CHAP 24: KẾ HOẠCH BÍ MẬT (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, những tia nắng nhẹ vẫn chiếu xuống mặt đất và soi vào cửa sổ phòng Sakura khiến cô chợp mắt. Cảnh vật vẫn tươi mới, đẹp đẽ như mọi khi. Khi ngắm chúng, dường như nó làm cô cảm thấy thoải mái hơn vào mỗi buổi sáng. Sakura nhẹ nhàng ngồi dậy, bỗng đầu cô nhói lên một cái rất đau. Cô bây giờ vẫn còn cảm thấy rất choáng, lấy 2 tay ôm lấy đầu mình, khẽ kêu lên. Thật sự từ hôm qua sau khi uống cái thứ nước đó, cô bị chóng mặt không thể tả nổi, sau đó thì ngủ liền mạch chẳng nhớ gì nữa. Mà khoan đã, cô nhớ là lúc mình ngất là ở dưới phòng khách mà, tại sao sáng dậy lại ở phòng của cô chứ? "Không lẽ có ai đó bế mình lên sao?" Cô cắn nhẹ môi dưới, thầm nghĩ, nghĩ đến cả điều tồi tệ nhất. Sau một lúc lâu, cô mới nhấc người xuống giường để làm vệ sinh cá nhân.

Hôm nay là Chủ nhật nên Sakura được nghỉ học. Cô thích nhất là những ngày nghỉ cuối tuần, nó giúp cô thoải mái hơn bao giờ hết. Cô vui vẻ đánh răng, rửa mặt, chải đầu, thay quần áo rồi xuống lầu. Trước khi đi đâu, cô cũng không quên mang theo chiếc kính của mình.

Đến hành lang, Sakura bỗng dừng lại vì có tiếng nói.

-"... Được rồi, tôi biết rồi. Vậy cứ như đã bàn nhé. Tôi sẽ đến chỗ anh ngay thôi. Được rồi, chào!"

Sakura nhận ra giọng nói này chính là của Syaoran. Chết rồi, tại sao cô lại không nghĩ đến việc cô nghỉ học thì tên đó cũng vậy chứ? Kiểu này chết cô rồi. Mà cậu ta đang nghe điện thoại của ai vậy nhỉ, trông rất khác với thường ngày.

Thấy Syaoran cúp máy rồi quay người lại, Sakura cũng vội núp xuống. Thiệt tình, không biết như thế này đến bao giờ đây.

Syaoran ngồi xuống ghế phòng khách đã nghe được tiếng động lúc Sakura núp đi, liền cười thầm. Cậu thừa biết là Sakura đang trốn cậu là vì màu tóc nâu trà của cô đã lộ ra rồi. Nhưng cậu vẫn cứ mặc kệ, để xem cô còn tránh mặt cậu kiểu gì nữa nào. Cậu giả vờ không biết, thản nhiên ngồi xuống ghế rồi pha một tách cà phê nóng hổi sau đó cầm nó ra vườn hoa nhâm nhi.

Sakura thấy Syaoran đã đi khỏi, cô mới dám ló ra. Nhìn xung quanh không có ai, cô nhẹ nhàng bước xuống lầu, đi về phía phòng khách. Bỗng cô cảm thấy ớn lạnh từ phía đằng sau. Cô từ từ ngoảnh lại thì liền giật mình một cái, Syaoran đã đứng đấy từ đời nào rồi. Có thể lúc đó cậu làm vậy để dụ cô ra ngoài đây mà.

Sakura lúc này đã như người mất hồn, chân tay không thể cử động được. Không phải không thể cử động, mà cô chẳng biết phải làm thế nào nữa. "Bỏ chạy"? Hay "mặc kệ" xem hắn làm gì?

Thấy Sakura nhìn mình bất động như vậy, Syaoran mới nhếch môi.

-"Sao thế? Sao không chạy nữa đi?"

Nghe vậy, Sakura nhìn Syaoran một lúc không nói gì, cảm thấy như đang bị cậu thách thức vậy. Cô ngoảnh mặt toan chạy đi thì bị một bàn tay rắn chắc giữ cô lại.

-"Khoan đã!"

Thấy vậy, Sakura cũng dừng lại để xem Syaoran muốn làm gì. Cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không quay đầu lại nhìn cậu lấy một cái. Cô im lặng.

Syaoran thấy vậy, nghĩ rằng Sakura cũng đã chịu nghe mình nói, lúc này mới lên tiếng:

-"Cậu định trốn tránh tôi đến bao giờ đây?"

Nghe vậy, Sakura chợt im lặng. Thật tâm cô cũng không biết đến bao giờ nữa. Đây có phải do trái tim cô mách bảo hay không? Hay là do ý chí?

-"Tôi... Đến khi nào cậu chịu biến mất trước mặt tôi thì thôi!"

Ai da, sao tự nhiên cô lại phát ra những lời này vậy? Chẳng phải trong thâm tâm cô không biết câu trả lời hay sao?

Syaoran nghe vậy liền im lặng, rồi thở dài một hơi. Cậu là con người không thích đùa nhiều, nói một là một, nói hai là hai. Cậu muốn dừng lại cái trò này của cô ngay đi thôi!

-"Làm thế nào đây, khi mà tôi không thể biến mất được?"

-"Tôi..."

Thấy Sakura ngập ngừng như vậy, Syaoran nhếch môi một cái. Có lẽ là cô không trả lời được rồi! Uống nốt tách cà phê, cậu nhẹ nhàng lại gần cô hơn. Ánh mắt nhạy bén, sắc sảo như đang làm điều gì đó mờ ám.

-"N - Này! Cậu định làm gì?"

Sakura thấy vậy liền thụt lùi lại để không phải sát mặt Syaoran, hai cánh tay đặt chéo hình chữ X trước ngực theo bản năng của mọi cô gái. Nhưng càng thụt lùi thì Syaoran càng tới gần hơn, cuối cùng thì đã bị chắn lại bởi một bức tường.

Syaoran giơ tay lên, Sakura thì nhắm chặt mắt vào, hai tay vẫn để như cũ. Tim cô thì đang nhảy múa ở trong lồng ngực khiến cô thực không thể thở được. Đôi má cô lại đỏ ửng lên rồi. Nhưng nhắm được một lúc không thấy động tĩnh gì cả, cô mới khẽ hí mắt.

-"Cậu đang làm gì thế?"

Syaoran tay vẫn chắn trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm khó hiểu. Sakura nghe vậy thì khẽ mở mắt. Hoàn toàn chẳng có gì nhưng sao cậu ta vẫn như thế này chứ?

-"Cậu... định làm gì tôi?"_Sakura nhìn thẳng vào mắt Syaoran. Có vẻ như cậu không làm gì cô thật, hai tay cô cũng đã thả xuống rồi.

-"Làm gì là làm gì?"_Syaoran thản nhiên trả lời, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên._"Tôi lấy cái áo!"

Nói rồi, Syaoran lấy tay giựt cái áo đang treo ở móc phía trên đầu Sakura rồi quay mặt đi. Sakura thấy vậy liền đỏ bừng mặt. Kiểu này lại làm trò cười cho cậu ta rồi, à không, trò cười cho cả thiên hạ ấy chứ!

-"Cậu quá đáng vừa thôi, Li Syaoran!"_Sakura đỏ mặt nói to.

-"Cái gì?"_Syaoran nghe vậy liền cau mày quay lại, tay cậu vẫn đang khoác chiếc áo da.

-"Cậu... ơ... cậu..."_Sakura cố nói, nhưng có cái gì đó khiến cô không thể nói tiếp. Lúc này, đập vào mắt cô là hình ảnh tên Li Syaoran không đáng ghét như cô nói nữa. Cậu ta mặc trên người bộ quần áo da màu đen, mái tóc màu hạt dẻ được vuốt mượt. Khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng đẹp đến kì lạ. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách sắc nhọn này không phải ai cũng có. Quả thật là một nam nhân hoàn mĩ! Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra điều này chứ?

Thấy Sakura đỏ mặt thất thần trước mặt mình như thế, Syaoran bỗng phì cười. Cái vẻ mặt này của cô lần đầu tiên cậu mới thấy. Đúng là giống con mèo ngốc quá đi!

-"Cậu làm sao mà thất thần ra thế?"

Lúc này, Sakura mới trở về thực tại, liền giật mình một cái rồi quay đi.

-"K - Không có! Tôi đâu có sao!"

Syaoran thấy vậy liền thở dài, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ mạ vàng của mình rồi nói:

-"Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài. Ba mẹ tôi bận công việc ở tập đoàn, còn cô Saki thì đi chợ vẫn chưa về. Cậu nhớ nói với họ giùm tôi nha!"

-"Cậu đi đâu?"_Sakura hỏi lại

Nghe vậy, Syaoran im lặng một hồi rồi nói:

-"Đi tìm một người."

-"Tìm người?"

-"Phải, người này rất quan trọng."

Nghe được câu trả lời, Sakura cũng yên tâm. Lâu lắm rồi mới được cậu ta trả lời đàng hoàng như vậy, quả thật đã thay đổi rồi. Ra ngoài, hèn chi thấy cậu ta ăn mặc khác thường như thế.

-"Thế nhé! Tôi đi đây!"_Syaoran nói, rồi cậu đi ra ngoài.

Sakura đứng lại cửa nhìn phía Syaoran đang đi. Bỗng cậu quay lại:

-"Ở nhà đừng có mà lông ngông đấy! Để mà say khướt như hôm qua là tôi không tha cho đâu!"

-"S - Say?"

-"Cậu hại cái lưng tôi đến giờ vẫn còn ê ẩm nè! Đúng thật cái tật ngốc nghếch không thèm chừa!"

Nói rồi, Syaoran đội mũ bảo hiểm rồi lên chiếc xe motor màu đen rồi đi mất. Sakura nhìn theo rồi suy nghĩ vẩn vơ. "Cậu ta còn nhỏ tuổi như vậy mà đã chạy xe motor ư? Đúng là con nhà đại gia có khác!"

Sakura lắc đầu, thở dài một hơi rồi đi vào. Chợt cô khựng lại vì nghĩ ra câu nói của Syaoran. Cậu ta nói cô say, nghĩa là hôm qua cô ngất đi là do cô say sao? Vậy là thứ nước hôm qua cô uống ắt hẳn là rượu rồi a. Lúc này cô mới vò đầu bứt tai. Vậy là cô để tên Syaoran nhìn thấy bộ dạng khó coi của cô khi đang say rồi a, đã để tên đó bế cô lên phòng rồi a... Xấu hổ quá đi thôi! Mới nghĩ tới thôi mặt cô đã đỏ lựng hết lên rồi!

========

Về phía Syaoran, cậu vẫn đang điều khiển chiếc xe motor màu đen đó với tốc độ không nhanh quá mà cũng không chậm quá. Trông cậu không khác gì nam nhân ngoài 20 cả. Trong đầu cậu tự nhủ rằng phải tìm được cô bé đó bằng mọi giá.

-"Hãy đợi tớ! Tớ sẽ sớm tìm được cậu nhanh thôi..."

_____ Hết chap 24 (part 1) _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net