CHAP 22: HÃY ĐỂ TÔI BÊN CẬU! (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ cũng đã 8 giờ sáng, cũng sắp vào tiết học rồi. Một chiếc Lamborgini mới bóng loáng dừng lại trước cổng Trường Trung học Tomoeda. Syaoran bước ra trong bộ đồng phục nam sinh nhưng mặc khác với các nam sinh khác. Bên trong cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng mở nút áo đầu, cổ thắt cà vạt màu đỏ nâu, bên ngoài khoác chiếc áo đồng phục màu đen nhưng không gài cúc mà phanh ra. Dưới chân đi đôi giày da đen phong cách phương Tây trông thật lịch lãm. Hàng chục đám nữ sinh cả cùng tuổi, nhỏ tuổi, ngay cả lớn tuổi hơn cũng có, khi thấy vậy đứng vây quanh mà reo hò loạn lên như thể coi Syaoran như sinh vật lạ vậy. Mà cũng đúng thôi. Cả trường này có mỗi Syaoran là được đi học bằng xe hơi, lại còn là loại thời thượng nữa. Cậu lại là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn S.M.S Entertaiment, là công ty giải trí đứng top đầu của Nhật Bản. Ba cậu vẫn còn một tập đoàn lớn nữa ở Hồng Kông và sau này sẽ cho cậu kế thừa nó. Tuy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cậu mang một khuôn mặt không kém gì những mỹ nam, mà còn hơn cả mỹ nam ấy. Có thể coi cậu là nam nhân đẹp nhất khu phố Tomoeda, hoặc nếu sau này trưởng thành cũng có thể đứng trong top đầu những mỹ nam của Nhật Bản (có đề cao quá không ta? -.-). Syaoran thừa kế tất cả những phẩm chất của 1 mỹ nam: vẻ đẹp, tính cách, danh tiếng,... và cậu cũng là một trong những đại ca khét tiếng của Tomoeda này. Mặc dù nổi tiếng như vậy nhưng Syaoran không bao giờ lại gần nữ nhân nào, ngoại trừ người thân của cậu, Tomoyo và Sakura. Cậu cũng chẳng cần điều đó.

Cái cảnh này diễn ra liên tục rồi, khiến cậu cảm thấy chán ngán, chẳng buồn nhìn. Vừa đi vào sân trường, cậu vừa nghĩ: "Mấy người này rảnh hay sao mà đứng đây hò hét vậy?" Khi Syaoran vào hẳn trong trường thì chiếc Lamborgini mới rời đi, cũng là lúc hàng chục đám con gái đó mới giải tán.

Syaoran bước vào lớp học thì cũng đã đến giờ vào tiết. Nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình, cậu thở dài một hơi, sau đó cậu mới để mắt sang chỗ ngồi bên cạnh.

-"Ch- Chào cậu..."

Bỗng có tiếng của một bạn nữ. Một bạn nữ không quen biết tại sao lại ở chỗ này? Mà lại còn ngồi ở chỗ Sakura nữa chứ?

-"Sao cậu lại ngồi ở đây? Còn Sakura đâu?"_Syaoran nhìn bạn nữ đó rồi nói với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày

-"Sakura... Cậu ấy xin đổi chỗ với tớ một vài ngày. Hiện giờ Sakura đang ngồi chỗ của tớ ở bàn đầu đối diện với giáo viên kia."_Bạn nữ ấy nói rồi chỉ tay về phía Sakura đang ngồi

Syaoran nhìn theo liền thở dài một hơi rồi lắc đầu. "Thiệt tình! Nói tránh mặt là tránh mặt thật luôn! Đúng là con nhỏ cứng đầu!" Cậu cười thầm. Cậu nghĩ rằng cứ mặc kệ cô để xem cô còn giở trò gì để tránh mặt cậu nữa đây.

Giờ ra chơi đã đến. Mọi hoạt động vẫn cứ diễn ra như thường ngày. Syaoran ngồi lại chỗ của mình với tư thế thả lỏng chân tay, lưng dựa vào ghế. Cậu nhìn ra ngoài rồi suy nghĩ vẩn vơ. Bỗng có tiếng chân người bước đến. Cậu ngoảnh lại thì đã thấy Eriol đứng sừng sững trước mặt cậu rồi.

-"Chào bạn hiền!"_Eriol vui vẻ nói. Cậu bạn này có tính cách thật kì lạ, lúc thì lạnh lùng giống cậu, lúc thì nhí nhảnh hồn nhiên như một đứa trẻ vậy. Đúng là tính cách thay đổi như chong chóng.

-"Lại gì nữa đây? Tưởng cậu đến chơi với cô bạn của cậu rồi chứ?"_Syaoran nhìn Eriol với giọng nói lạnh lẽo

-"Thôi mà, đừng tỏ vẻ lạnh lùng như vậy nữa có được không? Dù gì chúng ta cũng là bạn từ nhỏ rồi!"

-"Tôi trước giờ vẫn vậy mà!"_Syaoran vẫn nói bằng giọng lạnh lùng đó, rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài

Eriol thấy vậy liền thở dài bất lực. Đúng là tên này cũng thật cứng đầu, nói mãi mà vẫn như vậy. Sau đó cậu kéo tay Syaoran đứng dậy.

-"Đi ra ngoài này gặp tớ một chút. Tớ có chuyện cần nói với cậu!"

-"Chuyện gì? Để nói sau không được sao?"

-"Không! Cần phải nói ngay! Chuyện này Tomoyo cũng tham gia nữa!"

-"Cái gì? Tomoyo?"
======
Đến vườn hoa của trường, cũng là nơi mà Syaoran hay đến đây. Mà cũng thật kì lạ! Rõ ràng cái vườn này là do Syaoran làm chủ mà sao mấy cái tên này cứ vào như không thế? Thật chẳng coi cậu ra gì!

Eriol kéo Syaoran vào trong. Đúng là Tomoyo đã ngồi sẵn ở đó rồi. Thấy hai người này đi vào, cô liền đứng bật dậy.

-"A, Eriol, Syaoran! Chỗ này!"

Cả hai con người kia cuối cùng cũng đã vào được bên trong. Ngồi đối diện với Eriol và Tomoyo, Syaoran nhìn họ một lúc rồi lạnh lùng nói:

-"Các cậu lôi tôi ra đây là muốn nói chuyện gì?"

Thấy Syaoran vẫn lạnh lùng, Tomoyo và Eriol nhìn nhau rồi thở dài.

-"Này! Đã là bạn bè với nhau sao cậu vẫn có thái độ vậy chứ?"_Tomoyo lên tiếng

-"Không phải tớ đã nói rồi sao! Tớ trước giờ vẫn như vậy, đối với ai cũng thế cả thôi. Cậu chơi với tớ lâu như thế cũng không hiểu hay sao?"

-"A... Thế còn cô bé đó thì sao?"_Eriol nói

-"Cô bé?"_Syaoran tròn mắt

-"Thì cô bé luôn trong mộng của cậu ấy, lúc nào cậu cũng nhớ đến mà. Nếu mà gặp lại cô ấy cậu có lạnh lùng như này không?"

Lúc này, Syaoran mới bất giác quay sang Tomoyo, trừng mắt một cái. "Chắc là con nhỏ này nói rồi! Thật là... hé miệng một cái là coi như tuôn ra hết luôn! Thiệt tình!" Tomoyo thấy phản ứng của Syaoran như vậy thì bỗng cảm thấy ớn lạnh, liền lấy tay che mặt đi.

Syaoran thấy vậy thì thở dài một hơi, thoáng chút đỏ mặt, chỉ nhẹ nhẹ thôi.

-"Cái này không phải chuyện của cậu!"

-"A... Syaoran của chúng ta biết yêu rồi đúng không?"_Eriol lại trở giọng đùa giỡn

Nghe vậy, Syaoran từ "thoáng chút" lại thành "hoàn toàn" luôn. Bây giờ mặt cậu gần như quả cà chua chín rồi.

-"Cậu nói cái gì hả? Im miệng cho tôi!"

-"Syaoran của chúng ta mà cũng có lúc như vậy sao? Đúng là yêu cô bé đó thật rồi!"

-"Cậu mà không im cái mỏ của cậu vào là tôi cho cậu không còn nói được đâu đó!"_Syaoran vừa đỏ mặt, vừa trừng mắt nhìn Eriol rồi giơ nắm đấm.

Thấy vậy, Eriol liền tắt tiếng luôn. Cậu biết tính Syaoran mà. Nếu cậu ta mà nổi điên lên là cậu chỉ có con đường chết mà thôi! Đúng là chẳng biết đùa gì cả!

Tomoyo nghe đến đây, vẻ mặt cũng thoáng chút buồn. Mặc dù cô biết được điều này kể từ khi cô tỏ tình với Syaoran nhưng giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy chạnh lòng. Nhưng rồi cô vẫn nở nụ cười với Syaoran.

-"Cậu nói cậu sẽ tìm cô bé đó ư? Vậy cậu sẽ tìm bằng cách nào?"

Nghe vậy, Syaoran liền im lặng một hồi. Cậu lúc này lại suy nghĩ vẩn vơ gì đó rồi. Hai con người kia ngồi đối diện cứ sáng mắt lên đợi câu trả lời. Syaoran đành thở dài một hơi rồi nói:

-"Bằng mọi giá!"

-"Bằng mọi giá?"

-"Đúng vậy! Cho dù gian nan, cực khổ thế nào, tớ nhất định phải tìm được cô bé đó!"

-"Vì sao phải bất chấp như vậy chứ? Không phải chỉ cần kêu người ta tìm là được rồi sao?"_Eriol nhìn Syaoran khó hiểu

-"Không! Tớ muốn đích thân mình tìm cô bé đó! Tớ muốn... nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa. Nụ cười mà tớ đã đánh mất cách đây 10 năm về trước..."

_____ Hết chap 22 (part 2) _____

-----------------------------------------------------------
Bây giờ mình chốt lịch ra chap nhé:
Hai chap/tuần, cụ thể là vào thứ Sáu hàng tuần:
- 11h: 1 chap
- 17h: 1 chap
Nếu mình không ra chap đúng theo lịch có thể do mình gặp sự cố nhé, nhưng mình sẽ đúng theo lịch là 2 chap/tuần.

CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net