CHAP 37: HÌNH BÓNG TRONG KÍ ỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi bóng bọn chúng khuất dần dưới ánh hoàng hôn, Sakura mới thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ đây là lần đầu tiên cô chứng kiến một trận đánh nhau, mà nó còn diễn ra khốc liệt đến như vậy. Nhưng cuối cùng nó cũng kết thúc một cách tốt đẹp. Cũng may là không có ai bị thương. Cô cảm thấy vui vẻ vô cùng.

"Bị thương?" Nghĩ đến đây, Sakura bỗng chốc hốt hoảng. Cô vội quay sang Syaoran, đưa tay chạm vào mặt cậu. Khuôn mặt hai người bỗng trở nên đối nhau và rất gần nhau.

-"Sakura? Sao vậy?"

Syaoran thoáng chút bất ngờ. Trên má cậu vương chút vệt đỏ hồng. Hẳn là rất xấu hổ đi.

-"Cậu mới nãy có ngất xỉu đúng không? Có bị thương không vậy? Đầu hiện giờ có thấy choáng không?"

Trên khuôn mặt Sakura hiện lên dáng vẻ lo lắng. Đôi mắt xanh lục bảo mở to nhưng mang trong đó là nỗi sợ hãi khôn tả. Bỗng chốc, Syaoran cảm thấy vô cùng ngượng, vội quay mặt đi mà gãi đầu. Cô nhóc này hẳn là đã rất lo lắng cho cậu rồi.

-"Kh - Không sao! Hồi nãy tôi chỉ giả vờ ngất thôi! Không có bị sao cả!"

-"Thật không? Cậu giả vờ ngất ư?"

-"Ừ - ừm!"

-"Thật là!"_Sakura thở ra một hơi, tỏ vẻ bất mãn_"Cậu khiến tôi sợ muốn chết rồi đây! Lần sau đừng khiến người ta lo lắng như vậy nữa!"

Nghe đến đây, Syaoran vô cùng ngạc nhiên. Cô bé này bỗng nhiên lại khiến người ta có vẻ khâm phục nhỉ. Dễ thương! Nhất mực dễ thương! Trên khóe môi cậu bỗng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp. Cậu đưa mặt mình sát lại gần cô mà trở giọng:

-"Cậu lo cho tôi đến vậy sao?"

-"Ơ... à..."_Sakura đã nhận ra mình thực sự đã đi quá xa rồi. Cô vội quay mặt đi. Xấu hổ chết cô rồi!

Bỗng Syaoran giật mình, tròn mắt nhìn đối phương. Có lẽ là do nãy giờ cậu luôn tránh mặt Sakura nên không để ý thấy, nhưng lúc này cậu đã phát hiện ra có điểm khác lạ trên khuôn mặt Sakura - Sakura không đeo kính?!

Không đeo kính! Chỉ không đeo kính thôi mà! Tại sao có thể khiến người khác chú ý đến như thế?!

Thấy Syaoran đang ngây người ra nhìn mình, Sakura bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bấy giờ cô mới phát hiện ra, trên mặt cô đang thiếu cái gì đó. Đúng rồi! Chính là chiếc kính cô vẫn hay đeo. Vậy giờ nó đã lưu lạc ở nơi đâu rồi?!

Cô nhất thời lấy tay che mặt mình lại rồi ngồi xuống, không nói năng gì. Vốn không để người khác thấy khuôn mặt mình khi không đeo kính cho người khác biết, hiện giờ biết phải làm sao đây?

Syaoran thấy lạ, liền ngồi xuống cùng cô, vẻ mặt thấp thỏm:

-"Có chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ? Bị thương ở đâu rồi?"

-"Không, tôi không có sao!"

Sakura vội quay mặt đi. Một tay ôm mặt, một tay quơ dưới mặt đất như đang tìm kiếm thứ gì đó. Có vẻ như cô càng như vậy thì Syaoran lại càng lo lắng hơn thôi.

-"Vậy tại sao lại phải ôm mặt? Không phải nãy giờ cậu vẫn bình thường đó sao?"

-"Không bình thường chút nào! Tôi đang tìm kính. Kính của tôi..."

Syaoran lại càng không hiểu chuyện gì hết, đành giúp cô tìm chiếc kính. Thật may nó không ở đâu xa! Thì ra nó đã ở ngay đằng sau cậu. Cậu vơ lấy chiếc kính rồi đưa ra trước mặt Sakura. Nhưng cậu lại càng khó hiểu hơn. Chiếc kính này có điểm khác lạ!

-"Hình như cái kính này... không có độ? Là của cậu sao?"

-"À, là của tôi! Mau đưa nó cho tôi!"

Khỏi phải nói, nghe Syaoran nhận xét về chiếc kính, Sakura đã nhận ra ngay. Cô hé ngón tay xác định vị trí chiếc kính rồi dùng tay kia cướp lấy. Nhưng tốc độ của cô không thể bằng tốc độ của Syaoran được. Cậu đã kịp thời đưa  nó lên cao để cô không thể với lấy. Kiểu này cô chết chắc rồi!

-"Rõ ràng là có vấn đề! Cậu không bị cận sao lại phải đeo kính chứ?"

-"Không liên quan đến cậu! Trả nó cho tôi!"

Lúc này, Sakura cũng chẳng để ý gì đến khuôn mặt mình nữa, đưa cả hai tay với lấy chiếc kính vẫn còn đang nằm trong tay Syaoran kia, dù biết rằng cố đến mấy cũng không thể nào lấy được. Lúc này cô thật là hận mấy tên cao mét bảy mét tám kia, tự nhủ rằng phải cao thêm chút nữa mới được!

-"Sao cậu cứng đầu quá vậy? Không cận thì cũng có thể nhìn đường mà đi mà? Có phải cậu có vấn đề không?"

-"Không cần cậu quản, cũng không liên quan đến cậu. Mau trả nó cho tôi!"

Hai người vẫn cứ thế tranh giành nhau như chó với mèo, khiến người đi đường phải ngoái mặt nhìn lại. "Bọn trẻ thời nay đúng là thật kì lạ!" Đó chính là suy nghĩ của trong đầu họ lúc này.

Thật tội nghiệp!

Cũng có vẻ khá lâu mà con nhóc này vẫn cứng đầu không tha, Syaoran chính là rất tức giận rồi. Cậu nhất thời ném chiếc kính ra làn nước rộng mênh mông dưới ánh hoàng hôn kia. Và đương nhiên, điều này khiến cô bạn kia vô cùng ngạc nhiên. Từ ngạc nhiên rồi chuyển sang tức giận cực độ.

-"Cậu đang làm gì thế hả? Sao lại ném đồ của tôi?"

-"Cho chừa cái tật cứng đầu."

Nói rồi, cậu quay phắt đi, rảo bước về phía thành phố, mặc kệ ai đó đang đứng sau cậu mà tỏ vẻ uất ức.

-"Đứng lại đó! Tên đáng ghét nhà cậu!"

-"Cậu nói cái gì?"

-"Tôi nói cậu đáng ghét đấy! Cậu đúng là tên đáng ghét nhất từ trước tới giờ tôi gặp!"

Đương nhiên đây chỉ là những lời Sakura nói ra lúc giận dỗi thôi nhưng đã khiến người kia không thể nào yên ổn được. Cậu liền xoay người, bước đến gần Sakura hơn. Đôi mắt hổ phách trong veo không vẩn đục kia từ lúc nào đã hiện lên những tia tức giận rồi.

-"Tại sao cậu lại phải đeo kính?"

-"Không liên quan đến cậu!"_Sakura trưng ra bộ mặt phụng phịu rồi quay mặt đi. Đôi mắt cô đã rớm rớm nước mắt rồi.

Syaoran bỗng phì cười. Bộ dạng này là gì đây?

-"Sau này không cần phải đeo kính nữa!"

-"Tại sao chứ?"

-"Bởi vì, cậu như vậy rất giống..."

Syaoran bỗng ghé sát tai Sakura. Chính lúc này, hai người có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau. Nhưng chỉ có mình Sakura đỏ mặt mà thôi.

-"Hồ ly tinh."

Sakura nghe đến đây, gương mặt đỏ hồng kia bỗng dần chuyển sang màu xám rồi. Hồ ly tinh? Sao cậu có thể so sánh cô với loại hồ ly tinh chứ? Rốt cuộc cậu ta là đang có ý gì? Sakura tức đến đỏ mắt rồi đây!

-"Cậu... Cậu nói cái gì?"

Syaoran không nói gì nữa. Cậu liền nhấc người lên rồi xoay người, hướng phía trước mà đi. Sakura bị cậu làm lơ, càng lúc càng tức giận, liền chạy đi đuổi theo cậu, không ngừng đập tay lên người cậu mà nói cậu đáng ghét.

Nhưng Syaoran chỉ vừa đi vừa cười, không để ý tới những lời nói đó chút nào.

Hồ ly tinh... Cáo chín đuôi... Cáo ngàn năm... Con cáo tu luyện ngàn năm để có thể hóa thành người. Khi hóa thành người lại trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, thông minh, mang một sức quyến rũ đến kì lạ. Có lẽ đó là cách Syaoran định nghĩa về loài hồ ly tinh. Phải chăng cậu so sánh Sakura với chúng là có ý gì đó?

Thật nực cười! Thật đơn giản!

Nhưng đó là suy nghĩ của mình Syaoran thôi. So với ý nghĩ của người khác thì nó vạn phần phức tạp. Hồ ly tinh trong mắt mọi người chỉ là một con cáo gian xảo, chuyên dùng sắc đẹp và trí thông minh của mình để mê hoặc nam nhân. Cũng chính vì vậy, Sakura vô cùng ghét loài vật này. Cô cũng không bao giờ muốn người khác ví mình thành loài gian xảo đó. Cô chính là không phải loại người như vậy!

...

Tối, 20 giờ.

Bóng tối đã phủ xuống khắp thị trấn Tomoeda. Ánh sáng đen điện len lỏi khắp ngõ ngách tối tăm, giống như mặt trời trong màn đêm. Ngoài đường, xe cộ đi lại đã chậm hơn, nhường chỗ cho ánh đèn pha đua nhau mà chen chúc. Không gian thật yên tĩnh và dịu nhẹ.

Lúc này, người ta có thể thấy, trên con đường phố Tomoeda, chiếc Lamborghini bóng loáng vẫn đang di chuyển. Người ngồi trên đó không ai khác, chính là Syaoran. Bọn họ đã trở về sau một ngày mệt mỏi rồi.

Khônh gian trong xe thật là im lặng. Sakura ngồi trong xe đã ngủ thiếp đi, dựa đầu bên cửa sổ. Có vẻ ngày hôm nay, cô đã mệt quá rồi.

-"Cậu chủ, có cần tôi gọi điện báo cho ông bà chủ không?"

Giọng của một người đàn ông vang lên. Phải, chính là tài xế Sung.

-"Không cần. Chú cứ lái thẳng về nhà đi!"

Syaoran nhìn ra cửa sổ, mặt lạnh mà nói. Tài xế Sung nghe vậy cũng chỉ gật đầu một cái, xong tiếp tục công việc lái xe của mình.

Syaoran hiện giờ là đang suy nghĩ về cái gì?

Bỗng nhiên, cậu quay mặt về phía Sakura. Ánh mắt chợt mang một tia sáng khác lạ. Sakura tựa như một nữ thần đang ngủ vậy. Đôi mắt nhắm lim dim lại mệt mỏi. Đôi má vẫn còn ửng hồng. Mái tóc ngắn màu nâu trà nhẹ nhàng bay trong gió, phả ra một mùi hương vì trà khó quên. Lúc này, ai có thể cưỡng lại được chứ.

Syaoran khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, sau đó vuốt xuống đôi má còn vương sắc hồng kia. Trong nháy mắt, cậu chợt hiện lên một hình bóng nào đó. Đúng rồi! Hình bóng đó, sao cậu có thể quên được chứ. Vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, đôi môi anh đào đỏ hồng luôn luôn nở nụ cười... Hình dáng đó, trong quá khứ đã từng cứu lấy mạng sống của cậu. Cũng đã từng... làm cậu rung động.

-"Thật là một cô bé ngốc!"

...

Ngay lúc này, tại một biệt thự sang trọng ở vùng ngoại ô thành phố Tomoeda. Căn biệt thự quen thuộc này thuộc quyền sở hữu của ai đây?

Bỗng trong nhà vang lên giọng nói từ điện thoại của một nữ nhân.

-"Thưa cô chủ..."

-"Kết quả điều tra thế nào rồi?"

Không đợi người kia đã hết câu, nữ nhân này đã vang lên giọng nói ngọc ngà của mình. Phải, không ai khác, chính là tiểu thư Yashuko. Cô một thân váy ngủ ôm sát người, tôn lên thân hình đẹp đẽ của cô, đứng bên cạnh cửa sổ hướng ra ngoài mà nghe điện thoại. Đã có chuyện gì xảy ra?

-"Vâng, kết quả điều tra hiện giờ đang nằm trên tay của tôi. Cô chủ có thể đến lấy bất cứ lúc nào!"

-"Tốt lắm. Đó chính là câu trả lời mà tôi muốn nghe. Quả là không phụ lòng tin tưởng của tôi."

-"Cô chủ quá khen rồi!"

-"Được rồi. Sáng sớm mai tôi sẽ đến gặp ông."

-"Vâng!"

Tắt chiếc điện thoại, Yashuko nhẹ nhàng xoay người đi vào. Không ai có thể hiểu được suy nghĩ của cô lúc này. Cô ngồi xuống ghế sofa, thả lưng dựa vào thành ghế, giơ bàn tay trắng nõn trước mắt mình. Đôi mắt mơ hồ nhìn nó dưới ánh đèn điện. Bỗng chốc, bàn tay đó nắm chặt lại, như thể đang bóp nát một thứ gì đó.

Thật nguy hiểm!

-"Kinomoto Sakura! Vị trí đứng bên cạnh Syaoran, nếu tôi không có thì cậu đừng hòng có được!"

_______ Hết chap 37 _______

Đón đọc chương tiếp theo:
"Chap 38: Ngắm hoa anh đào"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net