Chương 9: Nai ngốc trưởng thành rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt Ba vừa bước xuống xe đã thấy Lộc Hàm vui vẻ đứng trước mặt mình.

_Chào anh!-Nhiệt Ba ngượng ngùng nói.

_Chào em!-Lộc Hàm liếm môi.

Hai người đứng nhìn nhau ngọt ngào đến mức mắt cũng toát lên sự hạnh phúc.

Đặng Siêu nhìn cảnh tượng trước mặt liền ngán ngẩm thở dài. Vừa mở đầu đã chào anh, chào em, bộ hai đứa mới gặp mặt nhau lần đầu à!

Trịnh Khải ngơ ngác nhìn hai đứa nhỏ. Sao cứ có cảm giác là mình vừa bỏ qua chuyện gì quan trọng lắm!

_Xích Xích, sao thế?-Trịnh Khải vỗ vỗ vai Trần Hách.

Trần Hách thở dài, ánh mắt xa xăm:

_Nai ngốc trưởng thành rồi!

_Trưởng thành? Thế quái nào là trưởng thành?

Trần Hách phất tay không trả lời.

Hứ! Người nào vì sợ hai đứa nhỏ mà lấy lí do rất chính đáng là đi tiếp khách mời thì đừng hòng anh nói cho cậu biết nhé!

_Lão Lý!-Đặng Siêu gỡ mắt kính ra, nhìn chằm chằm Lý Thần.

Lý Thần vừa ăn bánh vừa hỏi:

_Sao?

_Hai đứa nó lúc chưa hiểu rõ đối phương thì đã làm càn tới mức độ nào luôn rồi! Giờ đã hiểu nhau thì không biết sẽ làm càn tới đâu nữa đây!

Lý Thần gật gật đầu, thản nhiên nói:

_Mà thế thì sao?

_Em thấy chúng ta cứ đi nói chuyện với đạo diễn đi!

_Cậu thử khuyên hai đứa nó xem, kêu lúc quay thì tránh nhau tí!

_Nếu khuyên được thì em còn phải khốn khổ canh chừng à?

Lý Thần suy nghĩ một lát thấy cũng đúng liền gật đầu.

_Đi!

Trịnh Khải nhìn mấy lão già đang đi phía trước lại nhìn hai bạn trẻ phía sau, ngơ ngác hỏi:

_Ơ! Hai đứa nó thì thế nào?

Đặng Siêu nhìn hai đứa đang ngọt ngào nhìn nhau liền lắc đầu nói:

_Kệ hai đứa nó! Dù sao hai đứa nó cũng chả đi lạc đâu!

Trịnh Khải gật đầu rồi chạy vội theo sau Đặng Siêu.

_Chúng ta vào thôi! Hình như mọi người vào hết rồi!-Nhiệt Ba chỉ chỉ đám người đã khuất sau cửa kính.

Lộc Hàm cười cười, đưa tay chủ động nắm tay Nhiệt Ba bỏ vào túi, vừa đi vừa quan tâm hỏi:

_Lúc nãy, em lo lắng lắm à?

Nhiệt Ba đảo mắt nhìn quanh, gật đầu liên tục nói:

_Vâng! Quả thực có chút lo lắng!

_Dần dần sẽ quen thôi!-Lộc Hàm nắm chặt tay Nhiệt Ba.

_Vâng!

_Em thường thích ăn những món gì?

_Ừm! Hầu như món nào cũng thích.

_Em có vẻ không kén chọn nhỉ?

_Vâng!

Tiếp đó là bầu không khí im lặng nhưng lại ngập tràn hạnh phúc.

Nhiệt Ba nhìn người trước mặt trong lòng ngọt như được ăn mật.

Đây là lần thứ hai Lộc Hàm nắm tay Nhiệt Ba nhưng cảm giác rất khác nhau. Lần đầu là bối rối xen lẫn với lo sợ nhưng lần này lại ngọt ngào và ấm áp.

Từ giờ, cô cũng có một bờ vai để tựa vào rồi nhé!

Lộc Hàm nắm tay Nhiệt Ba rất chặt như sợ Nhiệt Ba đi mất. Ánh mắt thi thoảng sẽ quay lại nhìn cô, những lúc đó cô sẽ cười nhìn anh và trao cho anh ánh mắt tin tưởng.

_Trời ạ! Lộc Hàm tay anh nhỏ thật đấy!-Nhiệt Ba cầm ngược lại tay Lộc Hàm.

_Đúng là nhỏ thật!-Lộc Hàm đưa hai bàn tay trong túi ra, nhìn chằm chằm rồi gật gật đầu.

Nhiệt Ba bước lên một bước để ngang hàng với Lộc Hàm.

_Aiyo! Aiyo! Như tay con nít ấy! Anh xem, anh xem! Tay em còn lớn hơn tay anh!

Nhìn mấy cọng tóc đang xõa xuống làm vướn tầm mắt của Nhiệt Ba, Lộc Hàm đưa tay vuốt nó ra sau tai giúp cô.

_Ahahaha! Lớn hơn nhiều luôn ấy!-Nhiệt Ba cười vui vẻ nói.

Nhìn Nhiệt Ba đang so hai tay với nhau. Lộc Hàm thật dở khóc dở cười mà.

_Lộc Hàm, cầm tay như vậy đi vào trong đó không sao chứ?

Lộc Hàm nghĩ cũng chả thèm nghĩ, trực tiếp lắc đầu:

_Không sao! Không sao!-Đùa à! Anh đã muốn nắm bàn tay này từ lâu giờ có điên mới thả ra.

Đặng Siêu được nhận mệnh đi gọi hai bạn nhỏ vào, vừa ra tới cửa đã nghe cuộc nói chuyện của hai đứa nhỏ liền cảm thán rằng mình thông minh.

Thấy chưa, thấy chưa lão Lý! Em đã suy tính hết rồi mà! Tụi nó bây giờ không sợ ai nữa rồi! Nói chuyện tự nhiên như chỗ không người đã vậy khi nghe nói nắm tay nắm chân là liền gấp gáp không chịu.

_Ba!

Lộc Hàm gọi Đặng Siêu.

Đặng Siêu nhìn cũng chả thèm nhìn liền quay mặt đi. Con cái đủ lông đủ cánh rồi mà! Ba của nó đứng đây nhìn hai đứa đi từ cửa chính vô mà đến giờ mới thấy.

Lộc Hàm dắt Nhiệt Ba vào cửa thì đúng lúc trợ lý của Nhiệt Ba từ Bắc Kinh đến.

_Nhiệt Ba! Có điện thoại này!

_Mẹ em ạ?-Nhiệt Ba vội buông tay Lộc Hàm rồi nhận điện thoại.

_Ừm! Mẹ em!

Nhiệt Ba nhìn Lộc Hàm khẽ cười rồi chỉ chỉ vào điện thoại ý bảo mình đi nghe điện thoại.

Lộc Hàm vẫy vẫy tay với Nhiệt Ba.

_Thế nào? Không đi nghe điện thoại của mẹ vợ à?-Đặng Siêu nhàn nhạt hỏi.

_Ba à!-Lộc Hàm xấu hổ gãi đầu.

_Má tụi nó đâu?-Đặng Siêu nhìn Trần Hách nói.

Trần Hách cũng phối hợp với Đặng Siêu, lon ton chạy tới.

_Đi! Tui dắt bà đi gặp bà sui!

Lộc Hàm dở khóc dở cười nhìn hai người đang người tung kẻ hứng.

_Ba cứ ngồi xuống đi! Bà sui gì chứ?-Tuy là nói vậy nhưng Lộc Hàm chả ngăn cản tí nào. Ngoài mặt thì cứ ba thế này ba thế nọ nhưng trong lòng thì như đang gào lên, ba, ba nhanh đi gặp bà sui rồi xúc tiến cho tụi con luôn đi. Nhớ nói mấy lời tốt tốt vào để mẹ vợ có ấn tượng với con!

Đặng Siêu khẽ hừ. Ba đây còn không hiểu con sao con trai.

Trần Vỹ Đình và Lâm Tuấn Kiệt nhìn nhau.

_Cứ cảm thấy hôm nay không khí có chút gì đó kì lạ!-Lâm Tuấn Kiệt nói.

_Rất là kì lạ luôn ấy!-Lâm Tuấn Kiệt vửa nói nhân viên hóa trang sấy lại tóc vừa soi gương nói.

_Cứ cảm giác như họ đang giấu chúng ta bí mật gì!

Lâm Tuấn Kiệt gật đầu lia lịa, luôn miệng nói đúng.

Trần Vỹ Đình nhìn quanh, đang muốn đi tìm hiểu chút thông tin đã nghe thấy thông báo của đạo diễn.

_Lát mọi người tự thảo luận xem nên đi chung xe với ai nhé!

_Không phân chia à?-Trần Vỹ Đình hỏi.

Vừa thấy đạo diễn lắc đầu, cũng chả biết Đặng Siêu từ đâu chui ra, vừa lôi kéo Vỹ Đình vừa luôn miệng nói:

_Tôi với cậu ấy!-Cũng chưa đợi Vỹ Đình nói gì đã kéo đi luôn.

Trịnh Khải phán ứng nhanh, vội lôi kéo Lâm Tuấn Kiệt đang chỉnh trang lại nhan sắc.

_Tôi với Tuấn Kiệt.

Trần Hách và Vương Tổ Lam nhìn nhau rồi gật đầu hiểu ý nhau nói:

_Hai chúng tôi đi chung.

Lý Thần ngơ ngác, lời muốn nói như nghẹn lại ở cổ, chỉ mấp máy môi mà không nói được gì!

_Thế ba người còn lại....

Chưa đợi đạo diễn nói xong, đã thấy Đặng Siêu phán.

_Trực tiếp cho vào một đội.

Đạo diễn gật đầu đồng ý rồi ngồi thảo luận với người bên cạnh.

_Lão Lý! Vất vả cho anh rồi!-Đặng Siêu cười haha, tiêu xái bỏ đi.

Anh không sai, em không sai, chỉ trách dây thần kinh của anh quá chậm thôi!
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Thế nào? Thế nào?😤 Cho mình xin ý kiến với! 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net