Chương 7. Bánh xèo giòn tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7. BÁNH XÈO GIÒN TAN

Đôi bàn tay như búp măng sạm nắng thoăn thoắt rưới từng thớ bột đặc quến như ngà. Cháy xèo một tiếng. Giòn tan. Lòng chảo trũng ngả nghiêng bốn hướng, như ông mặt trời xòe vuốt vươn nanh. Bảy con tép đất tỉa hết râu ria nằm im re như phù sa chờ nước nổi. Năm miếng ba rọi như được phết lụa là, đậm vị ngậy thơm trong từng thớ thịt.

Tay búp măng thành thục đảo chảo hai vòng, mọc ra nửa vầng trăng vàng ươm vành vạnh. Phân nửa còn lại phủ lùm lùm lá xoài non, lá mận, rau thơm, bằng lăng và lá cóc - có chua có chát, có giòn có dai.

Rồi thì chén nước mắm cá sơn đỏ lừ như khóe mắt của dân chài Đất Mũi được bày chễm chệ ngay chánh giữa. Tỏi ớt băm nhuyễn nổi lềnh bềnh như bèo lục bình giữa dòng ngược xuôi. Ngư phủ Cà Mau từ bao đời nay đều ngậm thứ nước cốt đặc sánh này để giữ thân nhiệt suốt những đợt trầm mình dưới mấy tầng biển lạnh.

Mùi mắm cá nồng đậm được ủ kỹ lưỡng suốt mười sáu tháng ròng bện vô mùi của mỡ màng, của thịt tôm, rau ráng - thành mùi của miền Tây chân chất thiệt thà, mùi của tháng năm rã ròng bươn chải, mùi của người thương đằng đẵng đợi người thương.

-Hai cái đầy đủ nghen ông chủ!

-Dạ, tới liền chú Chín ơi!

Trừ ngày rằm và mùng Một, còn lại chiều nào, hễ đúng boong năm giờ rưỡi, tía con chú Năm Được lại ì xèo chạy tới chạy lui. Ai mà ngờ cái chòi lá lụp xụp trong con hẻm ngoằn ngoèo cách trường Đại học Sư phạm chừng ba trăm thước lại bành trướng thành cái quán bảy sao nằm chễm chệ ngay mặt tiền đường An Dương Vương. Mà bảy sao là do bà con quý thương tưởng thưởng, chớ hai chục năm nay, tấm biển hiệu chỉ trưng gọn lỏn bốn chữ: Bánh Xèo Giòn Tan.

Hai chục năm nay, từng con tép đất búng càng nhảy đổng, từng can nước mắm ngập đạm thơm nồng, từng kí lô rau rừng mởn xanh đọng nước của xứ Cà Mau cách trở vẫn miệt mài lót dạ cho cô bác chốn Sài Gòn phồn hoa.

Hai chục năm nay, bánh vẫn giòn tan, một góc cũng không hư hao sứt mẻ.

Suốt hai chục năm nay...

-Để con dặn chú Sáu Bồi nhét thêm chục kí cua gạch nghen tía.

-Gì tới chục kí dữ vậy con? Thằng Chim Sâu nói ở bển có bốn người hà.

-Lần đầu chính thức qua coi mắt, mình phải chuẩn bị quà cáp rình rang để thằng nhỏ nở mày nở mặt chớ tía?

-Ta nói, ai hổng biết chắc tưởng bây mới là cha nó chớ hổng phải thằng Hai Lẹ.

-Thì chú với cha cũng thứ một chớ nhiêu? Mà tía nè, qua bển nhớ phải kêu thằng nhỏ là Thành Đạt. Kêu Chim Sâu hoài, nó nổi quạo bỏ về đó nghen.

-Mấy chục năm nay chết danh vậy rồi. Biểu bỏ cái độp ai mà bỏ được? Còn bây nữa, sắp bốn chục tuổi đầu mà lông bông hoài vậy con? Mang cái mặt đi hỏi vợ cho cháu hổng thấy quê xệ hả?

-Đàn ông tuổi này mới hoàng kim đó tía!

-Có vợ rồi hẵng vỗ ngực tự xưng đàn ông. Ít nhứt cũng kiếm đứa nào coi được rồi thử hẹn hò một lần đi chớ? Tía thấy cái cô Mỹ Ngọc con bà T...

-Dọn lẹ đi tía, con về dò cửu chương cho Chích Bông nữa. Cô giáo mới gọi mắng vốn kìa.

-Lần nào nói tới cũng đánh trống lảng! Biết vậy ngâm bây vô hũ mắm cho khỏe cái thân tao. Mà tía thấy cô giáo Chích Bông cũng đàng hoàng đó. Mặt mày sáng sủa, thêm cái tánh...

-Tía mà như lần trước là con bỏ về dưới mần vuông bây giờ! Tối rồi, dọn lẹ còn ăn cơm. Mai con còn chở Chích Bông đi nhổ răng nữa. Có cái phòng khám mới mở bên quận 7. Người ta vô trường phát phiếu ưu đãi tới 50% lận.

-Nhiều nhặng quá hen? Hễ thấy giảm giá là mờ con mắt. Người ta vợ con đề huề tao hổng nói. Bây có một thân một mình, tính tích cóp cho ai?

-Thì lỡ... Bé Tư nó về...

-Con ơi là con!

-Về thôi tía, để đồ ăn nguội là chị Hai rầy chết.

-Ờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net