CHAP 21: HÃY ĐỂ TÔI BÊN CẬU! (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, những tia nắng ban mai mang một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng chiếu xuống khắp mặt đất, chiếu khắp căn biệt thự của nhà họ Li và lọt vào phòng Sakura qua cánh cửa sổ. Sakura do có ánh sáng chiếu đến mắt nên không thể ngủ tiếp, đành phải tỉnh giấc.

Cô ngồi dậy, soải cánh tay vươn vai rồi ngáp một cái rõ to. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mỉm cười một cái như đón chào một ngày mới. Không khí của buổi sáng đúng là trong lành thật! Ánh nắng nhẹ nhàng, không quá gay gắt. Những giọt sương sớm long lanh, đọng lại trên những chiếc lá non xanh mơn mởn, trên những cánh hoa Linh Lan màu trắng muốt, mang đậm phong cách phương Tây. Nó làm cô dường như quên mọi chuyện hôm qua thật rồi.

Ngắm cảnh bên ngoài một hồi lâu thật lâu, cô mới giật mình. Cảnh đẹp đến mức cô quên luôn cả giờ giấc. Cô hình như muộn học mất rồi!

Sakura vội vàng xuống giường làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo, chải tóc, sắp xếp sách vở vào cặp rồi vội vàng xuống lầu. Lúc đi cô không quên mang theo chiếc kính của mình.(T/g: có bạn nào quên chi tiết này rồi không? -.-)

Cô vui vẻ xuống lầu. Đúng là cô dậy muộn thật rồi! Mọi người trong nhà đều đã dậy trước cô và đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp.

-"Chào buổi sáng, cả nhà!"_Cô vui vẻ nói.

-"Chào buổi sáng, Sakura!"_Ông bà Li thấy vậy quay ra tươi cười.

Sakura không nói gì, chỉ mỉm cười một cái rồi đi từ từ xuống chỗ mọi người.

-"Ngủ nướng hả? Sao dậy muộn thế? Lại ăn sáng nhanh không nguội hết giờ!"

Đang vui vẻ, bỗng có một giọng nói quen thuộc mà lạnh lùng vang lên. Lúc này, Sakura giật nảy mình liếc sang. Không ai khác, người nói câu đó chính là Syaoran.

Lại thế nữa rồi! Lúc nào cậu ta cũng tỏ vẻ quan tâm đến cô như vậy, thật khiến cho cô phải ngượng ngùng. Thường ngày cậu ta đâu có như vậy mà dạo gần đây lại thay đổi 360°. Mà cô lại đang...

Tim cô lại khẽ đập mạnh, rồi dần dần nhanh hơn. Mặt cô lại bắt đầu đỏ rồi, chính cô cũng đang cảm nhận được điều đó. Ngộ nhỡ mọi người ngồi đây nhận ra hết thì sao? Xấu hổ chết cô rồi!

Không suy nghĩ lâu, Sakura bỗng bật gót chạy biến ra ngoài khiến tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên.

-"Sakura! Cháu đi đâu vậy?"_Yelan đứng bật dậy nói vọng ra

-"N - Này! Đi đâu thế hả? Sakura!"

Syaoran cũng không khỏi ngạc nhiên bởi hành động này của cô. Cậu nghĩ rằng cô đang tránh mặt cậu từ hôm qua đến giờ. Có thể đã có chuyện gì xảy ra với cô rồi! Cậu vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi đặt bát xuống, đứng bật dậy. (T/g: Dù vội thế nào nhưng trước tiên vẫn phải no bụng cái đã chứ nhỉ? -.-)

-"Con no rồi! Con xin phép đi học trước!"

Nói xong, Syaoran chạy vội ra ngoài cửa để đuổi theo Sakura. Bà Yelan đứng đó, chỉ gọi cậu một câu rồi ngồi lại chỗ cũ. Hai ông bà Li nhìn nhau cười thầm. "Hai đứa chúng nó lại có chuyện gì nữa đây? Cứ để cho chúng tự giải quyết!"
======
Lúc này, Syaoran đang chạy hết sức để đuổi theo Sakura. Vừa chạy cậu vừa gọi to tên cô. Sakura biết vậy nhưng cố không để Syaoran bắt được mình, liền dùng tay bịt 2 tai lại, chạy thục mạng.

-"Này, Sakura! Đứng lại nghe tôi nói đã!"

Hai người "chơi" trò đuổi bắt cũng khá lâu, cuối cùng, do Sakura là con gái lại chân ngắn nên sức cũng không giữ được lâu. Còn Syaoran sức đàn ông nên khỏe hơn với lại chân dài nữa nên đã sớm đuổi kịp cô. Tới gần cô rồi, Syaoran nắm chặt lấy cổ tay cô giữ cô lại. Vừa mệt lại đang thở dốc để lấy lại sức nhưng tay cậu vẫn giữ chặt lấy cổ tay cô như thể nếu buông lỏng tay thì cô sẽ như sương mà tan biến đi vậy. Thiệt tình! Cô cũng khỏe đó chứ, làm cậu chạy mệt đến giờ vẫn chưa hồi phục lại được nè!

-"Giờ... Giờ nói... nói đi...! Tại sao... cậu lại tránh mặt tôi...?_Syaoran vừa thở hổn hển vừa cố nói

Sakura bị Syaoran giữ lại hỏi như vậy nhưng cô cũng không thèm quay mặt lại nhìn cậu. Sau một hồi im lặng, cô vẫn giữ nguyên tư thế và nói:

-"Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rồi sao? Bởi vì cậu đáng ghét!"

Nói rồi, Sakura giựt tay mình ra nhưng không thể, Syaoran đã nắm chặt tay cô kéo lại.

-"Khoan đã! Có phải tôi đã làm gì khiến cậu khó chịu không?"

Nghe vậy, Sakura giật nảy người. Cô thực sự muốn nói lí do lắm, nhưng cô không đủ can đảm để nói điều đó. Sau một hồi, cô thở dài rồi quay mặt lại nói khẽ:

-"Không phải! Cậu đừng suy nghĩ lung tung!"

-"Tôi không tin! Vậy chứ tại sao hả?"

Đến đây, Sakura chợt im lặng không nói năng gì. Tại sao cậu ta lại cứng đầu vậy chứ? Càng làm như vậy càng khiến cô khó xử hơn mà thôi!

-"Cậu đừng như vậy nữa có được không?"

-"Không! Cậu phải nói cho tôi biết lí do vì sao cậu tránh mặt tôi thì tôi mới để cậu đi!"

Syaoran vẫn đứng đó nắm chặt lấy tay Sakura, đôi mắt màu hổ phách sắc nhọn chăm chú nhìn cô không rời như đang đợi câu trả lời. Chỗ 2 người đang đứng cũng không phải chỗ vắng vẻ gì, mọi người đi qua đều để ý đến. Nhìn cảnh này như thể có một người đang níu kéo một người vậy.

-"Cậu thả tay tôi ra đi! Mọi người đang nhìn kìa!"_Sakura bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, liền đập tay vào tay Syaoran đang nắm chặt cổ tay cô.

-"Mặc kệ họ! Chừng nào cậu nói thì tôi mới thả!"

Nghe Syaoran nói vậy, Sakura cũng cảm thấy bất lực. Cậu ta cũng thật cứng đầu! Nhưng nếu bây giờ không nói thì mọi người đi qua nhìn thấy cảnh này sẽ lầm tưởng gì đó. Xấu hổ quá đi thôi!

Cuối cùng, Sakura đành cắn chặt răng, ngước lên nhìn thẳng vào mắt Syaoran nói to:

-"Ừ phải đó! Tại cậu cứ làm tôi luôn phải gặp rắc rối nên tôi muốn tránh xa cậu ra. Giờ hãy để tôi đi!"

-"Khoan! Tôi đã làm gì? Cậu nói đi!"

Đến đây, Sakura im lặng một hồi. Cô đang phân vân không biết có nên nói hay không bởi lẽ cô vãn chưa đủ can đảm. Nhưng nếu không nói thì chỉ làm cậu ta cứng đầu hơn mà thôi! Sau một lúc, cô cố lấy tất cả sự dũng cảm của mình mà nói:

-"Tại sao cậu lại tỏ vẻ quan tâm tôi như vậy chứ?"

-"Vì tôi không muốn cậu gặp rắc rối."

-"Tại sao cậu lại làm thế?"

-"Cái đó..."

Đến đây, Syaoran dường như không thể nói tiếp được nữa. Cậu chợt im lặng. Có vẻ lí do cậu làm vậy là không thể nói được. Cậu dần buông lỏng tay Sakura xuống.

Sakura nhìn thấy vẻ mặt Syaoran như vậy liền nhíu mày thất vọng.

-"Thấy chưa? Cậu không trả lời được đúng không? Vậy hãy để tôi đi! Từ giờ chúng ta hãy tránh xa nhau ra! Cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Nói rồi, Sakura giựt tay mình ra khỏi tay cậu rồi quay gót chạy đi. Syaoran do đã buông lỏng tay cô từ lâu và cậu đang suy nghĩ về câu hỏi của cô nên đã không kịp phản ứng, đã để cô chạy mất. Cậu chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng Sakura đang lấp dần sau phía hàng cây với ánh mắt tuyệt vọng, rồi thở dài.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt có tiếng xe chạy tới, dừng lại ngay chỗ Syaoran đang đứng. Quả là có một chiếc Lamborgini do ba cậu phái tới để đưa cậu đi học. Ba cậu vẫn không an tâm về chuyện này nên để cho cậu đi bằng xe hơi. Nếu 2 đứa đã làm lành với nhau thì cả 2 cùng đi. Còn vẫn chưa thì... đành 1 đứa thôi.

Cánh cửa chợt mở, bỗng có giọng nói thoát ra.

-"Cậu chủ, chúng ta nên đi chứ?"

Syaoran thấy vậy im lặng một hồi, rồi thở dài, liền bước tới mở cửa xe. Ngồi yên vị trong xe để tài xế Sung đưa đi, cậu vừa nhìn ra ngoài ngắm cảnh vật, vừa nghĩ lại câu nói của Sakura.

-"Sakura... Tôi..."

_____ Hết chap 21 (part 1) _____

-----------------------------------------------------------
Hôm nay lại ra muộn 20 phút òii...
Chương "Hãy để tôi bên cậu!" này gồm 3 part. Hôm nay mình ra part đầu tiên, thứ Sáu tuần sau mình ra nốt 2 part còn lại nha. Nhớ đón đọc nhé!
Các bạn đọc thấy hay thì nhớ vote cho mình và comment nếu có gì thắc mắc nhé!

CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net