CHAP 26: HỌC SINH MỚI - MOTOYA YASHUKO?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tiết trời dường như khang khác. Hôm nay không có những ánh nắng nhẹ chiếu xuống mặt đất như mọi khi mà thay vào đó là những hạt mưa càng lúc càng nặng hạt. Không khí trời cũng se lạnh hơn. Cũng chính vì điều này mà hôm nay Sakura dậy sớm hơn. Cô không thích những ngày mưa lạnh như vậy vì nó làm cô cảm thấy uể oải, không thoải mái chút nào.

Sakura nhẹ nhàng xuống giường rồi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, sắp sách vở rồi đi xuống lầu, chuẩn bị cho một ngày học mới.

Quả thật là hôm nay cô dậy sớm hơn mọi khi. Trong bếp có mỗi mình cô Saki lụi hụi làm đồ ăn sáng, còn trên bàn... hình như có ai đó đã ăn sáng rồi thì phải?

-"Chào buổi sáng, cô Saki!"

Cô Saki nghe thấy tiếng, liền quay lại mỉm cười.

-"Chào buổi sáng, cô Sakura! Hôm nay dậy sớm vậy?"

-"Dạ... Hôm nay cháu tự nhiên vậy thôi...!"

Sakura mỉm cười, sau đó cô đi đến chỗ bàn ăn kia, ngồi xuống ghế, rồi nhìn vào 2 cái bát tô to trước mặt mình.

-"Bộ sáng nay có ai đi trước rồi hay sao?"

-"À... ông bà chủ sáng nay có việc ở tập đoàn nên đi trước rồi. Còn cậu Syaoran hiện vẫn đang ở trên phòng."

Nghe vậy, Sakura gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thì ra không phải cô là người dậy sớm nhất. Có vẻ như công việc ở tập đoàn giờ quá nhiều khiến 2 bác Li quả thực rất mệt mỏi.

Một lúc sau, Syaoran trong bộ đồng phục như mọi lần bước xuống lầu. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng thường ngày, chẳng lúc nào thay đổi.

-"Chào buổi sáng!"

Syaoran nhẹ nhàng bước đến gần chiếc bàn ăn rồi lạnh lùng nói. Cơ mà cảm giác hôm nay thấy cậu ta có vẻ khác khác thì phải?

-"Chào buổi sáng!"

Sakura nhìn Syaoran rồi cũng nhẹ nhàng nói. Quả thật hôm nay cậu ta có gì đó rất khác với thường ngày a? Cũng chẳng biết là cái gì nhưng cô cứ có cảm giác như vậy?

Syaoran thấy Sakura nhìn mình chằm chằm như vậy thì thốt ra một câu lạnh lùng thường ngày:

-"Mặt tôi có dính gì hay sao?"

Nghe vậy, Sakura giật mình, đỏ mặt quay đi. Cô cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật kì quặc!

-"Đ - Đâu có! Tôi xin lỗi!"

Không biết tại sao cô lại nói lời xin lỗi nhưng quả thực cậu ta rất khác với ngày hôm qua. Không, chính xác là từ sau buổi tối khi cậu ta ra ngoài về thì vẻ mặt đã khác rồi. Có vẻ như cậu ta gặp một vấn đề gì đó khiến bản thân cảm thấy u sầu như thế, với lại còn thấy bực tức nữa chứ? A, hình như cô lại quá lo xa rồi! Cậu ta có bao giờ vướng mình vào những cái rắc rối đó đâu chứ?!

Ăn sáng xong xuôi, Sakura và Syaoran lại ngồi trên chiếc Lamborgini thường ngày để đến trường. Cũng tại vì hôm nay thời tiết xấu nên cô không muốn đi bộ. Cô vốn dĩ không thích trời mưa, đành phải đi nhờ xe của cậu ta rồi. Ngồi trong xe mà cảm thấy thật căng thẳng. Trong suốt thời gian đến trường, chẳng ai thèm nói một lời nào khiến bản thân mình thực bối rối. Cô cũng muốn hỏi cậu ta đã đi đâu suốt cả ngày hôm qua mà đến tối mới về nhưng lại sợ cậu sẽ giận nên lại thôi. Thôi thì cứ mặc kệ cậu ta xem sao!

Một lúc sau, họ cũng đã đến nơi. Chiếc Lamborgini dừng lại trước cổng trường Trung học Tomoeda. Syaoran bước ra và nhận lấy chiếc ô tài xế Sung đưa cho rồi bước vào trong. Cơ mà còn Sakura đâu? Cô đã xin xuống xe trước và đi vào bằng cổng sau rồi vì cô không muốn lại phải gặp rắc rối với đám nữ sinh kia đâu a.

Mười phút sau, tiết học đầu tiên bắt đầu. Sakura hiện giờ vẫn đang đổi chỗ cho bạn nữ đó vì cô vẫn cảm thấy thật bối rối khi ngồi cạnh Syaoran. Lạ thật! Sống cùng nhà, ăn cùng bàn, đi cùng xe không thấy ngại mà ngồi gần nhau lại cảm thấy ngại là sao? Chính bản thân cô còn không hiểu...

Cánh cửa chợt mở, giáo viên chủ nhiệm bước vào trong bộ trang phục giản dị nhưng lại rất tinh tế và đẹp đẽ, nói nhẹ nhàng với cả lớp:

-"Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới nhé!"

Nghe vậy, không khí trong lớp cũng xì xào hẳn lên. Đúng là suốt từ đầu năm học đến giờ đã có 2 học sinh mới vào lớp này rồi, đến bây giờ đã là thứ 3.

-"Lại có học sinh mới ư? Không biết là ai nhỉ?"

-"Hi vọng là một bạn thật dễ thương a!"

...

-"Được rồi! Vào đi em!"

Cô giáo quay ra phía cửa rồi nói to. Cánh cửa bắt đầu mở. Một bạn nữ bước vào mang theo cả cái không khí khác hẳn với lúc trước khiến cả lớp ai ai cũng không khỏi ngạc nhiên, mắt chữ "a", miệng chữ "o". Riêng Syaoran, cậu cũng thấy giật mình, ngồi bật lên: "Cậu ta..."

Viết tên lên bảng, cô giáo quay xuống vui vẻ nói:

-"Đây là bạn học sinh mới tên Motoya Yashuko. Các em hãy làm quen với bạn ấy đi!"

Thấy cả lớp vẫn im lặng như vậy, Yashuko dùng một lời nói ngọt ngào của mình để phá bỏ cái không khí đó đi.

-"Chào các cậu! Tớ là Motoya Yashuko. Mong các cậu giúp đỡ tớ nhé!"

Yashuko nói, rồi nháy mắt một cái khiến cả lớp ai nấy đều trầm trồ, vỗ tay rầm rộ.

-"Bạn ấy dễ thương thiệt ha?"

-"Ừm. Này, chẳng phải bạn này là nữ ca sĩ Yashuko mới lên sóng truyền hình hôm bữa sao?"

-"Thiệt ha? Ra bạn ấy là Idol mới sao? Một Idol như vậy mà lại học ở trường Tomoeda này, quả thật là phúc cho trường mình ha?"

Yashuko ư? Đúng, cô chính là một nữ ca sĩ mới của tập đoàn S.M.S, đó chính là tập đoàn của ông Li Yanjun, là ba của Syaoran. Cô cũng là em gái của Motoya Yashuo, là Tổng Giám đốc của một Công ty Sản xuất lớn ở Nhật Bản, cũng là đối tác làm ăn đắc lực của tập đoàn S.M.S. Khi xưa ba của Yashuo và Syaoran đã từng là bạn bè tốt với nhau, cũng có qua lại làm ăn với nhau, xem ra đã là rất thân thiết. Cách đây 3 năm, Yashuo cũng đã cùng ba mình đến biệt thự của nhà họ Li để xem xét hợp tác với công ty, tình cờ đã gặp được một cậu nhóc tuy chỉ mới 13 tuổi nhưng lại rất lạnh lùng và mang một cái gì đó tiềm ẩn đến kì lạ. Chính vì thế mà Yashuo đã thích cái kiểu cách này của cậu, từ đó 2 người đã quen biết nhau. Nhưng về phía Yashuko thì không. Cô cũng chỉ mới nghe danh của Syaoran từ lời kể của anh trai mình mà thôi. Cũng kể từ đó, cô mong muốn được gặp Syaoran một lần, để xem lời kể của anh trai mình có đúng hay không. Quả thật khi lần đầu gặp Syaoran ở chính tập đoàn của ba cậu, Yashuko đã đính chính rằng Yashuo đã đúng. Cô đã có hứng thú với cậu kể từ khi gặp cậu lần đó.

Yashuko nhìn xung quanh một lượt, bỗng khóe môi khẽ nhếch lên một cái cười bí ẩn. Sau đó cô vẫy tay nói to:

-"Anh Syaorannnn....!!"

Syaoran giật mình, tròn mắt nhìn Yashuko nhưng vẻ mặt vẫn lạnh băng như thường ngày. Còn cả lớp thì dồn hết ánh mắt khác thường vào cậu, bắt đầu xì xào bàn tán.

-"Có quen biết nhau sao?"

-"Phải rồi! Đại ca Syaoran mà, không có quen ai sao được!"

-"Xưng 'anh' ư? Có vẻ như thân thiết lắm..."

...

Còn Sakura, khi nghe vậy cô cũng rất ngạc nhiên. Thường thì Syaoran đâu có quen với nữ nhân lạ nào đâu, mà sao lại quen với con nhỏ này? Lại còn tỏ vẻ rất thân thiết nữa? Tim cô bỗng nhói lên một cái rất đau. Đau, đau lắm... nhưng cô cố ghìm nén nó. Bởi cô nghĩ... một tên công tử nhà giàu như Syaoran sẽ không bao giờ hợp với loại con gái thấp hèn như cô. Cô quay đầu lại rồi cúi mặt xuống.

Cảm thấy có vẻ đã lâu, cô giáo mới cất tiếng:

-"Motoya, vậy chỗ ngồi của em là ở... Ơ?"

Cô giáo chưa nói hết câu thì thấy Yashuko đã đi thẳng xuống chỗ ngồi cuối lớp kia, chính là chỗ của Syaoran. Nhưng khổ nỗi xung quanh chỗ của Syaoran đều đã có người ngồi rồi nha. Yashuko bỗng nhếch môi lần nữa, rồi ghé sát vào tai bạn nữ ngồi chỗ cũ của Sakura: "Cậu... đổi chỗ cho tớ được không?"

Bạn nữ đó nghe vậy bỗng hai má đỏ ửng hẳn lên. Có vẻ như bị sắc đẹp với giọng nói thanh ngọt kia mê hoặc mất rồi. Sau đó bạn ấy nhìn Yashuko rồi khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Yashuko thấy vậy thì đắc ý chắc rồi. Cô ngồi xuống chỗ đó, chỗ này rõ ràng là chỗ của Sakura mà con nhỏ lạ mặt dám cướp mất, quả thật to gan cùng mình.

Thấy vậy, Syaoran khẽ nhíu mày nhìn Yashuko đang ngồi cạnh mình mỉm cười kia, quả thật rất khó chịu. Con nhỏ này muốn gì đây? Cảm thấy có cái lạnh đến sởn tóc gáy, Yashuko liền thở dài, đôi môi ngọc ngà kia lại nhếch thêm lần nữa, rồi dùng tay kéo cánh tay của Syaoran lại gần mình, ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Chúng ta... lại gặp nhau rồi nhỉ?"

Syaoran nghe vậy, không hẳn là ngạc nhiên lắm đâu. Vì hôm qua, con nhóc này đã nói như vậy với cậu một lần rồi. Cậu liền thở dài một hơi, môi bạc khẽ nhếch lên một cái cười đầy nguy hiểm mà ai nhìn thấy sẽ phải hứng chịu một cái lạnh đến âm độ. Cậu ướn người, dùng tay kéo Yashuko lại gần mình như hồi nãy cô làm, rồi ghé sát tai nói khẽ:

-"Lát nữa... gặp tôi!"

Nói xong, Syaoran thả tay ra rồi trở về vị trí cũ với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày. Yashuko nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Được!"

_____ Hết chap 26 _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net