CHAP 28: CHỈ LÀ TAI NẠN! (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ đã là 4 giờ chiều, đã đến giờ tan học rồi. Tất cả học sinh trường Trung học Tomoeda lũ lượt bước ra khỏi cổng, cùng nhau trò chuyện vui vẻ sau một ngày học mệt mỏi. Không kể đến Syaoran, cậu bước vội về phía cổng trường, nơi chiếc Lamborgini mới quen thuộc đậu kia, chẳng quan tâm gì đến xung quanh. Ngay cả Sakura, người đáng lẽ thường xuyên cùng cậu về trên chiếc xe đó, cậu cũng không để ý đến. Coi như muốn về thì nhanh, không thì thôi. Cậu ngồi yên vị trong xe rồi kêu tài xế Sung chở mình đi thật nhanh. Có lẽ nơi cậu muốn đi không phải về nhà đâu...

Lúc này, 3 người Tomoyo, Eriol và Sakura đứng ngoài sân, thấy Syaoran có vẻ vội vàng như vậy cũng vội chạy ra cổng xem có chuyện gì. Tất nhiên là Sakura bị Tomoyo lôi đi thôi.

-"Có chuyện gì vậy nhỉ? Syaoran cậu ấy định đi đâu mà vội vậy?"_Eriol khó hiểu nhìn theo.

-"Cậu ấy lúc nào chả vậy! Lạnh lùng, khó hiểu, chả nói chuyện gì với ai, làm sao mà biết được chứ!"

Tomoyo nhìn theo, bực tức trả lời. Đây là một trong những điểm xấu của Syaoran mà cô không hề thích.

-"Tomoyo, tớ thấy đây là lần đầu tiên cậu mắng Syaoran như vậy đấy!"

-"Tớ ghét nhất điểm này của Syaoran đấy!"_Tomoyo làm một bộ mặt lạnh nhìn Eriol khiến cậu còn cảm thấy sợ hãi. Bất chợt nhớ đến điều gì đó, cô quay sang Sakura.

-"Giờ mới để ý nè, Sakura! Mấy hôm nay tại sao cậu lại đi học cùng Syaoran vậy? Lại còn đi bằng xe hơi nữa chứ? Có phải cậu có gì giấu bọn tớ không?"

Sakura giật mình. Đúng là Tomoyo và Eriol vẫn chưa biết chuyện cô đến nhà Syaoran sống, mà cô cũng không muốn cho họ biết vì nó sẽ gây rắc rối. Nhưng giờ Tomoyo để ý mất rồi. Làm sao đây?

-"À, chuyện đó... thì..."

-"Hửm?"

Tomoyo và Eriol bất giác giương bộ mặt tối sầm, nhìn chằm chằm vào Sakura khiến chân tay cô run run, người cô bắt đầu cảm thấy lạnh rồi. Một người đây đã đành, đây lại còn tới 2 người, cô không biết phải ứng xử ra sao. Cô trấn an mình, đành thở dài một hơi rồi nhìn Tomoyo và Eriol:

-"L - Là do... tớ... sống cùng nhà với cậu ta. À, nói chính xác là tớ sống ở nhà cậu ta..."

-"CÁI GÌ???"

Eriol bất giác hét lên khiến cả 2 người còn lại trong nhóm giật thót lên. Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng dữ dội như vậy nữa. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, cậu ngập ngừng nói:

-"À... tớ xin lỗi. Tại tớ ngạc nhiên quá thôi..."

-"Không sao đâu! Đừng bận tâm!"_Sakura nhìn Eriol rồi mỉm cười.

-"Mà tại sao cậu lại ở nhà của Syaoran chứ?"

Câu hỏi này của Tomoyo khiến Sakura khựng người lại. Cô im lặng một hồi lâu. Thực tình cô cũng không biết có nên nói hay không. Mà nói cũng không biết phải nói như thế nào nữa. Nếu hai người họ biết thì sẽ phản ứng ra sao đây.

-"Chuyện này... các cậu đừng bận tâm làm gì! Cũng trễ rồi đó, chúng ta về nhà đi!"

Sakura lạnh lùng nói rồi rảo bước đi về phía trước. Đây là câu nói đầu tiên của cô khiến Tomoyo và Eriol cảm thấy lạ lùng đến như vậy. Vốn dĩ cô là người luôn trả lời tất cả những thắc mắc của mọi người mà. Cả hai người nhìn nhau, lắc đầu rồi đi theo sau Sakura.

Trên đường về, cả hai người kia trò chuyện với nhau, cười nói rất vui vẻ. Chỉ mỗi Sakura đi bên cạnh cúi mặt xuống. Cô nhớ lại chuyện sáng nay, chuyện về cô bạn học sinh mới chuyển đến. Nghe nói cô ấy là nữ ca sĩ mới của tập đoàn S.M.S, tại sao lại chuyển đến học ở Tomoeda chứ? Lại còn tỏ vẻ thân thiết với Syaoran nữa? Không lẽ mục đích của cô ta là tiếp cận Syaoran ư?

-"Này! Cái cô bạn mới chuyển vào lớp cậu, nghe nói là Idol đúng không? Cậu ta tên gì nhỉ?"

Tomoyo ở bên cạnh bỗng nói khiến Sakura bất giác rút khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn kia. Cô lặng lẽ rảo bước, im lặng nghe câu trả lời.

-"Là Motoya Yashuko. Mới chuyển đến là bám Syaoran như đỉa ấy. Hình như có quen biết Syaoran?"

-"Vậy sao...?"_Tomoyo nghe vậy, lấy tay xoa cằm đăm chiêu một hồi lâu. Cô cũng hiểu Syaoran rằng từ nhỏ đến giờ, cậu cũng không lại gần mà cũng chẳng thích chơi cùng con gái. Những người con gái mà liên quan đến cậu, cô điều biết hết, mới đây cũng chỉ có cô và Sakura thôi, lấy đâu ra con nhỏ Yashuko lạ mặt đó chứ? Bất giác, cô bỗng quay sang Sakura khiến cô giật mình.

-"Sakura, cậu có ý kiến gì không? Không lẽ sống cùng nhà với Syaoran cậu cũng không biết cậu ta qua lại với ai hay sao?"

-"K - Không có! Tớ không biết gì cả mà! Với lại cậu ta có dẫn ai về nhà bao giờ đâu chứ?"

-"Cũng phải! Cậu ta ghét phải dẫn người về nhà lắm, ngay cả bạn bè cậu ta cũng không cho đến mà!"_Eriol nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đồng ý kiến với Sakura.

Tomoyo nghe vậy, cũng cảm thấy có lí. Cô gật đầu rồi quay mặt lại, rảo bước nhẹ nhàng, trong đầu vẫn suy nghĩ về cô gái kia. Nếu vậy thì không thể nào có chuyện Syaoran quen biết cô ta được. Syaoran cũng không phải loại người đó, vốn dĩ cậu ta không thân với con gái lạ mặt nào mà. Ôi, thật là nhức đầu!

Đến ngã ba đường, cũng là lúc xế chiều rồi. Cả ba người dừng lại, nói lời tạm biệt nhau nhưng với tâm trạng không ổn chút nào. Lúc này Tomoyo và Eriol đi một ngã, Sakura đi một ngã. Tomoyo đứng lại, nhìn Sakura đang u sầu kia rồi mỉm cười nói:

-"Cậu đừng lo, Sakura! Syaoran không phải loại người trăng hoa như vậy đâu. Bọn tớ sẽ cố gắng tìm hiểu chuyện này rồi cho cậu biết nhé! Giờ muộn rồi, cậu về nhà cẩn thận!"

Nghe vậy, Sakura bỗng nhìn Tomoyo với vẻ mặt ngạc nhiên. Lúc nào cũng vậy, Tomoyo luôn cởi mở, thân thiện lại rất dịu dàng, quan tâm đến mọi người nữa. Chính vì vậy mà cậu ấy luôn nhận được sự quý mến từ tất cả mọi người. Sakura rất thích cô bạn này, cô cảm thấy mình thật may mắn khi có cô là bạn. Khi nào cô có chuyện buồn thì Tomoyo luôn là người ở bên cạnh, chia sẻ nỗi buồn cùng cô. Khi gặp khó khăn, Tomoyo sẵn sàng giúp đỡ hết mình. Sau này nhất định cô sẽ đền đáp mọi công ơn của Tomoyo, nhất định là như vậy! Sakura mỉm cười nhìn Tomoyo rồi nhẹ nhàng nói:

-"Cảm ơn các cậu nhiều nhé! Tớ sẽ không quên ân nghĩa này đâu!"

Nhìn Tomoyo cười một lúc, Sakura bỗng khựng lại. Mới nãy Tomoyo vừa nói gì? "Syaoran trăng hoa...? Rồi cô còn 'lo'...?" "Gì chứ??!!" Cô thoáng đỏ mặt rồi nhìn Tomoyo đang cười nham hiểm kia rồi vội nói:

-"C - Cậu vừa nói gì? Tên đó trăng hoa đâu có liên quan gì đến tớ mà phải lo chứ...?"

-"Không phải sao? Bây giờ cậu còn đỏ mặt kia mà?"_Tomoyo cười

-"L - Làm gì có! Tạ... Tại tớ... nóng quá thôi! A, trễ rồi! Tớ về đây!"

Nói rồi, Sakura quay phắt đi chạy thật nhanh theo con đường cũ. Vừa chạy cô vừa ôm đầu, rồi còn lấy tay tát vào mặt mình một cái rõ đau nữa. Không biết cô bị làm sao? Chắc điên mất rồi!

Tomoyo nhìn theo, khẽ lấy tay bụm miệng cười. Không ngờ Sakura cũng có điểm dễ thương như vậy đấy.

-"Cậu có chối cũng không thể giấu được lâu đâu!"

Nói rồi, Tomoyo quay mặt lại, đi về phía con đường dẫn về nhà mình. Eriol đứng bên cạnh nghe được câu nói vừa nãy, bỗng cảm giác khó hiểu. Cậu chạy theo rồi cười gượng nhìn Tomoyo:

-"Vừa nãy cậu nói ý là gì thế?"

-"Cậu không hiểu mấy chuyện này đâu, Eriol!"

-"Thì cậu phải nói thì tớ mới biết chứ!"

Nghe vậy, Tomoyo bỗng im lặng một hồi lâu. Bất giác, cô khẽ mỉm cười, ngước lên nhìn Eriol:

-"Đợi sau này cậu sẽ hiểu thôi!"

Thứ Bảy...

Thoắt một cái, mới đó đã đến thứ Bảy rồi. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. À không, đấy là nói đến chuyện học hành rồi mấy chuyện ăn cơm bữa thôi. Lạ là dạo này, Syaoran chẳng mấy khi ở nhà, lại còn rất lạnh lùng với Sakura. Điều đó khiến cô càng cảm thấy khó xử khi ở nhà cùng cậu. Yashuko thì càng ngày càng bám lấy cậu như đỉa nhưng cậu chẳng đoái hoài gì, cũng chẳng nói chuyện với cô ta lấy một tiếng. Mọi người đang nghi về mối quan hệ giữa Syaoran và Yashuko là bất bình thường.

6h30 pm...

Lúc này, Syaoran đi từ biệt thự ra cổng. Trên người là một chiếc áo sơ mi đen được mở hai nút áo đầu cùng với chiếc quần da đen, bên ngoài cũng khoác chiếc áo da cùng bộ với quần. Bên dưới thì đi đôi giày da phong cách phương Tây trông thật sang trọng. Mỗi khi cậu đi đâu là thường diện mấy bộ đắt tiền như vậy, mấy ai trong khu này là có được!

Syaoran nhẹ nhàng đi tới chiếc motor của mình đang dựng trước cổng kia, đội mũ bảo hiểm lên rồi đi mất. Cậu đây là đang đi tới nhà hàng WOA, là nơi cậu đã hẹn với Yashuko ở đó. Không biết cô ta muốn giở trò gì đây...?

_____ Hết chap 28 (part 1) _____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net