin nhắn trong điện thoại dọa cho giật mình.

_Oh my god!-Nhiệt Ba hét lên.

_Sao thế? Sao thế?

Trần Hách ngồi bên cạnh thấy Nhiệt Ba bị dọa đến mặt trắng bệnh cũng hoảng hồn.

Nhiệt Ba nhìn tin nhắn trên tay, đầu óc chưa kịp tiếp thu chuyện gì đang xảy ra thì đã trả lời tin nhắn.

Trần Hách nhìn tin nhắn trên tay Nhiệt Ba thì không khỏi trợn mắt.

Cái quái gì đang xảy ra thế này?

Lộc Hàm, cậu cũng liều thật đấy!

_Sao?-Vương Tổ Lam vừa uống một ngụm nước vừa hỏi.

Trần Hách lấy điện thoại Nhiệt Ba đưa ra trước mặt Tổ Lam làm ngụm nước sắp nuốt xuống trực tiếp phun ra.

_Để em nhắn tin hỏi lão Đặng!-Trần Hách gấp gáp lấy điện thoại ra.

_Hey! Nhiệt Ba! Nó tỏ tình vậy mà em cũng chấp nhận được à?-Vương Tổ Lam dở khóc dở cười hỏi.

Nhiệt Ba nhìn Vương Tổ Lam một hồi rốt cuộc chỉ phát ra được một tiếng 'A'.

Trần Hách: Lão Đặng, chuyện này là thế nào? Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra vậy?

Đặng Siêu:'......'

Đặng Siêu: Bên đó thế nào rồi?

Trần Hách nhìn Nhiệt Ba rồi thở dài.

Trần Hách: Bị dọa cho ngu rồi! Còn bên anh thế nào?

Đặng Siêu: Nai hóa điên rồi 'mặt khóc'

Đặng Siêu: Anh không ngờ là Tiểu Địch nó lại đồng ý đấy! Con gái bình thường không phải là thích mấy thứ lãng mạn sao?

Trần Hách: Anh đã quên một chi tiết quan trọng!'mặt nham hiểm'

Đặng Siêu:'mặt suy ngẫm'

Trần Hách: Người mà có thể cười với mấy câu nói nhạt như nước ốc của tiểu Lộc thì chắc chắn cấu tạo não không phải như người bình thường!
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Tối nay, chả biết sao đầu óc cứ như là ở trên mây😭 nên viết xong cũng không biết là bản thân đang viết cái gì😂

Lần sau sẽ cố gắng viết tốt hơn! Cố lên!😤💪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net